Kính Vị Tình Thương

Chương 275: Dịu dàng nhỏ giọng tâm sự



Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đảo qua vết bầm lớn bắt mắt trên cổ Tề Nhan, đó là dấu vết nàng để lại. Dấu răng biến thành vết bầm, mà nơi bị liếm mút đã có màu tím, xung quanh vết bầm tím bắt mắt đó là màu xanh nhàn nhạt, là một ấn ký rất đặc biệt.

Nhìn nó, trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ trở nên mềm nhũn. Đêm qua...thật sự thì Nam Cung Tĩnh Nữ biểu hiện cũng không tốt lắm, có thể thấy được nàng mang đến cho A Cổ Lạp...đau nhiều hơn là hưởng thụ.

Nhưng lúc ấy Tề Nhan lại ngoan ngoãn chưa từng có, yên lặng đón nhận tất cả những gì nàng cho nàng ấy. Mặc dù là vô cùng đau đớn, Tề Nhan cũng chỉ dùng sức ôm chặt nàng, hết lần này đến lần khác gọi hai chữ "Tĩnh Nữ" với ngữ điệu trước nay chưa từng có.

Hiện tại nghĩ lại những hành động của Tề Nhan đêm qua, rõ ràng là lòng nàng ấy vừa sợ hãi vừa bất an...rất sợ mất đi nàng.

Hóa ra, "lo lắng mất đi đối phương" cũng không phải là cảm xúc của một mình nàng.

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ có thêm một chút mềm mại, nàng yên lặng nhìn chăm chú vào Tề Nhan.

Thật sự thì trên người Tề Nhan không phải là không có dấu vết của người dị tộc, tỷ như nàng ấy cao gầy mà thon dài. Nếu như xem Tề Nhan là nam tử thì còn được, nhưng đặt lên người nữ tử thì sẽ nhìn ra điểm đặc biệt.

Còn nữa, thân thể Tề Nhan rất đoan chính, dù ở tư thái nào thì cũng có thể thấy thân thể nàng ấy thẳng tắp. Ban đầu Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng người này đọc sách quá nhiều, không có lúc nào là không câu nệ bản thân.

Hiện giờ nhìn lại...hóa ra trong cơ thể người này chảy xuôi huyết mạch dị tộc, khiến gân cốt của nàng ấy cường tráng và có sức sống hơn người nam Vị, điểm này cũng có thể từ người Ngọc Tiêu nhìn ra một vài.

Tiểu gia hỏa còn nhỏ chưa trổ mã hết, nhưng giữa mày đã có vài phần hình bóng Tề Nhan, có lẽ là vì khuôn mặt Tề Nhan và Tiểu Điệp rất giống nhau. Hôm nay khi cưỡi ngựa...Nam Cung Tĩnh Nữ đặc biệt lưu tâm quan sát dáng người Ngọc Tiêu, khi đứa nhỏ này leo lên lưng ngựa, vòng eo thẳng hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều, thoạt nhìn đặc biệt tiêu sái phóng khoáng, điểm này quả thực giống hệt Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ yêu Ngọc Tiêu, không chỉ muốn bù đắp vì nhiều năm qua lạnh nhạt đứa nhỏ này, mà còn là vì bản tính của Ngọc Tiêu khiến nàng cảm động. Đứa nhỏ này lanh lợi, thông minh, có lòng dạ lại hiếu thuận...

Ngoài ra, quan trọng nhất là: Ở Ngọc Tiêu, Nam Cung Tĩnh Nữ luôn có thể nhìn thấy một Tề Nhan thu nhỏ.

Sau khi biết Tề Nhan là nữ tử, cảm giác này càng thêm đầy đủ và quý giá. Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không buông tay, dù cho mạo hiểm đối mặt với cả thiên hạ, nàng cũng muốn ở bên Tề Nhan mãi đến giờ khắc cuối cùng của cuộc đời. Hai nữ tử nhất định sẽ không có hài tử, Ngọc Tiêu...là sự tiếp nối của Tề Nhan, cũng chính là sự tiếp nối của nàng. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, trong chỗ không hoàn mĩ bỗng đầy thỏa mãn và may mắn.

Tề Nhan cũng đã nhận ra ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ thay đổi, trong lòng nàng rất vui, bởi lẽ đã lâu rồi Nam Cung Tĩnh Nữ...không có dùng ánh mắt như thế nhìn chăm chú vào nàng.

Tề Nhan: "Bệ hạ...?"

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy lại tinh thần, nhưng sự dịu dàng trong mắt vẫn không giảm chút nào. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt Tề Nhan, từ ánh mắt đối phương đọc được cảm xúc tương tự, không kìm lòng được mà nói: "Ta...sau này nên gọi ngươi là gì?"

Là Tề Nhan hay là A Cổ Lạp?

Tề Nhan nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời: "Bệ hạ muốn gọi thần thế nào cũng được, thần vẫn là người kia, chưa từng thay đổi."

Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ: "Vậy gọi ngươi là Duyên Quân đi."

