Kinh Hồng Vũ

Chương 134



Tí tách, tí tách.

Những giọt nước từ trên trần chậm rãi nhiễu xuống tạo thành một vũng nước nhỏ dưới nền đất.

Một dáng người hối hả bước đi trong màn đêm u tịch, bước chân giẫm lên vũng nước khiến nước văng khắp nơi, lưu lại một tia tàn hơi ẩm ướt sau mỗi bước chân lướt qua.

Bên trong tối tăm lạnh lẽo hầm ngục, dãy hành lang trải dài dường như vô tận, ánh sáng căn bản không thể xuyên thấu tới được chỗ này, khiến cho không khí xung quanh luôn luôn là u ám nặng nề. Khói trắng lượn lờ trên mặt đất, dưới chân khi bước đi cũng không biết là sẽ giẫm phải thứ gì, một hồi thì ẩm ướt trơn trượt, một hồi thì tanh tưởi hôi thối.

Này địa lao là Minh Giới một cái lớn nhất địa lao, chuyên dùng để giam giữ hung tàn quỷ hồn. Cũng bởi vì đa số quỷ hồn bị giam ở nơi này sát khí cùng oán khí quá nặng, cho nên nơi này không có giây phút nào là không lạnh thấu xương. Này địa lao chính là từ Minh Giới sơ khai khi được cái thứ nhất Vương Thượng xây dựng lên, đặt ngay bên dưới Tế Âm Điện, nằm giữa lòng sông Vong Xuyên. Địa lao rộng lớn vô cùng, diện tích có thể bằng hai lần Tế Âm điện. Cũng vì như vậy nên ngoại trừ hàn khí từ oán khí lâu năm tích tụ của oán hồn, nơi này càng phải chịu đựng thêm sự thâm nhập của hàn khí từ sông Vong Xuyên thấu vào. Muốn vào được địa lao phải vượt qua ba tầng kết giới, mỗi một tầng kết giới đều kiên cố vô cùng, nếu như là không có thủ lệnh của Minh Giới chi chủ liền không có kẻ nào có thể dễ dàng đi qua. Từ ban đầu địa lao này giam giữ số lượng quỷ hồn không tính nhiều, thưa thớt chỉ có vài phòng giam là sẽ có người ở, nhưng từ khi Diêm Hạ Vu trở thành Minh Giới quân chủ thì địa lao này sớm đã bị nàng biến thành đông đúc chật chội. Xưa kia một phòng giam tối đa chỉ chứa hai quỷ hồn, nhưng là sau này một phòng giam ít nhất phải chứa sáu cái quỷ hồn, quỷ hồn bị giam giữ nhiều liền đồng nghĩa quỷ sai cũng phải tăng lên, nếu như trước kia toàn bộ địa lao chỉ cần hai mươi quỷ sai liền có thể an bài ổn thỏa thì bây giờ phải cần đến bảy mươi người.
Mà mỗi một cái quỷ hồn bị giam giữ ở nơi này nếu không phải là hung tàn ác sát thì cũng là oán khí kinh người, vì vậy nên quỷ sai trấn giữ địa lao này đều là những cái của Minh Giới nhất đẳng quỷ sai rồi. Diêm Hạ Vu về sau còn cố ý mở rộng địa lao, dựng thêm lao phòng, còn có một khu gọi là thủy lao phòng, nơi đó đặc biệt nằm ở sâu xa nhất tối tăm địa phương, lao phòng ngập trong Vong Xuyên thủy, lạnh lẽo một lời khó có thể nói hết.

Một luồng gió lạnh nhẹ thổi qua, trong không khí thoang thoảng mùi thối rửa lâu ngày từ gỗ mục, từ máu thịt rã nát, từ hơi nước ẩm mốc, có thể nói rằng loại này hương khí thực khiến người khác kinh hãi, vừa ngửi thấy liền chịu không nổi mà phải ói mửa rồi.

