Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 76-2



“Hài tử ngoan, bà ngoại đi gặp mẫu thân cháu trước, cẩn thận khuyên nhủ nàng, cháu xem như thế nào? Chuyện hưu thê ly duyên này tất nhiên không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với mẫu thân cháu, đối với phụ thân cháu cũng không tốt, được không? Phụ thân cháu mới hưu con dâu, giờ nếu như lại hưu thê tử, người ngoài sẽ nhìn phủ Tấn Giang Hầu như thế nào chứ? Người không biết còn cho rằng phủ Tấn Giang Hầu là nơi kỳ quái cỡ nào đấy. Haizzz, hãy để cho lão bà tử ta đây nói một câu, khuyên hai đứa nên hòa hợp lại, con cái đều đã lớn cả rồi, làm phụ mẫu lại vẫn còn giày vò như vậy, kêu bọn nhỏ làm người như thế nào chứ.” Tiêu thái phu nhân than thở nói.

Nàng nói đi nói lại, chính là không thừa nhận Tiêu Lan đã làm sai chuyện, giống như đây là phu thê Tấn Giang Hầu và Tiêu Lan đang càn quấy, ai cũng có trách nhiệm.

Lửa giận của La Giản dần dần vọt lên tận trời.

Hắn cười cười, “Không có việc gì, ngài cứ việc đi vào, chậm rãi thương lượng với phu nhân đi. Người phủ Tấn Giang Hầu phái đi Nhương gia tổng cộng có hai người, hiện giờ hai người kia đều bị gia phụ nhốt lại, trông chừng rất nghiêm ngặt, ngài cứ yên tâm đi.”

Chân mày Tiêu thái phu nhân giật giật.

La Giản bây giờ lại không dễ đối phó như vậy.

La Giản khom người xuống, khách khí nói: “Thái phu nhân, mời ngài.”

Tiêu thái phu nhân thân thiết cười cười, “Bà ngoại đi trò chuyện với mẫu thân cháu, cố gắng khuyên nhủ nàng.” Dẫn theo thị nữ, run rẩy đi tới Vinh An đường, phủ Tấn Giang Hầu tự có vú già dẫn đường phía trước.

Đến Vinh An đường, Tiêu thái phu nhân lập tức trầm mặt quát lên: “Toàn bộ cút ra ngoài!”

Các thị nữ, ma ma sợ tè ra quần, vội vàng lui ra.

“Nương!” Tiêu thị như nhìn thấy cứu tinh đến nhào ra, nước mắt tràn mi.

“Con ấy, con ấy.” Tiêu thái phu nhân một tay ôm lấy nàng, một tay oán giận chọc lên trán nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con vốn tâm tư thông minh *, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy? La Khởi vẫn còn ở kinh thành mà, ở ngay dưới mí mắt hắn mà con định hại nhi tử hắn, con có ngốc không vậy hả?”

(*) Nguyên gốc 水晶心肝玻璃人 (thủy tinh tâm can pha ly nhân): chỉ người thông minh hơn người, tâm tư tường tận, cho dù ý tứ của người khác biểu đạt vô cùng hàm xúc, thậm chí còn chưa biểu đạt hết ra đã hiểu rõ trong lòng, cũng lập tức có lời nói và sách lược ứng phó.

“Con... con định mượn dao giết người...” Tiêu thị xấu hổ cúi đầu.

Nàng quả thật làm việc nóng nảy.

Tiêu thái phu nhân thở dài: “Bây giờ nương già rồi, những chuyện này đều không biết không có ai báo cho hay, cho đến khi La Khởi nói muốn hưu con, đại ca con mới luống cuống, nói từ đầu đến đuôi chuyện đã xảy ra từ sau khi La Khởi hồi kinh. Haizzz, Lan nhi, từ nhỏ con vốn rất thông minh mà, nương cũng không biết tại sao con sẽ biến thành lóng ngóng, thiếu kiên nhẫn như vậy. Có lẽ mấy năm nay con sống quá thuận lợi đi, vì vậy, con khinh địch rồi.”