Tề Nhan nhoẻn miệng cười, gật gật đầu.

Duyên Quân hay, tức là ban cho Tề Nhan, cũng là tặng cho A Cổ Lạp...

Duyên Quân hay, không Kính cũng không Vị, chỉ đơn thuần là một cái tên ẩn giấu tình yêu thuần túy.

Nam Cung Tĩnh Nữ lẩm bẩm nói: "Còn có chuyện này...ta muốn nói với ngươi."

Tề Nhan: "Mời bệ hạ nói."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Về chuyện...ngươi đề cập sáng hôm nay, hy vọng tìm vài người vào cung chạy việc cho ngươi... Ta không định đồng ý."

Tề Nhan yên lặng mỉm cười, nụ cười của nàng rất đẹp, cũng thật thanh khiết. Nam Cung Tĩnh Nữ thẳng thắn như vậy khiến sự thấp thỏm và mờ mịt đọng lại lòng Tề Nhan hóa thành hư không.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi cười cái gì?"

Tề Nhan: "Thần biết."

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nàng đã bình thường trở lại: "Cũng đúng, ngươi thông minh như vậy mà."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi không giận sao?"

Tề Nhan: "Không có gì tốt hơn việc bệ hạ nguyện ý nói rõ cho thần, thật sự thì thần cũng mơ hồ đoán được bệ hạ sẽ không đồng ý, nhưng...thần càng muốn nghe tiếng lòng của bệ hạ. Nếu như bệ hạ có lý, thần nguyện ý nghe theo những gì bệ hạ an bài."

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm ngâm một lát, nàng nghiêm túc đáp: "Thật sự thì điều ta băn khoăn cũng rất đơn giản, ta có thể tín nhiệm ngươi, nhưng không thể tín nhiệm Tứ Phương tiền trang, càng không thể tín nhiệm huynh đệ kết nghĩa của ngươi. Tuy Tứ Phương tiền trang giúp đỡ triều đình lập được công lớn, nhưng rốt cuộc nó chỉ là một sản nghiệp ở dân gian, triều chính quỷ quyệt há là nơi bá tánh có thể tham dự? Còn nữa...theo ta được biết, Lạc Bắc đối với Trung Nguyên vẫn luôn như hổ rình mồi, người thảo nguyên ta có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình ngươi, đơn giản chỉ vì ngươi là ngươi, chỉ trùng hợp ngươi là người thảo nguyên mà thôi. Dù là Cát Nhã...ta cũng không tin. Ta và nàng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng vừa lúc có thứ hiện tại triều đình cần nhất, vì thế mới hợp tác với nàng."

Tề Nhan tự đáy lòng nói: "Tạ bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa truy hỏi: "Ngươi không giận sao? Sẽ không oán ta chứ?"

Tề Nhan lắc đầu: "Sao có thể như vậy được. Bệ hạ rõ ràng có thể đơn giản ứng phó chuyện này, nhưng người vẫn chọn cách giải thích rõ ràng với thần, sao thần lại tức giận?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cũng không phải là ta không nghĩ tới ý này...chỉ là ta cảm thấy giấy không gói được lửa, chuyện này thế nào cũng có ngày bại lộ. Hơn nữa...chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, từ khi đăng cơ tới nay ta thường xuyên nghĩ, nếu như lúc trước biết nội tình sớm hơn một chút, có phải hiện tại chúng ta sẽ khác hay không? Chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng ta còn có cơ hội đưa ra lựa chọn tốt hơn cho tương lai."

Hai bàn tay trên bàn lặng lẽ chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen.

Mặc dù giữa các nàng còn cách mối thù giết cha, mặc dù giữa các nàng còn vắt ngang sự khác biệt Kính Vị, nhưng tại một khắc này, các nàng vẫn nắm chặt tay nhau.

Tề Nhan cũng thừa dịp này một lần nữa phân tích lợi và hại cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ hứa với Tề Nhan, đợi cho chuyện về Bắc An Hầu lắng xuống, nàng sẽ tiếp tục suy xét, hiện tại thật sự không phải là lúc.

Hai người đi đến thống nhất chung, sau đó bắt đầu thảo luận vài vấn đề về công chúa tiền triều, kỳ quái chính là: Từ sau kế hoạch làm loạn Hoài Nam, công chúa tiền triều lại lần nữa "biến mất".

Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi tò mò, bèn hỏi: "Công chúa tiền triều tuổi tác cũng không còn nhỏ, có đúng không?"

Tề Nhan: "Tính ra thì đúng là vậy."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vậy thì có thể nàng ta đã không còn ở nhân thế? Bằng không ta thật sự tưởng tượng không ra, trên đời này sẽ có người có thể ẩn nhẫn như vậy."

Tề Nhan: "Công chúa tiền triều rất giỏi y thuật, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, gần như là không có khả năng không còn ở nhân thế... Nàng ta là một kẻ địch vô cùng đáng sợ, mặc dù là mấy tháng trước...ta vẫn luôn cảm thấy mình sống cùng bóng ma của nàng ta, khó có thể tránh thoát, vô pháp thở dốc."

Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt bàn tay Tề Nhan, ánh mắt toát ra vẻ thương tiếc, nàng dịu dàng trấn an: "Không sợ, ta sẽ không để nàng ta làm tổn thương ngươi nữa."

Tề Nhan cũng nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta không sợ nàng ta làm tổn thương ta, mà là... Tuy nàng ta là kẻ địch, nhưng không thể không thừa nhận nàng ta có một trái tim sâu sắc. Nếu như không phải đã trải qua nhiều như vậy, ta tin nàng ta sẽ là một người rất tốt, là một nhân vật thần tiên. Bằng không, tiền triều diệt vong nhiều năm như vậy, di hài của Thương Đế có lẽ đều đã hóa thành tro bụi, cũng sẽ không còn nhiều người ngoài sáng trong tối giúp đỡ một công chúa tiền triều."

Nói đến đây, Tề Nhan khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Trái tim mẫn cảm của nàng ta đã lạc lối, nhưng cũng khiến nàng ta có được khả năng khống chế lòng người. Nàng ta hiểu điểm yếu của người khác nằm ở đâu, tùy ý nói vài câu là đã có thể uy hiếp được người khác. Mấy tháng trước ta còn sợ nàng ta là vì...nàng ta nắm giữ quá nhiều bí mật của ta, ta sợ..." Câu tiếp theo không cần nói nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hiểu.

Kỳ thật điều Tề Nhan sợ không phải là công chúa tiền triều, mà là những thứ công chúa tiền triều nắm trong tay. Vô luận là cố ý hay vô tình, những nhược điểm này...có lẽ sẽ đẩy mối quan hệ giữa nàng và Tề Nhan xuống vực sâu.

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẫm nghĩ một lúc, nàng cũng có chút e dè công chúa tiền triều. Hơn nữa, Tề Nhan cũng coi như là người thông minh nhất mà nàng từng gặp, nhưng nàng ấy...cũng suýt nữa bị công chúa tiền triều tính kế.

Nếu như Tề Nhan chần chờ nói ra sự thật muộn hơn một chút, như vậy cục diện giữa các nàng sẽ không như hiện tại.

Rốt cuộc thì việc Tề Nhan chủ động thẳng thắn và bị người khác tố giác là hai tính chất khác nhau, chỉ là công chúa tiền triều ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn tính sai tình yêu của Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ.

Hôm nay, hai người nói rất nhiều lời, Nam Cung Tĩnh Nữ lại cùng Tề Nhan chơi một ván cờ. Đã lâu hai người chưa đánh cờ, trong lòng đôi bên đều muốn đọ sức, ai cũng dốc toàn lực...

Đến cuối trận, Tề Nhan vốn dĩ chiếm ưu thế hơn, nhưng lại đột nhiên đặt sai một quân, khiến cho thế cục lập tức thay đổi. Nam Cung Tĩnh Nữ tìm đúng thời cơ, cắn giết quân của Tề Nhan, Tề Nhan ném cờ nhận thua.

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ chiến thắng khi Tề Nhan dốc hết toàn lực, lòng nàng vô cùng vui sướng, nàng cười nói: "Cuối trận, không phải là ngươi cố ý nhường ta đó chứ?"

Tề Nhan cười lắc đầu, trong lòng lại có chút trầm trọng: Vừa rồi nàng đang tập trung bày bố, thu quan...

Nhưng đột nhiên đại não nàng trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều bị chặt đứt, trong đầu rỗng tuếch, đến khi bình tĩnh thì nàng đã thua.

Đây là lần đầu tiên Tề Nhan gặp tình trạng như vậy, cuối cùng nàng quy kết mình quá mệt mỏi nên mới mắc sai lầm.

Bên ngoài trời đã tối sầm, nơi xa truyền đến tiếng trống của Nội đình ty. Chuông triều đã vang, nội đình đã tới canh giờ cấm đi lại vào ban đêm.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta phải đi về."

Tề Nhan vẫn không nói gì, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cảm nhận được đối phương vô cùng không nỡ. Sao nàng có thể đành lòng chứ?

Nhưng chút phóng túng đó...một lần là được, hiện tại vẫn đang trong lúc quốc tang, nhiều thì không tốt.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta cũng không nỡ xa ngươi, nhưng..."

Tề Nhan: "Thần hiểu, chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, thần đã rất thỏa mãn, không dám xa cầu quá nhiều."

Nam Cung Tĩnh Nữ xoa xoa khuôn mặt Tề Nhan, ngón cái lướt qua vết sẹo nổi bật dưới mí mắt đối phương, nàng dịu dàng nói: "Không phải là xa cầu, chúng ta còn có rất nhiều thời gian... Chờ đến khi quốc tang qua đi, tất cả đều sẽ tốt đẹp."

Tề Nhan: "Để thần tiễn bệ hạ."