Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 156



Hôm nay Lâm Thấm làm rất nhiều chuyện đứng đắn, cũng rất buồn ngủ rồi. Oán trách mấy câu rồi rời khỏi tân phòng, trở về tranh công với La Thư, “Nương, nương có mệt không? Con thật sự mệt mỏi không chịu nổi.”

La Thư khen ngợi nàng một trận, “A Thấm của chúng ta rất có khả năng, quả thật giống như đại cô nương.”

Lâm Thấm hài lòng, “Tất nhiên, khi tỷ tỷ và đại ca lập gia đình con chỉ nhớ mỗi náo động phòng, hiện giờ đã giúp nương và đại tẩu làm việc, còn không phải đã trưởng thành sao.”

Lâm Đàm và mấy hài tử còn chưa đi, a Hân rúc vào bên cạnh Lâm Đàm, trong đôi mắt to tinh khiết tràn đầy tò mò, “Nương, khi nương lập gia đình dì nhỏ đi náo động phòng à?” Hỏi mà La Thư và Lâm Đàm đều cười.

Lâm Thấm cười hì hì giơ tay vỗ vỗ mặt, “Ái chà, a Hân hỏi lời này dì nhỏ thật xấu hổ nha, dì nhỏ lại náo động phòng tỷ tỷ. Nhưng mà, tiểu a Hân, khi đó tuổi dì nhỏ không khác tiểu a Thị, tiểu Y Y đâu, vẫn còn con nít đấy.”

A Hân bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra là vậy nha.” Nghĩ tới năm đó dì nhỏ mới chỉ ba bốn tuổi, lại cảm thấy không có gì.

A Hạo lại nói: “Nhưng mà, a Thị không đi náo động phòng, Y Y cũng không có.” Bình tĩnh chỉ ra, mặc dù đều là hài tử, nhưng a Thị và Y Y tuyệt đối không giống Lâm Thấm năm đó, không hề làm ầm ĩ.

“Cao Trường Hạo cháu luôn đối đầu dì!” Lâm Thấm tức giận chống eo.

“Nào có, nói thật thôi mà.” A Hạo không nhanh không chậm nói.

Lâm Thấm cười gằn đi qua thọc lét hắn, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ cho cháu một lợi hại.”

A Hạo không còn bình tĩnh được nữa, trốn sau lưng La Thư, La Thư cười hòa giải cho hai người, “A Thấm, con là trưởng bối đó, nhường a Hạo đi. A Hạo, không bị thọc chứ?”

A Hạo cuối cùng vẫn bị thọc lét, cười to lên, mọi người nhìn đều cười.

“Tiểu hài tử náo động phòng thì sao, thế nào?” Lâm Thấm không nhường a Hạo.

A Hạo cười, “Vậy đến lúc đó chúng cháu cũng náo dì nhỏ thôi.”

“Phụt…” Tất cả mọi người nhịn không được bật cười.

“Náo dì nhỏ, náo dì nhỏ.” A Thị không hiểu gì cả, mò mầm ồn ào theo.

“Náo dì nhỏ, náo dì nhỏ.” Đáng lẽ Y Y đã sắp ngủ thiếp đi rồi, vào lúc này bị đánh thức, cũng học dáng vẻ a Thị, vừa dậm chân, vừa náo.

Lâm Thấm cười ôm Y Y lên hôn, “Tiểu bảo bối, cháu ngủ mơ màng rồi sao? Cô là cô út mà.”

“Náo cô út.” Y Y lanh trí sửa lại.

Cả nhà đều cười ầm.

Đêm nay từ trên xuống dưới Lâm gia đều vô cùng vui vẻ, đám người Tề Vương và Tấn Giang Hầu vẫn uống rượu với khách mời, cho đến khi một nhóm khách cuối cùng giải tán, tự mình đi dò xét các nơi, lại lưu lại tất cả thị vệ Vương phủ, hộ vệ Hầu phủ ở lại Lâm gia, “Cẩn thận dễ cháy, đề phòng nghiêm ngặt.”

Đêm đã khuya, mới ai về phủ nấy.

Lâm Thấm chơi đùa một lúc với mấy hài tử, các hài tử xiêu vẹo ngủ rồi, nàng cũng ngủ chung với La Thư, ngủ thẳng đến trời sáng.

Ngày hôm sau tân nhân bái tổ tiên, ra mắt cao đường, từ sáng sớm Lâm Phong và La Thư đã chuẩn bị thỏa đáng, vẻ mặt tươi cười ngồi trong phòng khách chờ uống trà con dâu.

Lâm Hàn và Dương Linh đôi tân nhân mới vừa bước vào cửa sảnh, La Thư đã mừng rỡ đến không ngậm miệng được, “Hài tử xứng đôi bao nhiêu.”

