Kính Trung Quyết

Chương 9



10.

Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.

Chúng ta vẫn ở lại ngôi làng, mắt thấy xung quanh càng ngày càng tối, liền tìm một căn nhà không tồi tàn lắm ở tạm.

Ban ngày, thời tiết vẫn còn ấm, nhưng đến đêm, tầng tầng sương lạnh lại thi nhau kéo đến.

Ta bèn nhặt một ít củi, nhóm lửa.

Tiểu Long an tĩnh nằm trên đầu gối ta, ánh lửa nhảy nhót trong mắt nó, hẳn là đang vì khốn cảnh trước mắt mà trầm tư.

Ta cũng muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng Phù Cố cứ liên tục đút đồ ăn, ta vừa ăn thịt thỏ treo gió vừa kì quái mà hỏi hắn: "Ngươi mang những thứ này đi lúc nào thế?"

Phù Cố chôn mấy củ khoai lang dưới than, "Mẹ ta ngày trước đã dạy, ra ngoài nhất định phải mang theo đồ ăn ngon, lỡ như không tìm thấy đồ ăn, chẳng phải sẽ chịu đói à."

Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới cha mẹ.

Ta nhìn hắn tiếp tục vùi khoai lang dưới than nóng, lại nhìn động tác xé thịt thỏ, nhớ tới thường ngày hắn nấu cơm rất thạo, giống như đã quen sống một mình, không khỏi hỏi hắn: "Sao ngươi không ở cùng bọn họ... Ý ta là, cha mẹ ngươi đâu?"

"Mất rồi." Phù Cố lại đưa cho ta một miếng thịt, trên mặt vẫn cười hì hì.

"Bọn họ ra ngoài gặp phải yêu quái lợi hại, lúc ta tìm được bọn họ, nguyên đan đã vỡ nát rồi."

Hắn nói, đầu vẫn cúi thấp, thở dài một hơi, "Nát rồi, ta cũng đã thử, nhưng chẳng thể khôi phục lại như ban đầu."

Ta không ngờ chuyện là thế, há hốc miệng, cũng chẳng biết nên an ủi hắn thế nào.

Nếu như Phù Cố khóc lóc kể với ta, ta có thể theo đó mà nói với hắn, mọi chuyện đều đã qua rồi, ngươi phải kiên cường lên.

Nhưng hắn đã không làm vậy.

Bình thường bị ta túm chặt đuôi, hoặc lớn tiếng một chút, nước mắt đã lưng tròng rồi. Thế nhưng lúc kể về chuyện phụ mẫu ch.êt thảm, lại có thể cười như vậy.

Ta duỗi tay vuốt ve tai hắn, dù trên mặt vẫn mỉm cười, hai cái tai to lớn của hắn đã yếu ớt rũ xuống từ lâu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cũng không biết vì sao lại trở thành thế này, ta đánh bậy đánh bạ mà tới được Thanh Khâu, nơi này nhiều hồ ly lắm đó, cũng không có yêu quái nào lợi hại." Phù Cố gãi gãi mặt, lại cười với ta, hai tai cọ vào lòng bàn tay ta, "Kỳ thật ta rất thích nơi đó."

Hắn thích Thanh Khâu như vậy, tiếc thay, Thanh Khâu lại chẳng hề thích hắn.

Thấy ta im lặng hồi lâu, Phù Cố ngược lại cầm lấy tay ta, nghiêm túc nói: "Thực ra ta cũng không quá đau lòng đâu, thật đó, nàng đừng khổ sở. Cha mẹ tuy không còn nữa, nhưng lời họ dạy ta, ta đều nhớ rất rõ. Tới Thanh Khâu, ta cũng có rất nhiều bạn, bọn họ đối xử với ta cũng khá tốt, lúc ta bị lưu đày còn mang ổ theo cho ta nữa."

Nói tới đây, Phù Cố đột nhìn nhìn Tiểu Long đang nằm một bên, hình như có chút ngượng ngùng ghé vào tai ta, hạ giọng: "Còn nữa, ở Kính Hư quen được nàng và Tiểu Long, có phải rất may mắn hay không? Hai người đều là bạn tốt nhất của ta mà."