“Thứ nhất là quá khứ quá thuận lợi rồi, không khỏi khinh địch, thứ hai là đối thủ thật sự quá đáng ghét.” Tiêu thị rơi lệ nói: “Nương, ngài không biết, La Thư vốn gả cho cô nhi, làm quan không lớn không nhỏ ở bên ngoài, con cũng không đặt nàng ta vào trong mắt. Ai ngờ nàng ta lại sinh ra một khuê nữ có bản lĩnh, người ở Định An lại câu được Hoài Viễn Vương! Nàng ta vừa mới tới kinh thành đã được kết làm hoàng trưởng tử phi rồi, từ đó về sau, con liên tục bị bại, không thắng nổi. Nương, con suy nghĩ lại, đều là do Lâm Đàm nha đầu lòng dạ ngoan độc này!”

Tiêu thái phu nhân không khỏi cười khổ, “La Giản không có tiền đồ, La Thư tính tình nóng nảy, giống như pháo đốt vậy, hai huynh muội này đều không đủ suy nghĩ, con năm này qua năm khác đã lại lười biếng, không xem ra gì rồi, ai ngờ La Thư sinh ra một khuê nữ giỏi, lập tức xoay chuyển cục diện lại rồi. Ha ha, đây thật là... đừng nói con, kể cả nương cũng nghĩ không ra đấy.”

“Những chuyện này, từng chuyện đều do Lâm Đàm an bài tất!” Tiêu thị vội vàng kéo tay Tiêu thái phu nhân, “Nương, ngài dạy con đi, nên đối phó với Lâm Đàm này như thế nào! Nếu như không có nàng ta, La Khởi nào sẽ tuyệt tình như vậy.”

“Đối phó với Lâm Đàm, đó là chuyện của Minh Họa.” Tiêu thái phu nhân chậm rãi nói: “Chuyện cấp bách bây giờ là cứu con như thế nào. Lan nhi, lúc này La Khởi thật sự tức giận, sợ rằng không tiện cứu vãn. Nương sẽ tự bỏ ra cái mặt mo này chu toàn thay con, chính con cũng phải tự cảnh tỉnh đi, biết không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, con đừng cứng rắn với La Khởi, lấy ra công phu dịu dàng, khóc lóc kể lể kêu con cháu nhiều vào, hắn đều sẽ mềm lòng. Hơn nữa, La Giản sẽ phải thành thân, lúc này nếu như La Khởi thật sự hưu thê, xem là chuyện gì chứ. Nói thì dễ mà nghe thì khó.”

“Ý của ngài là hắn không hưu được con?” Trong mắt Tiêu thị có ánh sáng.

Tiêu thái phu nhân cười nhẹ, “Tuy rằng hắn không hưu được con, con cũng không thể cậy mạnh bá đạo, cứng đối cứng với hắn. Nam nhân giống như núi, nữ nhân giống như nước, nhu có thể khắc cương, nước có thể mòn đá, một mực mạnh mẽ là không được. Lan nhi, nương vốn tưởng rằng con cũng biết những đạo lý này.”

“Chuyện này... Có lẽ nói thì dễ làm mới khó đi.” Tiêu thị ấp úng nói.

Tiêu thái phu nhân than thở, “Cái gì mà nói dễ làm khó, con ấy, chính là những năm này quá thuận, chuyện gì đều ở trong lòng bàn tay con, nên tự cao tự đại, con mới không thông tuệ nhanh nhẹn như trước. Lan nhi, mất dê mới sửa chuồng không bao giờ trễ, con điều chỉnh lại tâm tình, trọng chỉnh núi sông đi.”

“Dạ, nương.” Tiêu thị cúi đầu nghe lệnh.

