Kinh Độ Vong

Chương 41



Tay anh ta đặt lên bàn, tay áo buông xuống, những sợi tơ tinh tế ở viền tay áo uốn quanh, tỏa sáng bàng bạc, nhảy múa dưới ánh đèn. Nghe cô hỏi, anh ta đứng dậy bước tới, hơi khom người, dán mặt đến trước mắt cô: “Nhìn kĩ xem, cô từng gặp tôi rồi đó.”

Liên Đăng sợ hãi lùi ra sau một bước. Cô bỗng nhớ tới người từng đi vào giấc mơ của cô cũng có hơi thở lạnh lẽo và giọng điệu đáng sợ giống vậy. Thế nên, anh ta không phải quốc sư, anh ta là đồ rởm!

Anh ta có vẻ hơi thất vọng: “Sợ à? Uổng công chúng ta thân nhau như thế.” Nói rồi, anh ta cúi đầu sờ ra sau gáy, dùng tay áo che đi, rút mấy cây châm bạc ra.

Cô há hốc mồm nhìn gương mặt anh ta dần thay đổi từ mắt đến môi. Giống như băng tuyết dần tan, để lộ gương mặt thật. Cô kinh ngạc ngồi phệt xuống đất, không thể tin nổi: “Sao lại là huynh?”

Phương Châu nhún vai, đặt từng chiếc châm bạc xuống bàn: “Vốn là tôi mà. Quốc sư tính tình lạnh nhạt, ra khỏi thần cung hay không còn phải xem tâm trạng. Có khi đại lễ Đông Chí cũng cho tôi dịch dung chủ trì thay cho quốc sư ấy chứ. Thật ra tôi với quốc sư giống như hai cực âm dương trên thái cực đồ vậy, gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời. Vừa nãy tôi đến phủ Đông quan thăm cô, đúng lúc thấy Đại Lý tự bắt người. Tình thế cấp bách nên không kịp nghĩ nhiều, bây giờ xem ra đúng ra đã gây họa lớn rồi. Lát nữa tôi sẽ đi gặp quốc sư. Ai làm nấy chịu, nếu quốc sư trách tội thì cùng lắm là trói tôi áp giải đến Đại Lý tự. Như thế quốc sư vừa tránh được tra khảo, bọn cô cũng thoát thân. Một công đôi việc.”

Anh ta vừa nói vừa cười tủm, cứ như là đang bán chác kiếm lời không bằng. Liên Đăng quả thực hết nói nổi. Cô đè nhỏ giọng nói: “Huynh điên rồi hả? Sao lại nghĩ ra kế này cơ chứ? Tôi vốn coi nhẹ sống ch3t, không cần huynh hi sinh vì tôi. Huynh làm vậy càng thêm nợ cho tôi, tôi không muốn mắc nợ người khác.”

Phương Châu phất tay áo: “Không phải ai tôi cũng cứu đâu. Tôi nói từ trước rồi mà, chúng ta có hôn ước, cô vẫn không chịu tin hả? Đừng thấy tuổi tôi không còn nhỏ nữa mà lầm. Đôi khi tôi vẫn hành xử rất kích động. Lần này có khi đi tong luôn rồi. Thanh minh năm sau nhớ thắp nén hương cho tôi là tôi thỏa mãn rồi.”

Cái quái gì thế này?! Hôn ước gì chứ? Chuyện đấy nói sau, bây giờ cô chỉ lo không biết liệu quốc sư có thật sự lấy mạng của anh ta hay không thôi.

Anh ta quay người đi ra ngoài, cô vội đuổi theo: “Tôi đi với huynh.”

Phương Châu cúi nhìn cô: “Sao vậy? Sợ quốc sư giết tôi hả? Xem ra tuy rằng cô đã thay lòng đổi dạ nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tình với tôi.”

Liên Đăng không có tâm trạng nào mà đùa cợt như anh ta. Cô nghiêm mặt ngồi vào trong xe, thẳng tiến về Thần Hoà Nguyên. Không khí im lặng kéo dài, mãi sau mới thấy Phương Châu lẩm bẩm: “Mai là Xuân phân, có buổi lễ tế thần…”

Liên Đăng nhìn anh ta với vẻ ngờ vực. Anh ta cũng biết cô đang thấy không hiểu gì nên trề khóe môi giải thích: “Cho dù chuyện hôm nay có bay tới cung Đại Minh thì bệ hạ cũng không nổi giận trước khi lễ tế diễn ra đâu. Nhưng tế xong xuôi rồi thì khó nói lắm. Có thể tôi sẽ bị hỏi tội, bị tống giam… Quốc sư cao quý ngọc ngà, không thể chịu nỗi oan này được. Tôi thì không sao hết nên cứ để tôi đi thôi.” Giọng anh ta dần nhỏ đi, như đang lẩm bẩm: “Nếu quốc sư chịu cho tôi cơ hội, lỡ có gì dị thường thì tôi sẽ trực tiếp đi gặp bệ hạ. Dịch dung ở ngay trước mặt bệ hạ, nói tôi đã giả mạo quốc sư, trả lại sự thanh bạch cho quốc sư.”