Hắn tới rất gần, ta nhìn chằm chằm đôi mắt cách ta chỉ gang tấc, vừa sáng ngời lại chân thành.

Ta bỗng nhiên nhận ra, chú cáo này không ngốc, hắn chỉ là quá lương thiện mà thôi.

Đến mức dù trên đời chỉ toàn người xấu, hắn cũng sẽ cảm thấy họ đối với mình thật tốt.

Chẳng sợ bản thân đau lòng, chỉ nghĩ cho cảm xúc của người khác. (*)

Nhiều năm làm yêu quái như vậy, hắn hẳn là nên ý thức được cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé, ngược lại lại sạch sẽ thuần khiết đến mức chẳng mảy may nhận ra gió tanh mưa má.u bên ngoài.

Cái này không phải ngốc, đó là lựa chọn của hắn.

"Ừ," ta cười với hắn, gật đầu khẳng định, "Ngươi quả thật rất may mắn."

Phù Cố: "Cho nên Hi Hi, nàng yên tâm, ta đem may mắn chia cho nàng một ít, chúng ta nhất định sẽ tìm được đường ra ngoài."

Chúng ta đang nói chuyện, chợt nghe Tiểu Long nãy giờ vẫn đang im lặng đột nhiên cất tiếng: "Có mùi gì khét khét."

Lúc ta còn đang nghi hoặc, Phù Cố đã phát ra tiếng kinh hô:

"A! Khoai lang của ta!" Sau đó lập tức xoay người đi đào khoai lang, chờ hắn đào hết khoai lang ra, đã có hai củ cháy đen sì.

"Huhu..." Vẻ mặt hắn đưa đám, lông mày xị xuống, "Vất vả lắm mới tìm được năm củ mà..."

Ta nhịn không được cười, bẻ một củ khoai lang còn nguyên đưa cho hắn: "Thích ăn khoai lang như vậy sao? Ta thấy ngươi thường ngày toàn ăn gà mà."

Tiểu Long cũng lè lưỡi rắn tán đồng, "Đúng 'zị', ngươi 'nà' con cáo nghiện thịt gà nhất mà ta từng gặp, người ta đều 'lói' chỉ có chồn mới thích ăn gà thôi."

Phù Cố nhận lấy khoai lang, cắn răng chịu nóng mà nuốt xuống, "Ngươi, ngươi mới là chồn ấy!"

Dù rất thích khoai lang, Phù Cố vẫn hào phóng chia sẻ cho bọn ta.

Ta và Tiểu Long đều không ăn, cảm thấy không cần thiết phải giành chút đồ ăn này với hắn.



Phù Cố ăn ngon đến nheo mắt.

Chúng ta quyết định chờ đến ngày mai trời sáng lại tính tiếp, nếu thật sự không có manh mối nào, chỉ có thể trở về.

Phù Cố đắc ý lấy ổ ra, đuôi cáo sắp dựng lên cả rồi, "Thấy chưa, ta nói đâu có sai, may mà ta mang theo ổ nhá."

Nói xong, còn mời chúng ta đi ngủ.

Tiểu Long khinh thường cười lạnh, tự tìm một cái góc mà quấn lên, còn ta ngoan ngoãn chấp nhận lời mời của Phù Cố - nói thật, cái ổ này rất mềm, ngủ trên đó cũng rất thoải mái.

Phù Cố niệm quyết xóa bỏ phép thu nhỏ, cái ổ trở về hiện trạng ban đầu, gần như chiếm hết cả sàn nhà.

Ta là lần đầu ngủ gần ai đó như vậy, hắn thoạt nhìn cũng rất hưng phấn, đầu hai chúng ta kề sát, dường như có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

Bởi vì hắn vẫn chưa biết thân thể ta đã có biến hóa, ta vẫn cẩn thận duy trì hô hấp và nhịp tim của mình.

Có điều, trước khi ngủ hắn sờ sờ tay ta, hỏi: "Hi Hi, sao tay nàng lại lạnh như vậy?"

Ta viện cái cớ thường thấy nhất của nữ nhi, "Thể hàn."

"Không sao, ta ấm lắm!" Hắn đem đuôi đặt trên người ta, lông đuôi xù xù quấn quanh eo ta, mặt cũng đỏ hồng, chớp chớp mắt với ta.

