Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 1: Trọng sinh thành mèo (1)



Vào tháng chín, mưa rơi tầm tã. Màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bao phủ bên trong một mảnh mông lung, trên đường cơ hồ không có người đi đường.

Ngay trạm xe buýt có một con nèo nhỏ cô đơn nằm một mình, phía sau nó là dòng xe cộ đi trên đường như nước chảy, mà nó lại chỉ nhìn chằm chằm vào poster trước mặt phát ngốc.

Lông bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, nó run run một chút, chậm rãi đi vài bước nâng chân lên ấn vào góc bên phải phía dưới poster.

Trời mới biết cậu làm sao chỉ trong vòng vài phú đã tiếp nhận được sự thật mình biến thành mèo.

Bố Nghiêu ở trong lòng vô tình phun tào chính mình, quả nhiên là tâm quá lớn.

Hắn bất quá chỉ là đi một chuyến du lịch, có thể ở nửa xảy ra sự cố, vừa mở mắt ra cho rằng bản thân may mắn là người sống sót, không nghĩ tới vừa mới mở miệng nói chuyện, lại biến thành meo meo meo

Chuyện trọng sinh này không phải hắn chưa từng đọc qua. Nhưng.. Nhưng phải cho cậu trọng sinh làm người a, tại sao lại biến thành một con mèo?

Tuy nhiên rất nhanh sau đó Bố Nghiêu đã bình tĩnh lại, giống như những con mèo lưu lạc đi lang thang trên phố, nguyên nhân chỉ bởi vì cậu đang đói bụng.

Thật vất vả có một bà lão có lòng hảo tâm cho cậu mấy cái báng quy, thế mà chớp mắt đã bị con mèo hoang khác cướp đi. Bụng cậu đói kêu vang không nói, còn bị mưa ướt lạnh thấu tim.

Làm mèo cũng xui xẻo vậy sao?

Xem kiến trúc của nơi này không khác gì so với thế giới trước kia cậu sống, nhưng trong lòng Bố Nghiêu vẫn bổ ra cả đống giả thuyết, không biết bản thân có phải đã trọng sinh tới một trăm năm sau, hoặc là tinh cầu ngoại quốc gì đó. Cho đến khi hắn thấy poster ở trạm xe buýt, Bố Nghiêu cảm động muốn khóc.

Người trên poster này không phải ai khác, chính là idol Diêu Vũ Lâm đời trước của cậu.

Trên Poster Diêu Vũ Lâm tư thái ưu nhã ngồi trên sô pha hơi cúi đầu, sườn mặt hoàn mỹ làm người khác nhịn không được tim đập mạnh, mua di động trong tay hắn đều cảm thấy bay lên cấp bậc.

Làm fans chân chính, Bố Nghiêu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quảng cáo lúc Diêu Vũ Lâm xuất đạo.

Idol nhà hắn bắt luận ở đâu đều mê người, hiện tại cảnh ngộ cậu ly kỳ như thế, vừa nhìn thấy idol cậu có thể nháy mắt bình tâm tĩnh khí, lại có thêm động lực cố gắng.

Bố Nghiêu hoa si nhìn chằm chằm poster. Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen đột nhiên dừng lại trận xe buýt.

Tài xế vội vàng xuống xe, mở dù vòng đến cửa sau xe "Diêu tiên sinh, ngài phân phó một chút được rồi, ở ngoài đang mưa gió."

Trong lúc tài xế còn đang lải nhải, một người nam nhân mặc âu phục màu xanh biển xuống xe, thân hình nam nhân cao gầy, tài xế không thể không đem ô che giơ cao để tránh làm nước mưa dính vào trên người nam nhân.

Bố Nghiêu còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên cậu lại bị người khác ôm lên.

Bố Nghiêu liều mạng giãy giụa, chẳng lẽ gặp phải đầu bếp tiệm cơm lòng dạ hiểm độc, muốn lấy thịt mèo nấu ăn?

"Tiểu đáng thương mày ở đâu, sao lại ghé vào poster của tao?"

Từ từ, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy?

Bố Nghiêu bị xoay lại, một đôi mắt mèo màu nâu nhạt không kịp ngừng lại đụng vào chóp mũi nam nhân. Diêu Vũ Lâm khuông mặt đẹp trai 360°độ không góc chết cứ như vậy hiện ra trước mắt, cậu cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Cho dù đèn đường có tối tăm, gương mặt idol bạo kích như cũ không ai cao thể sánh được.

Cậu nghe thấy tài xế bên cạnh nói chuyện với Diêu Vũ Lâm, nhưng nội dung cuộc đối thoại khồng hề tiến đại não cậu. Trong đầu óc hiện giờ của chỉ toàn là idol nhà cậu sao lại đẹp như vậy. Vì sao cậu không lớn lên cùng với idol, Lâm ca không thiếu tiểu đệ, phải là người xách giày mới đúng. (mê trai "đầu thai" không hết nhaaa mấy chế

Bố Nghiêu mơ hồ bị Diêu Vũ Lâm mang lên xe. Đến lúc phục hồi tinh thần, cậu đã ở trong một tòa biệt thự tư nhân xa hoa.

Tha thứ cậu chưa hiểu việc đời, kiếp trước tuy rằng công việc ổn định, thu nhập cũng ổn, nhưng cũng chỉ đủ cho cậu mua căn nhà ba phòng, còn phải đi vay một ít mới đủ mua nhà, biệt thự gì đó mơ cũng không dám mơ đến.

"Tiên sinh đã về, đây là?" Quản gia kinh ngạc nhìn Bố Nghiêu, giống như phát hiện đĩa bay ngoài hành tinh.

"Nhặt ở ven đường."

Nói xong, Diêu Vũ Lâm đem Bố Nghiêu giao cho quản gia, một bên lên lầu, một bên cởi tây trang áo khoác ném cho người hầu.

"Cả người nó đều dơ, đem nó tắm rửa sạch sẽ sau đó đưa phòng của tôi."

Ánh mắt Bố Nghiêu trông mong nhìn theo bóng dáng idol. Gặp được idol làm nội tâm cậu vô cùng kích thích cũng có chút hoảng loạn, căn bản không chú tới thái độ Diêu Vũ Lâm có hơi thay đổi.

Chờ thân ảnh Diêu Vũ Lâm biến mất, Bố Nghiêu mới thu hồi tầm mắt lại. Lúc này, cả đám người hầu xông tới, hai mắt tỏa sáng nhìn cậu.

"Con mèo này thật đáng yêu, các người nhìn xem nó rất ngoan a."

"Tiên sinh sao đột nhiên lại đổi tính? Trước giờ chưa từng thấy tiên sinh nuôi động vật. Lần trước Chu thiếu muốn đưa tặng cho tiên sinh một con mèo nhập khẩu, tiên sinh không do dự lập tức cự tuyệt."

Bố Nghiêu giật giật lỗ tai, idol không thích nuôi động vật sao? Lúc nãy ôm cậu rõ ràng rất ôn nhu mà.