Vậy mà cái quỷ sai giống như bọn họ đây đã phải trấn giữ nơi này không biết đã qua bao nhiêu vạn ức năm, vốn dĩ từ lâu đã không còn sợ hãi như thứ dơ bẩn ở nơi này nữa rồi.
Quỷ sai trấn giữ địa lao có hai loại hình thái, một loại chính là từ Diêm Hạ Vu sử dụng linh khí từ vạn năm trước còn tàn dư lại trong địa lao mà tạo thành. Bọn họ thân cao một trượng, nước da xanh đen, thân thể cường hãn, mày rậm râu hùm, trong miệng mọc ra đôi răng nanh dài chỉa thẳng lên trời, hàm trên mọc ra một cặp răng nanh ngắn, đôi mắt hàm chứa sát khí dữ tợn, móng tay dài bén nhọn, bọn họ như sinh ra chính là dành cho này đặc thù một cái mục đích, chính là canh giữ địa lao, bọn họ sẽ phụ trách sâu nhất một tầng chính là thủy lao phòng địa phương, cũng là nơi giam giữ hung tàn nhất oán hồn.

Còn một loại khác chỉ là một cái thông thường quỷ sai giống như những kẻ trực thuộc Quỷ Nha bộ phận kia, nhưng là Diêm Hạ Vu khi để bọn họ đi vào trong coi địa lao liền sẽ ở bọn họ trên người hạ xuống một đạo phù, đạo phù kia sẽ khiến bọn họ thân thể phát sinh biến đổi, trở nên cao lớn, nước da theo đó mà biến thành màu xanh lá nhợt nhạt, đồng tử trong đôi mắt sẽ biến mất, thay vào đó chỉ còn một mảng tròng đen lấp đầy cả đôi mắt. Móng tay cùng chân của bọn họ cũng sẽ mọc dài ra, biến thành màu đen, chỉ có khác biệt ở chỗ không như những tên ở thủy lao phòng kia là không mọc răng nanh mà thôi.
Những kẻ to gan muốn vào phá lao cướp hồn thì khi nhìn thấy quỷ sai bọn họ chí ít cũng đã bị dọa tới sợ mất hồn vía. Về sau nếu còn có thể trở ra thì mười kẻ cũng đã có chín kẻ nửa điên nửa dại rồi.

Chỉ là trước nay chưa từng có kẻ nào có thể công phá vòng vây bên trong địa lao này, càng đừng nói là có thể toàn mạng chạy ra được bên ngoài.

Lúc này ở một góc tường nào đó, có một cái quỷ sai đang đứng sát vào tên quỷ sai bênh cạnh, nhẹ thanh nhẹ khí giống như là đang nói chuyện phím như vậy mà bàn tán.

"Này Tôn Hoàng, ngươi nói thử xem, ở thủy ngục địa lao cái quỷ hồn kia rốt cuộc là ai, lại có thể khiến Phán Quan đại nhân đích thân mang người đến, còn căn dặn kỹ lưỡng chúng ta phải xem chừng hắn như vậy nha?"

"Ngươi thật là cái quỷ nhiều chuyện! Lo quản tốt cái miệng của mình đi, bằng không ngay cả ta cũng phải cho ngươi chịu rắc rối!" tên quỷ sai dùng khuỷu tay thúc vào người bên, ngữ điệu cảnh cáo.

"Chỉ là ta thắc mắc mà. Thủy lao kia đừng nói là một cái tầm thường quỷ hồn, dù có là Phán Quan đại nhân kia còn e ngại mấy phần. Từ khi Vương Thượng dựng lên tới nay ít khi có kẻ nào có thể trải nghiệm quá, không biết khi bị giam ở nơi đó sẽ có cảm giác thế nào?" tên quỷ sai này quả thật là kẻ không biết giữ mồm giữ miệng, còn chưa chịu ngừng lại ý tò mò của bản thân.

"Các ngươi muốn thể nghiệm không!?"

Đột nhiên ở phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói hàm ý giễu cợt, cũng bởi vì địa lao này quá rộng lớn lại không có khe hở nào cho nên âm thanh khi phát ra sẽ có thể bị phóng đại lên mấy lần, bọn họ cũng vì vậy mà bị dọa đến nhảy dựng lên.

Hai tên quỷ sai lập tức quay người quỳ xuống, đầu vai run rẩy không ngừng.

