Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 25: Huyễn miêu cuồng ma (1)



Trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tí tách, Bố Nghiêu không hề yếu thế, trừng to mắt nhìn lại.

Còn không phải là so mắt to nhỏ sao, đôi mắt cậu rất to, không thể thua.

Bố Nghiêu cho là ánh mắt kia rất khí phách, uy nghiêm có thể so với Diêu Vũ Lâm, kỳ thật đặt ở trên mặt Đinh trợ lý lại hoàn toàn không hợp.

Một người một mèo nhìn chằm chằm lẫn nhau, một lúc lâu sau, Đinh trợ lý hành động bước nhanh tới trước bàn, quỳ một gối xuống đất, gương mặt phóng đại trước tầm mắt Bố Nghiêu, dọa cậu hết hồn, thân mình ngả ngửa ra sau.

Lão đại không ở đây, chẳng lẽ thủ hạ muốn tạo phản?

Nhưng giây tiếp theo, Đinh trợ lý không làm gì mất trí hay bệnh hoạn, mà là tư thái đoan chính lấy một miếng bánh quy nhỏ đưa tới bên miệng cậu.

"Aaaa, há miệng."

Bố Nghiêu sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó phản ứng lại, Đinh trợ lý đây là chăm sóc mình. Nhưng mà, cậu là mèo trung thành a, trừ phi lão đại của cậu đích thân đút, còn lại những người khác đều không được.



Nghĩ vậy, Bố Nghiêu xoay cổ, liếc mắt nhìn hắn, tiếc là đôi mắt nhỏ không thể bày tỏ hết thái độ kiêu ngạo.

Đinh trợ lý hiển nhiên không dự đoán được Bố Nghiêu sẽ phản ứng như thế này, nhưng hắn không những không nổi giận, ngược lại gương mặt chợt ửng đỏ.

Thật đáng yêu!

Bố Nghiêu nghi hoặc nhìn hắn, người này không có việc gì sao mặt lai đỏ nhỉ?

Cốc cốc!

"Mời vào!"

Đinh trợ lý lập tức đứng lên, ngay lúc người vừa tới đẩy cửa ra, chút ửng đỏ trên mặt hắn đã biến mất tăm, khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc ban đầu.

Bố Nghiêu sửng sốt nhìn, người bên cạnh lão đại quả nhiên không phải bình thường, đều có hai mặt.

"Đinh trợ lý, đây là bản thỏa thuận với Hoa Thịnh mới bổ sung, cần Diêu tiên sinh ký tên."

Đinh trợ lý hơi gật đầu "Để đó, lát nữa họp xong tôi đưa cho anh ấy."

Thường thì nhân viên trình xong văn kiện lập tức lui ra. Nhưng hôm nay, nam nhân viên mập mạp này dường như bàn chân mọc rễ nơi cửa, tầm mắt cứ dính trên người Bố Nghiêu.

"Đây là mèo nhà ai? Thật là dễ thương." Vừa nói hắn vừa tính đi đến sờ Bố Nghiêu.

Bố Nghiêu nhảy dựng theo bản năng, thiếu chút nữa từ trên bàn ngã xuống đất.

"Đó là của Diêu tiên sinh, không được chạm vào."



Giọng Đinh trợ lý vang lên dứt khoát, nam nhân viên nháy mắt cứng người, cánh tay đang vươn tới lơ lửng giữa không trung.

"Diêu tiên sinh sao lại nuôi mèo?"

Cũng không thể trách đám thuộc hạ kinh ngạc, ai nghe nói Diêu Vũ Lâm nuôi mèo đều sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm.

Đinh trợ lý liếc mắt nhìn hắn "Chuyện của Diêu tiên sinh, tốt nhất không nên nhiều lời."

Nam nhân viên vội vàng gật đầu, cái má dư mỡ run lên ba cái, một câu cũng không dám nói.

Bố Nghiêu ngáp một cái, lười nghe bọn hắn nói chuyện nhàm chán, cậu chậm rãi trở lại tấm đệm, nghiêng đầu nằm lim dim, chờ Diêu Vũ Lâm trở về.

Kim đồng hồ ước chừng xoay hai vòng, cậu mới thấy bóng dáng Diêu Vũ Lâm. Ngay sau đó cậu được dời từ cái đệm lên thẳng trên đùi lão đại.

"Có bướng bỉnh không?" Diêu Vũ Lâm cúi đầu, một bên vuốt lông cậu, một bên thấp giọng hỏi.

Không có không có, cậu ngoan ngoãn đáng yêu không có chọc người đâu.

Như là muốn chứng minh mình ngoan ngoãn, Bố Nghiêu kêu meo một tiếng, trở mình cọ tới cọ lui, lộ ra cái bụng lông trắng muốt.

Diêu Vũ Lâm nhấp môi cười khẽ, gãi gãi bụng cậu "Ngươi thật là thảnh thơi."

"Diêu tiên sinh, Chu tổng vừa gọi điện, nói là muốn mời ngài dùng cơm tối." Đinh trợ lý thông báo có nề nếp.

Bố Nghiêu đã hơn một lần nghe nhắc tới họ Chu, người này hẳn là bằng hữu rất quen thuộc với lão đại. Nếu buổi tối lão đại đi xã giao với bạn, vậy không thể cùng ăn cơm với cậu. Cậu và Diêu lão đại dùng bữa tối cùng nhau từ lâu đã thành thói quen, Bố Nghiêu không khỏi có cảm giác mất mát một chút.

Diêu Vũ Lâm nắm lấy móng vuốt cậu, nhẹ nhàng lắc "Bố Bố, cùng ta đi ăn cơm không?"

Đi?

Bố Nghiêu đang mặt ủ mày ê, nháy mắt đã ngẩng lên, lão đại muốn mang mình đi gặp bạn?

"Tao biết mày nhất định sẽ đồng ý." Diêu Vũ Lâm cười gian xảo tự quyết định, bế Bố Nghiêu đi ra ngoài.

Buổi gặp gỡ diễn ra trong căn phòng ưu nhã của một nhà hàng Tây, ngồi cùng Diêu Vũ Lâm tất nhiên đều không phải người đơn giản, các đại gia dùng cơm không có khả năng ngồi ở đại sảnh dưới ánh mắt tạp nham của nhiều người, thường đều sẽ có phòng riêng.

Diêu Vũ Lâm đến cuối cùng, những người khác hàn huyên đã nửa ngày, tuyệt nhiên chưa đụng tới rượu và thức ăn trên bàn, hẳn là vì chờ Diêu Vũ Lâm đến mới khai tiệc.

"Lâm ca, sao tới chậm vậy, có phải nên phạt rượu trước không?"

Chu Vũ cùng Diêu Vũ Lâm giao tình sâu nhất, mỗi lần tụ hội hắn đều xung phong làm cho không khí sinh động, người khác mới dám tiếp lời.

"Hôm nay không uống rượu." Diêu Vũ Lâm cúi đầu nhìn Bố Nghiêu đang trong lòng, hắn mang theo tiểu gia hỏa, sao có thể uống rượu ngon bỏ bê cậu.

Lúc này, mọi người mới đồng loạt nhìn về phía Diêu Vũ Lâm, trong lồng ngực thấp thoáng một cái cổ rướn lên, không tưởng tượng ra đó là một con mèo.