Liên Đăng ưu sầu đến mức nguc đau nhói lên. Phương Châu làm như thế thực sự khiến cô không thể nào báo đáp nổi. Còn cả quốc sư nữa, lần này món nợ của cô lại lớn hơn rồi.

Lúc đến thần cung, quốc sư vẫn đang ngồi thiền, cô và Phương Châu đành chờ ở bên ngoài. Đến khi quốc sư ra ngoài, Phương Châu kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho chàng ta. Càng kể, sắc mặt chàng ta càng xấu đi. Đến cuối cùng, chàng ta không nén nổi cơn giận nữa, đột nhiên bóp cổ Phương Châu, nhấc anh ta lên.

“Cậu dám tự tung tự tác. Ai cho cậu lá gan này!”

Liên Đăng chưa bao giờ thấy chàng ta tức giận đến vậy. Tuy trước giờ chàng ta luôn khó ở nhưng đó chỉ là tính đỏng đảnh thôi, hoàn toàn không có tính sát thương. Song lần này lại khác, lửa giận bừng bừng của chàng ta trút hết lên Phương Châu, gần như siết cổ anh ta đến không thở nổi.

Đương nhiên, Phương Châu không dám phản kháng. Dù anh ta có bị quốc sư bóp ch3t cũng đành cam chịu. Nhưng Liên Đăng lại không thể trơ mắt đứng nhìn, cô khẩn khoản cầu xin: “Quốc sư, quốc sư đừng giết Xuân quan. Huynh ấy chỉ vì muốn cứu tôi thôi.”

Chàng ta trừng mắt quay sang lườm cô: “Vì cứu cô ư? Thiếu gì cách mà lại cứ phải dẫn lửa thiêu thân? Bình thường ỷ vào có bổn tọa dung túng nên cậu ta mới lộng hoành ngang ngược như thế. Bây giờ thì hay rồi, gây ra họa lớn nên mới biết sợ, đến tìm bổn tọa để thỉnh tội!”

Liên Đăng thấy mặt Phương Châu đã biến sắc, sợ cứ tiếp tục như thế thì anh ta sẽ ch3t mất. Cô vội quỳ xuống ôm chân quốc sư mà nói: “Bất luận thế nào thì cứ bỏ Xuân quan ra đã rồi chúng ta bàn đối sách sau. Huynh ấy mà ch3t thì sẽ vĩnh viễn không giải thích được chuyện này.”

Quốc sư chỉ bị máu nóng xộc lên não, bây giờ nghĩ lại thì lời cô nói rất có lí. Kẻ đầu têu ch3t đi chẳng những không được gì mà còn khiến chàng ta khó lòng gỡ tội. Nhưng lửa giận trong lòng vẫn đang ngùn ngụt, thanh danh cả đời bị hủy trong tay Phương Châu khiến quốc sư chỉ muốn xé xác anh ta ra.

Chàng ta bỏ tay ra, quẳng anh ta xuống dưới đất. Phương Châu vừa trở về từ cõi ch3t vội chống người thở d0c. Quốc sư phất tay áo nói: “Bổn tọa muốn nghe dự tính của cậu. Nếu không nói rõ được nguồn cơn thì sáng mai theo bổn tọa vào cung, thỉnh tội trước mặt bệ hạ.”

Phương Châu ôm cổ đáp: “Thuộc hạ không sợ thỉnh tội, chỉ sợ bị truy hỏi tới tội của Liên Đăng. Tọa thượng cược với thuộc hạ một lần đi, nếu bệ hạ lấy đại cục làm trọng, đè chuyện này xuống thì coi như tính mạng của thuộc hạ vẫn chưa tận. Nếu bệ hạ muốn truy cứu thì có lẽ cũng chẳng trốn được quá hai ngày đã bị bắt. Lễ tế thần ngày mai, mong tọa thượng hãy ngồi đợi trong xe. Lỡ có gì bất trắc thì thuộc hạ sẽ lập tức đi theo tọa thượng, tiến cung nhận tội, tuyệt đối không thoái thác.”

Dù sao thì cũng là tâm phúc đã theo chàng ta lâu như thế, thỉnh thoảng mắc sai lầm cũng vẫn tha thứ được. Liên Đăng thấy cảm xúc của quốc sư dần lắng lại, đoán rằng chàng ta thấy đề nghị này cũng khả thi. Bản thân cô cũng có tính toán riêng, nếu biến cố này lớn đến mức không thể nào cứu vãn được thì một là không làm, mà đã làm thì làm cho trót, cướp người đi là xong.

- -----oOo------