"Thuộc hạ biết tội!"

"Thuộc hạ biết tội!"

Mặc cho bọn họ ra sức khẩn cầu, nhưng là người tới vẫn không lên tiếng phản hồi, phải một lúc sau đối phương mới cười ra một tràn dài.

Hai tên quỷ sai khi này mới ngẩn đầu lên, người trước mắt này thực khiến bọn họ được một phen hao tổn khí huyết. "Ra là Phán Quan đại nhân, người trước đó mới rời đi, thế nào lại quay lại rồi?"

"Tôn Hoằng, người trong thủy lao kia tình trạng thế nào?" Mạch Khê không chút khách khí đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, sau đó tùy tiện hỏi thăm một chút điều mà mình muốn biết.

"Hồi Phán Quan đại nhân, quỷ hồn trong kia xem ra cũng thật cứng đầu, đã giam hắn hai canh giờ nhưng vẫn không kêu la lấy một lần, điều này chúng ta đã canh giữ nơi này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua." Tôn Hoàng cung kính thuật lại.

"Vậy hắn có hay không có biểu hiện gì khác lạ?"

Quỷ sai kêu Tôn Hoằng lắc đầu. "Đều không có, từ đầu đến cuối hắn chỉ một mực cúi đầu im lặng, ngay cả một tiếng than thở cũng chưa từng thốt ra khỏi miệng."

Mạch Khê nghe xong thì suy nghĩ một hồi, xong hắn lúc này giống như đã đưa ra quyết định, quay đầu nhìn hai tên quỷ sai phía đối diện.

"Hai người các ngươi đi cho ta lấy một ít máu gà, Vong Xuyên lộ cùng một nhánh Bỉ Ngạn hoa."

"Đại nhân, người cần những thứ đó để làm gì a!?" Tôn Hoằng ngạc nhiên, không biết mục đích của đối phương muốn lấy những thứ này để làm gì.

"Phí lời, còn không đi mau!" Mạch Khê nghiêm khắc quát một câu, bọn họ lập tức đi nhanh hơn chạy chạy ra khỏi địa lao.

Mạch Khê sau khi quỷ sai đi khỏi thì quay đầu quan sát một vòng, cảm thấy không có gì bất thường sau mới tiếp tục đi về hướng thủy lao phòng.

Càng đi sâu vào, ngẫu nhiên sẽ có một trận hàn khí thổi tới trên mặt, Mạch Khê khó tránh phải đưa tay vuốt mặt mấy lần. Đã có một đoạn thời gian không tới, nơi này vẫn như trước chưa từng thay đổi qua, vẫn dọa người như vậy.

Mạch Khê đi lướt qua nhiều dãy lao phòng, ở cuối con đường có một lối cầu thang dẫn xuống dưới, bên dưới ngoài một màn sương mờ thì chẳng thể nhìn rõ thứ gì khác nữa. Mạch Khê nhìn nơi kia có điểm e dè, hít sâu một hơi song mới hạ quyết tâm đi xuống dưới.

Vừa đặt chân ra khỏi bậc thang thì dưới chân lại bị chìm ngập trong nước lạnh, mực nước vừa vặn qua khỏi mắt cá chân một chút, nhưng là cho dù bản thân đã mang tới hai lớp giày vớ thì cũng không khỏi cảm thấy mười đầu ngón chân bắt đầu tê cứng lại.

Bởi vì bị sức nước cản trở, di chuyển có chút khó khăn, Mạch Khê bước đi có điểm kỳ quặc, từ tốn nhấc chân đi về phía trước. Sau khi qua khỏi hai dãy hành lang lao phòng lớn, cuối cùng cũng tới được lao phòng mà bản thân muốn tìm.