Tiêu thái phu nhân khuyên nữ nhi mình xong, lại hạ thấp địa vị, đích thân đến cầu kiến Tấn Giang Hầu, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hiện đầy ý cười: “Con rể à, Lan nhi làm việc càn rỡ, trong lòng con căm tức, sao ta lại không biết. Tuy rằng căm tức, nhưng nể tình thái phu nhân đã qua đời, nể tình mấy hài tử Châm nhi và Anh nhi, Văn Lễ, Văn Úy, Minh Họa, Minh Châu, con cũng không thể làm hết đường chuyện này, đúng không? Nếu như thật sự hưu Lan nhi, về sau cả đời sẽ bị người người xem thường, chẳng lẽ con không đau lòng sao?”

“Bị người xem thường dù sao cũng còn tốt hơn con ta không có mạng.” Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói.

“Sao có thể chứ?” Tiêu thái phu nhân vội giải thích, “Lan nhi con bé cũng không phải có ý tứ xấu gì đối với a Giản, chỉ vì tâm tình quá chân thật, nghĩ tới cô nương Ngôn gia đã từng sinh hài tử, không còn sạch sẽ rồi, nào có tư cách làm thế tử phu nhân của phủ Tấn Giang Hầu đâu? Mặc dù suy nghĩ của con bé hơi ngốc nghếch chút, nhưng cũng suy nghĩ vì danh dự của La gia, con rể, con đừng trách lầm con bé.”

“Hay cho suy nghĩ vì danh dự của La gia.” Tấn Giang Hầu ngước mặt lên nói: “Suy nghĩ vì danh dự của La gia, chính là giấu giếm trượng phu tự mình cấu kết với người ngoài bại hoại khuê dự của cô dâu La gia sao?”

“Haizzz, con bé cũng là hồ đồ nhất thời thôi mà.” Tiêu thái phu nhân bất đắc dĩ nhận sai thay Tiêu thị, “Con bé thật sự đã làm sai. Con rể, nể tình mặt mũi lũ nhỏ, thứ cho con bé lần này đi. Lui về sau con bé nhất định không dám nữa.”

Tấn Giang Hầu từ chối cho ý kiến.

Tiêu thái phu nhân hạ mình nói không ít lời hữu ích, Tấn Giang Hầu từ đầu đến cuối đều không thả ra.

Tiêu thái phu nhân thấy Tấn Giang Hầu tỏ vẻ như vậy, biết chuyện này trong ngày một ngày hai đều không xong được, không thể làm gì khác hơn đành tạm thời đi về.

Sau đó đại ca đại tẩu của Tiêu Lan là Tiêu Hàm và Tiêu đại phu nhân đều tự mình tới cửa chịu tội, lại liên tục thay Tiêu thị bảo đảm, bảo đảm về sau nàng sẽ không bao giờ làm ra chuyện hồ đồ như vậy nữa. Bản thân Tiêu thị cũng giống như con gà trống thua trận, cúi cái đầu cao quý của nàng xuống, hết lời cầu khẩn trước mặt Tấn Giang Hầu, “Ta sai rồi, ta vốn cho rằng Ngôn Yên đã không còn là cô nương, không xứng làm thê tử a Giản của chúng ta, nên muốn phá hủy thanh danh của nàng ta, để cho nàng ta không gả vào được, ta tiện chọn thục nữ khác thay a Giản. Hầu gia, chuyện này là ta không đúng, không thương lượng với ngài đã tự tiện làm ra. Về sau ta sẽ không làm nữa, thật sự, sẽ không làm nữa.”

Tiêu Hàm và Tiêu đại phu nhân tới cửa nhiều lần, hết lời ngon ngọt, khẩu khí của Tấn Giang Hầu mới thoáng thả lỏng, “Các ngươi có thể bảo đảm về sau nàng ta không tái phạm sai lầm như thế nào đây.”

Tiêu Hàm và Tiêu đại phu nhân nghe thấy lời này của hắn, vừa vui mừng lại kinh hãi, vui chính là hắn cuối cùng không hề có ý hưu thê nữa, kinh hãi là hắn nhất định có điều kiện cực kỳ hà khắc, sợ rằng lần này Tiêu Lan không chiếm được tiện nghi gì.