Ta nhìn khuôn mặt hắn, thế nhưng cũng cảm thấy hơi nóng, có chút không được tự nhiên mà nói, "Ngủ thôi."

"Được." Hắn nắm tay lại đặt cạnh tai ta, nhẹ giọng, "Hi Hi, mơ đẹp nhé."

Ta hơi nghiêng đầu, che giấu nụ cười khúc khích trên môi.

Hắn chẳng phải hồ ly ngốc, chỉ là một yêu quái phiền phức mà thôi.

Vốn dĩ đêm nay đã có một giấc mộng đẹp, nhờ phúc của quỷ phiền phức, ta ngủ rất an ổn.

Cho đến khi bên tai ta xuất hiện âm thanh kì lạ như xa như gần, giống như có rất nhiều người đang vây quanh ta, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng mà vui vẻ.

Tiếng cười này, nói không ra là ma quái chỗ nào.

Âm thanh trong trẻo du dương như tiếng chuông đồng, ngắt quãng như đàn đứt dây.

Quanh quẩn bên tai ta, cực kì khó chịu.

Ta nhíu mày ngay cả trong mơ, sau cùng vẫn không chịu được mà tỉnh dậy.

Khoảnh khắc đôi mắt ta mở to, lờ mờ thấy trước cửa có một đám người — phản ứng đầu tiên của ta là cảm thấy kì quái, rõ ràng ta đã tận mắt thấy Phù Cố đóng cửa...

Ta chậm rì rì ngồi dậy từ trong ổ, bên cạnh Phù Cố vẫn đang ngủ rất ngon.

Đám người trước cửa giơ tay ra hiệu, ta nhìn không rõ khuôn mặt họ, chỉ thấy ánh sáng từ đom đóm dập dềnh trong không gian.

Ta biết bọn họ đang vẫy tay với ta, muốn ta qua đó.

Vì thế, ta từng bước đi về phía cửa, trước mặt thế nhưng lại là cánh cửa đã đóng chặt.

Ta có chút do dự, huyễn âm bên tai vẫn không tài nào tiêu tán, ngược lại vang lên càng ngày càng rõ ràng, tiếng vui cười nhẹ nhàng ban đầu dần trở nên bén nhọn.

Ta vỗ vỗ đầu, mở cửa.

Bên ngoài một mảnh đen nhánh, yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Cách đó không xa, bọn họ vẫn đang chờ ta.

Đom đóm trong không trung bỗng bất động.

Những đốm sáng ấy giống như chiếc đèn lồng nhỏ, chỉ dẫn ta tới gần.

Kì lạ thay, cơ thể ta như biến thành một con rối, thần trí du đãng trong hố sâu kín gió này, cả người ta bồng bềnh, mất đi khả năng suy nghĩ.

Ta theo bóng đen đi sâu vào rừng.

Chẳng biết đã đi được bao lâu, ta dường như cảm giác mình đã biến thành một trong số họ, cũng biến thành một cái bóng gầy gò.

Trước mặt ta cuối cùng cũng xuất hiện một tòa nhà bằng đá.

Tòa nhà này cùng những căn nhà trong ngôi làng đó không giống nhau, cô độc tọa lạc nơi đây, rời xa thôn xóm cùng hơi người, không có đại thụ bao quanh, cũng chẳng có mái hiên cong vút.

Vuông vức và ngăn nắp.

Ồ.



Là một cỗ quan tài bằng đá.

Ta nghĩ như vậy, cũng chẳng thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Quan tài này lớn như vậy, chắc là chứa được rất nhiều người nhỉ?

Ta gạt những bụi gai xung quanh, những chiếc gai nhọn lần lượt rạch từng đường má.u trên tay, má.u thấm đẫm bãi cỏ, ta cũng chẳng hề hay biết.

Ta nửa quỳ trên mặt đất, thấy rễ cây đang kéo bùn đất phía dưới lên, bên dưới có thứ gì đó.

Ta quỳ hẳn xuống, dùng tay đào ra một miếng gì đó thon dài cứng cáp — ta nhấc nó lên, phát hiện đó là một khúc xương.

Đây là xương của ai?

Là ai đã bỏ mạ.ng nơi này?

Là hồ ly sao?