Lao phòng này một nửa chìm trong nước, rộng một trượng, dài một trượng hai thước, bốn mặt là tường đá kiên cố, trên trần là một song cửa bằng gỗ, một cánh cửa gỗ lớn được khóa chặt bằng ba tầng xích, bên trên còn phong bằng một đạo hoàng phù. Bốn bức tường lâu năm phủ đầy rêu, u ám lạnh lẽo, nước trong ngục chính là nước chảy vào từ Vong Xuyên Hà, cộng với khí lạnh vốn có của địa lao cho nên không cần nói đến sẽ là cỡ nào khốn khổ nếu như bị giam giữ ở đây. Người bị giam bên trong chỉ đơn bạc khoác một kiện trung y mỏng manh, hai tay bị gông xiềng khóa trụ kéo cao qua đầu, dây xích bị kéo tròng qua trên trần lao phòng, cố định bằng đinh sắt, xương tỳ bà phía sau lưng bị cùm sắt nặng nề khóa chặt vào tường khiến phạm nhân không thể nào vận công lực, tránh để người có thể tẩu thoát, hai bên xương sườn còn sẽ bị hai sợ xích nặng đầu dây gắng vào một cái móc câu xỏ xuyên qua kéo căng ra hai hướng ngược nhau, muốn cử động lại càng khó khăn, nước trong lao phòng dâng lên tới giữa ngực, bạch y trên người còn ở loang lổ máu đã khô từ lâu, y quan rối bời, dù là có nghe thấy tiếng bước chân của Mạch Khê đến ngay bên ngoài song sắt nhưng vẫn một mực cúi đầu, không phát ra một tiếng nào, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt vô cùng, từng hồi đứt quãng.

Mạch Khê nhìn thấy cũng khó trách khỏi dâng lên thương cảm, người này hiện tại chật vật như vậy, nơi nào còn có phía trước một cái tiêu sái kiêu ngạo Bạch Vô Thường đâu!

"Ai..." Mạch Khê lắc đầu thở dài.

Thời gian trôi qua không bao lâu, trước kia không phải rất tốt sao, hà cớ làm sao người nào cũng đều thay đổi nhiều như vậy rồi?

"Tiểu Bạch."

Người trong ngục kia vẫn không chịu ngẩn đầu lên.

"Tiểu Bạch. Tiểu Hắc lúc này đang ở đại điện chịu Vương Thượng đại nhân đối chất. Ta nghĩ Vương Thượng đại nhân là nhất thời tức giận mà thôi, người nếu như hạ hỏa sau nhất định sẽ thả ngươi ra ngoài." Mạch Khê biết đối phương lúc này không muốn đếm xỉa đến hắn, nhưng hắn không ngại nói thêm mấy câu trấn an. Dù sao bọn họ đã làm bằng hữu nhiều năm, khó tránh không thấy thương xót.

Tiểu Bạch một lúc lâu sau mới từ từ ngẩn đầu lên, một nửa gương mặt toàn là máu, bởi vì trước đó bị thương còn chưa xử lí cho nên vết thương vẫn còn ở rỉ máu, lớp cổ áo vốn dĩ phải là màu trắng thì giờ đây không còn chỗ nào có thể nhìn thấy được màu trắng ban đầu kia nữa.

Đôi mắt vô hồn mờ mịt nhưng lại có một tia nhỏ nhoi sát ý, nhìn thẳng đến Mạch Khê khiến hắn cảm thấy sống lưng có điểm lạnh buốt, trong vô thức lùi lại hai bước.

"Ngươi..ngươi "

"Mạch K-Khê."

Tiểu Bạch vừa lên tiếng liền cổ họng cảm thấy đau nhói dữ dội, có lẽ là do đã lâu nàng chưa được uống nước, cổ họng khô khốc không chịu nổi, đôi môi vốn dĩ hồng nhuận hiện tại cũng vì vậy mà nứt nẻ bong tróc đến mức tứa máu.

"Khụ.. Tiểu Du hắn còn ở hôn mê, c-chờ ta mang thuốc trở lại... khụ khụ.. .. Ngươi có thể cho ta đi một chuyến sao... ?" Tiểu Bạch nói chuyện câu đầu tiên chính là yêu cầu Mạch Khê giúp đỡ. Nàng đi lâu như vậy, Tiểu Du tình trạng không mấy khả quan, nếu như còn chậm trễ, chỉ e rằng người không còn cứu được nữa rồi. Hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng người trước mặt này, bởi vì làm bằng hữu, cho nên nàng tin hắn sẽ không thể thấy chết không cứu.