Ai ngờ Tấn Giang Hầu vốn không chịu đưa ra điều kiện, ngược lại kêu Tiêu gia đưa ra một biện pháp bảo đảm Tiêu thị sẽ không tái phạm hồ đồ cho hắn.

“Khinh người quá đáng!” Tiêu Hàm lại một lần nữa thương lượng với Tấn Giang Hầu không có kết quả, tức giận trở về Tiêu gia.

Tiêu thái phu nhân tỏ vẻ phiền muộn, “La Khởi đây là chủ ý đòn cân sắt rồi. Haizzz, cũng không có cách nào, theo hắn đi.”

(*) chủ ý đòn cân sắt: hạ quyết tâm phải làm một chuyện gì đó hoặc không thay đổi một quyết định nào đó

“Nương, ý của ngài là...?” Tiêu Hàm rất không hiểu.

Tiêu thái phu nhân liếc hắn, cười khổ, “La Khởi đây là để Tiêu gia chúng ta đào hầm cho Lan nhi nhảy vào. Hắn kêu chúng ta đưa ra biện pháp bảo đảm khiến Lan nhi sẽ không phạm phải hồ đồ nữa, rõ ràng chính là lấy hết quyền lực của Lan nhi, để con bé không quản gia được nữa, lại không được bày ra dáng vẻ mẹ chồng ở trước mặt cô dâu của La Giản. Haizzz, La Khởi thật đúng là một nam nhân ngoan tâm, Lan nhi gả cho hắn đã hơn ba mươi năm rồi, vì nhi tử vợ trước lưu lại mà hắn nỡ đẩy Lan nhi đến đường cùng. Lan nhi có tính tình như vậy, nếu thật sự không để cho con bé quản gia xử lý công việc, lại không cho con bé quản giáo con dâu, con bé sẽ khó chịu thành dạng gì chứ.”

“Vậy vẫn còn tốt hơn bị hưu về.” Tiêu Hàm lấy can đảm nhỏ giọng nói.

Tiêu thái phu nhân thẫn thờ hồi lâu, thở dài một tiếng, “Đúng vậy, như thế vẫn còn mạnh hơn bị hưu về.”

Tấn Giang Hầu cứng rắn như thế, đúng lý không tha người, cuối cùng Tiêu gia không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn đành nhịn đau nói ra để Tiêu thị “Dưỡng bệnh” ở đông trắc viện Vinh An đường, bởi vì Tiêu thị bị bệnh quá nặng, vì vậy trừ số ít thị nữ ra, trong phòng cũng không cần người khác hầu hạ, dĩ nhiên con dâu, các cháu gái đều không cần phải đi. Kể cả thế tử phu nhân vào cửa cũng không cần đi bái kiến Tiêu thị.

Dù sao mẹ chồng nghiêm chỉnh của Tiêu thái phu nhân đã yên nghỉ dưới đất, nàng đến từ đường lạy bài vị của Tiêu Huỳnh là được rồi.

Tiêu gia đưa ra điều kiện như vậy, Tấn Giang Hầu mới miễn cưỡng không nhắc lại chuyện hưu thê nữa.

Tiêu thị cứ ở lại phủ Tấn Giang Hầu như vậy.

Mặc dù lưu lại, nhưng tổn thương đến nguyên khí nặng nề, mặt mũi hoàn toàn mất hết, không chỉ riêng nàng, kể cả ở Tiêu gia, kể cả nữ nhi nàng đã xuất giá như đám người La Anh trong đó đều trên mặt mũi không còn ánh sáng.

La Giản thật vui mừng cưới Ngôn Yên vào cửa, La Văn Nhân theo chân kiệu hoa của Ngôn Yên cùng trở về phủ Tấn Giang Hầu.