Ta ngơ ngẩn nghĩ, xung quanh là những bóng người ma quái. Tất cả đều vô thanh vô tức mà nhìn ta, nhưng tai ta vẫn ù đi.

Tiếng cười chẳng còn trong trẻo du dương, ngược lại khô khốc sắc nhọn như móng tay ai đó cào vào sứ.

Hòa lẫn với tiếng xì xào của vô số người.

"Chô.n đi, chô.n đi..."

"Đừng ngẩng đầu, sẽ bị phát hiện..."

"Đuôi đứt rồi, lại đứt một cái nữa..."

"Không xong rồi, Phong đại nhân mất tích, chẳng ai có thể cứu chúng ta..."

"Ch.ém đứt đuôi đi! Ch.ém đứt là được!"

Rốt cuộc, ta cũng hiểu được thanh âm ban đầu kia vốn chẳng phải cười, mà là tiếng khóc.

Chỉ là âm thanh quá mức nhỏ bé, nghe không ra là cười hay khóc.

Hóa ra, là tiếng khóc của hồ ly.

Trong tay ta vẫn nắm lấy khúc xương, cũng chẳng biết là bộ phận nào, chậm rãi ngẩng đầu. Một khuôn mặt hồ ly bỗng xuất hiện - không, là nửa khuôn mặt, nửa bên kia tai mắt đều không còn, chỉ còn vết thương màu đen huyết nhục mơ hồ.

Đôi mắt xanh thẳm kia còn dính má.u, lại vẫn đối diện ánh mắt ta.

Ta nắm chặt khúc xương, bỗng cảm thấy một trận đau nhức, như thể chính mình đã trở thành hồ ly trước mắt, tròng mắt đau xót đến mức muốn rơi ra.

"Sau khi chê.t, muốn sống lại, muốn rời đi... Cũng chỉ còn một đường chê.t..." Hồ ly nhìn chằm chằm ta, dù không mở miệng, ta vẫn nghe được tiếng nói.

"Càng muốn chê.t, hắn càng điên cuồng... Hắn điên rồi, thật sự điên rồi, dù trời có sập xuống cũng không ai biết..."

Ta nói không ra lời, giống như có thế lực nào đó đang bịt kín cổ họng, thanh âm khô khốc như xá.c chê.t đã chô.n vùi dưới lòng đất mấy trăm năm.

"Không thấy Phong đại nhân nữa, không ai có thể giúp chúng ta... Trốn đi... Hắn đang tìm chúng ta..."

Khuôn mặt hồ ly rỉ má.u, dù mấy trăm năm đã trôi qua, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy má.u — như thể nó vẫn luôn chịu đựng thống khổ suốt quãng thời gian ấy.

"Trốn đi.. trốn đi... Đừng để bị hắn tìm thấy..."

Chớp mắt, khuôn mặt hồ ly đáng sợ kia đã biến mất.

Một giọt má.u rơi trên mặt ta, ta nhẹ nhàng chớp mắt.

Trong thân thể như có gì đó vừa biến mất, ta lập tức ngã xuống.

Bóng đen xung quanh xúm lại, nâng tay lên, ta nhìn thấy đom đóm bất động xung quanh, suy nghĩ vẫn luôn hỗn độn chợt rõ ràng. Một nơi mà tiếng côn trùng kêu cũng không có, lấy đâu ra đom đóm?

Rõ ràng là đôi mắt của hồ ly.

Đã chê.t, đã bị chô.n vùi hàng nghìn năm.

Bọn họ vẫy tay tạm biệt ta, "Đại nhân, ngài cũng mau trốn đi..."

Ta kiệt sức, âm thanh huyền ảo bên tai biến mất, cơn buồn ngủ lại lần nữa kéo đến, ta dần dần nhắm mắt.

Lần nữa tỉnh dậy, ta dường như thấy Phù Cố đang chạy về phía mình.

(*) Phù Cố không ngốc, mà là rất ngốc. Cá nhân mình thấy người sống mà không vì bản thân, cuối cùng cũng chỉ chịu thiệt. Chẳng có gì sai nếu biết suy nghĩ cho người khác, nhưng sau cùng bản thân mình vẫn là quan trọng nhất. Chúc mọi người sẽ học được cách yêu thương chính mình, và mình cũng vậy.