Một câu ngắn ngủi cũng làm tới nàng phải dốc hết sức lực để hoàn thành, lá phổi bị ngâm trong nước thời gian dài thì đã trở nên sưng phù, khi nàng nói chuyện liền co thắt dữ dội, nếu như không phải bản thân còn có chút nội lực thì hẳn là phải phun ra ngụm máu rồi.

"Không cần lo lắng, ta đem ngươi thả đi ra ngoài." Mạch Khê lại quay đầu nhìn xung quanh một lần xong mới dám nhỏ nhẹ nói ra.

Tiểu Bạch nghe xong liền cau mày, nàng là do Diêm Hạ Vu đưa vào ngục, không dám tin rằng tên này Phán Quan còn dám bí mật trái lệnh của Diêm Hạ Vu, lén lút chạy tới thả nàng chạy thoát.

"Phán Quan đại nhân!"

Vừa vặn lúc này hai cái quỷ sai Tôn Hoàng cùng Tôn Hoằng trở lại, còn mang theo đầy đủ những thứ mà Mạch Khê đã căn dặn.

"Những thứ người cần đều ở đây. Phán Quan đại nhân, không biết có thể nói cho chúng ta biết những thứ này để làm gì sao?" Tôn Hoàng hơi thở nặng nhọc, hẳn là vừa rồi cũng rất gấp gáp để trở lại đây đi.

"Các ngươi quản nhiều như vậy làm gì! Còn không đi, đợi ta tiễn các ngươi một đoạn sao!?"

"Không dám không dám, chúng thuộc hạ cáo lui! Nhưng là Phán Quan đại nhân người cũng đừng nán lại quá lâu, Vương Thượng nếu mà biết được thì chúng ta nhất định không giữ nổi cái mạng này rồi."

Tôn Hoàng cùng Tôn Hoằng sau khi bị Mạch Khê dọa hai câu liền lập tức quay người chạy nhanh, còn không quên nhắc nhở lại Mạch Khê.

"Ngươi làm gì?"

Tiểu Bạch nhìn thấy Mạch Khê trộn máu gà với nước của sông Vong Xuyên lại rồi tưới lên trên nhánh hoa Bỉ Ngạn. Hắn đưa nhánh hoa Bỉ Ngạn thả vào bên trong lao phòng hiện đang giam giữ Tiểu Bạch, trong miệng nhẩm đọc chú, đột nhiên một luồng hào quang từ hoa Bỉ Ngạn bất ngờ tỏa ra, sau đó hoa Bỉ Ngạn trong nháy mắt vỡ nát tiêu tan không còn một mảnh, lúc này đạo phù trấn cửa lao phòng cũng biến mất, cánh cửa lao phòng bật mở ra một cách thô bạo.

Mạch Khê không chút do dự nhảy vào trong lao phòng đầy nước, nhưng là không ngờ dưới chân khi này chạm phải không phải mặt đất bằng phẳng mà lại là một mảnh chông sắt bén nhọn, lòng bàn chân vô tình giẫm vào đỉnh một mũi chông sắt, cơn đau nhói lập tức truyền đến khiến Mạch Khê giật mình nhảy lên, đỉnh đầu đập vào trần của lao phòng. Khi rơi xuống, may mắn rằng hắn đã tụ lực nâng người lên mới có thể tránh khỏi một màn chông sắt xuyên thủng người này.

"Vương Thượng không hổ danh là Vương Thượng, giam giữ cũng tàn nhẫn như vậy, thực khiến người khác không thể không kinh sợ nàng!" Mạch Khê vuốt ngực trấn tĩnh bản thân, suýt chút nữa thì bản thân đã khó tránh khỏi số kiếp bị chông sắt cắm nát bàn chân, nghĩ đến hồ nước đen không thấy được đáy này bề ngoài bình thường nhưng bên dưới lại ẩn giấu một mảng chông sắt này khiến y lo lắng đến mức tâm thất không ngừng nhảy loạn.

"Tiểu Bạch, ngươi sau khi chạy thoát liền cũng không nên lưu lại nữa Minh Giới, tốt nhất là đi nhân gian, tránh được lúc nào hay lúc đó. Đợi Vương Thượng thông suốt rồi ta sẽ báo các ngươi trở về!"