Bái thiên địa, đưa vào động phòng, La Giản và tân nương uống xong rượu giao bôi, mới cầm xứng cẩn thận vén khăn voan của cô dâu lên, đã bị rất nhiều phu nhân trong tông tộc La gia đánh ra ngoài, “Đi ra ngoài mời rượu đi, chỗ tân nương tử đã có chúng ta đây.”

La Giản nhanh chóng kêu to, “Ấy, để ta nhìn thử phu nhân ta đã chứ.”

Tất cả mọi người cười ầm cả lên.

Hắn cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài rồi.

La Văn Nhân đuổi theo sau lưng hắn ra ngoài, “Cha yên tâm, có con đây.”

La Giản dông dài căn dặn, “Kêu người lấy cơm nước cho nàng, đừng đói bụng, mệt mỏi cứ nằm, không cần chờ ta...”

La Văn Nhân cười tươi, “Được rồi, nghe ngài.”

La Giản bị nữ nhi cười đến ngượng ngùng, đi mời rượu.

Hắn vừa đến chỗ ngồi đã bị mấy hoàn khố thường ngày giao hảo quấn lấy, ồn ào lộn xộn, nói xằng nói bậy, “Này, lão La, ngươi có thể lại cưới một nàng dâu mới, sao không cưới thiếu nữ mười sáu xinh đẹp chứ?”

“Nghe nói cha vợ ngươi rất nghiêm nghị, lão La, ngươi thấy hắn bắp chân có bị rút gân không?”

Chỉ có thế tử phủ Lương Quốc công Tần Mật kéo La Giản, sắc mặt thần bí, nhỏ giọng nói: “Này, vị phu nhân của ngươi nổi danh xinh đẹp, lúc trước ta lên núi đón cháu gái nhỏ đi học về từng nhìn từ xa, chỉ liếc mắt thôi ta đã mềm rồi...”

La Giản vô cùng tức giận, hung hăng đánh hắn một cái, “Nói gì thế?”

Tần Mật ôm đầu, “Sao ngươi dùng sức mạnh vậy? Muốn mạng ta sao. Này, ta đã nói với ngươi, ta thật sự mềm, nếu không phải Ngôn Trung thừa lợi hại, ta khẳng định mỗi ngày lên núi nhìn nàng...”

La Giản cầm một bầu rượu lên định đập Tần Mật, Tần Mật cười chạy ra.

“Nhi tử, đi mời rượu.” Tấn Giang Hầu nhàn nhạt căn dặn.

La Giản rất nghe lời đi mời rượu.

Hôm nay khách tới rất nhiều, các trưởng bối, còn có khách mời thân phận tôn quý, hắn phải đi mời rượu.

La Giản mời rượu năm bàn phía trước, khách có thân phận đặc biệt đều đã mời xong rồi.

Tấn Giang Hầu đứng lên, “Tất cả các đệ đệ của con đều ở biên cương xa xôi, muội phu lại là quan văn, sẽ không uống rượu. Nhi tử, rượu còn dư lại để cha thay con mời.” Để La Giản sớm trở về phòng.

Mọi người ngồi đây đều kinh hãi.

“Cám ơn cha.” La Giản mừng rỡ.

Hắn còn đang ước gì về sớm một chút đấy.

La Giản lâng lâng trở về tân phòng, các nàng dâu trong tộc nghe nói Tấn Giang Hầu tự mình thay La Giản mời rượu, đều hé miệng cười, “Hầu gia đây là vội vã bồng cháu đi.” Ngượng ngùng lưu lại tiếp, chân trước chân sau đều đi hết.

Trong phòng chỉ để lại ba người La Giản, Ngôn Yên và La Văn Nhân, cùng với mấy thị nữ tâm phúc.

“Đoàn viên rồi, ha ha, đoàn viên rồi.” La Giản một tay nắm tay thê tử, một tay nắm tay nữ nhi, cười ngây ngô.

Người khác đêm động phòng là cùng thê tử tân hôn khanh khanh ta ta, hắn động phòng hoàn toàn mới mẻ, là một nhà ba người đoàn tụ.