Mạch Khê đưa tay cho Tiểu Bạch tháo xuống xiền xích, một đường kỹ lưỡng nhắc nhở. Khi tháo đên đoạn dây xích xuyên qua xương sườn của đối phương, đôi tay bất giác có chút run rẩy, không rõ rằng run rẫy bởi vì quá chú tâm nên tâm lý căng thẳng hay là bởi vì cảnh tượng trước mắt là một màng nhẫn tâm đến không nỡ nhìn đây.

"Ý Chi tán ta biết ngươi lấy được, các ngươi Tiểu Du tỉnh lại sau lập tức đi khỏi. Ta ở Quỷ Môn Quan đã thu xếp chu toàn, quỷ sai nơi đó sẽ để các ngươi thuận lợi đi qua. Ngươi trở lại Trấn lâu đợi tin, Tiểu Hắc vừa về đến liền Khâu Chiến cùng Đàm Lạc Doanh tiễn các ngươi an toàn tới Quỷ Môn Quan." Mạch Khê gỡ bỏ tầng gông xiền cuối cùng, gông sắt rơi vào trong nước, nặng nề chìm xuống cho đến khi không còn một dấu vết.

"Ta không đi." Tiểu Bạch lãnh đạm lắc đầu.

"Ngươi không phải không biết Minh Giới hiện tại là tình trạng gì. Bên phải Vương Thượng muốn ngươi sống không bằng chết, bên trái Tông Miếu mấy lão già kia không an phận, ngươi chính là mục tiêu để bọn họ tấn công chúng ta Quỷ Nha cùng Vương Thượng, ngươi đi khỏi liền bọn họ sẽ thất thế, ta cùng Vương Thượng sẽ có biện pháp thu phục mấy cái lão già cứng đầu kia, Vương Thượng đại nhân cũng không cần phân tán sự chú ý đến ngươi nơi này! Ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy nàng nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, không cần ngươi tự tìm đường chết nàng cũng sẽ đến tìm ngươi, ngươi còn sợ nàng tìm không thấy ngươi sao!" Mạch Khê cau mày nhăn nhó, tên này quả thật là cứng đầu, may mắn rằng bản thân vẫn có hậu chiêu, nếu như không thể hợp tình hợp lí làm người đi khỏi thì cũng chỉ còn cách đánh hắn ngất xỉu rồi khiêng đi mà thôi, nhưng phương pháp sau kia bản thân không chắc có thể có bao nhiêu phần thắng đâu.

Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, sau đó ánh mắt dần trở nên kiên định hơn. Đến cuối cùng mới chịu gật đầu.

"Ngươi bảo trọng." Tiểu Bạch ra khỏi lao phòng khi thì dường như biến thành một con người khác như vậy, nơi nào còn giống như vừa mới ở trong lao phòng cái xác không hồn kia.

Tiểu Bạch nói một câu với Mạch Khê, song nháy mắt dùng khinh công bay lên trên đỉnh của địa lao, từ nơi đó ẩn nấp chạy thoát.

Mạch Khê nhìn dáng người kia biến mất sau mới thở dài một hơi, khi cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện mặt đất nơi Tiểu Bạch vừa đứng khi là một vũng nước hòa cùng với máu tươi đỏ chói mắt. Đối phương khi nhảy lên cũng để bản thân phát hiện ra hai chân của người không mang giày, đều đã nát tươm chảy máu,mơ hồ còn lưu lại một dấu chân dính máu, có lẽ là đã nếm được sự lợi hại của bàn chông sắt ẩn mình trong làn nước đen của thủy lao phòng này rồi.

-----Hết chương 134-----

Tác giả: bởi vì thời gian gần đây au bận đủ thứ việc nên là không có thời gian update chương mới, giờ thì au cũng rảnh rỗi rồi, có lẽ sẽ cố gắng đăng chương đều đặn hơn, cũng mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi và đừng quên mất au nhen..... luv u all

1 thước = 23,1 cm

1 trượng = 10 thước

chapter content