Nhìn Lâm Hàn giống như lão phu tử lúc này mặt mày ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng, trong lòng đừng nói tới vui mừng bao nhiêu.

Tân nhân bái kiến cao đường, nhận thân thích, dĩ nhiên thuận lợi trôi chảy.

Tất cả đều vui vẻ.

Ngày hôm sau là ngày lại mặt, Lâm Hàn và Dương Linh ăn diện lộng lẫy, đi về thật sớm.

Dương thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân, tiểu Dương Dục đã kiễng chân mong chờ, nghe nói đôi phu thê tân hôn trở lại, đều vui vẻ.

Lúc Dương Linh qua thềm cửa Lâm Hàn quan tâm đỡ nàng xuống, khóe miệng Hộ Quốc công phu nhân vểnh lên, “Con rễ cổ hủ thì cổ hủ, nhưng biết quan tâm ái thê, về sau nhất định cầm sắt hài hòa.”

Trong mắt Dương thái phu nhân và Hộ Quốc công cũng có nụ cười.

Lâm Hàn cung kính ân cần với nhạc tổ mẫu, nhạc phụ nhạc mẫu, ôn nhu săn sóc Dương Linh, trên dưới khen ngợi.

Trong tiệc lại mặt, hắn náo một chuyện cười nhỏ.

Dương Linh vốn là nữ tử được chiều chuộng, hiện giờ xuất giá rồi, tự cho là đại nhân, rất cần mẫn tự mình thay mọi người múc canh.

Có thể vì canh hơi nóng, lúc nàng buông chén xuống hơi cau mày, Lâm Hàn liền khẩn trương, nắm tay nàng thổi thổi, luôn miệng hỏi, “Có bỏng không? Có bỏng không?”

Dương Linh thật ngượng ngùng, “Không có nha.”

Rút tay ra, hắn vẫn không yên lòng, cẩn thận quan sát hồi lâu, khiến Dương Linh đỏ mặt, thái phu nhân và phu thê Hộ Quốc công đều cười.

Mặc dù có tiểu nhạc đệm này, tiệc lại mặt vẫn rất viên mãn.

Cho đến giờ Thân Lâm Hàn và Dương Linh mới rời khỏi phủ Hộ Quốc công, Hộ Quốc công mang theo tiểu nhi tử Dương Dục tự mình tiễn đôi tân nhân đến cửa lớn.

“Nhạc phụ đại nhân, vậy sao dám nhận?” Lâm Hàn hết sức lo sợ chối từ.

“Cha làm cho người khác nhìn đấy.” Dương Linh cười tươi.

Hộ Quốc công khẽ cười.

Lâm Hàn đỡ Dương Linh lên xe, phất tay từ biệt Hộ Quốc công, Dương Dục.

Tiễn đôi phu thê tân hôn, Hộ Quốc công trở về nói tình hình mới vừa rồi cho thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân.

Hộ Quốc công phu nhân cười nói: “Như vậy sẽ không có ai tìm Quốc công gia, để Dương gia nói tốt cho vị phi tử nào đó nữa rồi.”

Thái phu nhân không khỏi lắc đầu, “Vẫn còn có người tìm Dương gia, đây là hóa điên sao?”

Dương gia và Lâm gia thành thông gia, Lâm gia là nhà vợ Tề Vương, sao Hộ Quốc công có thể ủng hộ phi tử khác lập thành hoàng hậu được? Vậy người tới tìm Hộ Quốc công không khỏi suy nghĩ quá mức kỳ lạ.

Hộ Quốc công nói: “Mười mấy năm nay bệ hạ kiên trì không chịu lập hậu, lần này xem như thả lỏng, có người rục rịch ngóc đầu dậy rối loạn tâm trí, cũng khó tránh khỏi. Có bệnh thì vái tứ phương, thậm chí kể cả chủ ý Dương gia cũng đánh lên.”

“Đây thật sự là tâm trí rối bời, có bệnh thì vái tứ phương.” Thái phu nhân than thở.

Hộ Quốc công phu nhân nói: “Sau này chuyện ly kỳ cổ quái có thể còn nhiều hơn. Xem đi, không đến ngày trần ai lạc định, đối tượng hoàng hậu bệ hạ định ra, đối tượng thái tử lại định ra, là ngừng nghỉ không được.”

“Thái tử định, cũng chưa chắc ngừng nghỉ.” Hộ Quốc công lạnh giọng nói.

Thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân đều rét lạnh trong lòng.

Mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn vẻ mặt Hộ Quốc công bình tĩnh rồi lại nặng nề, đồng thời trầm mặc xuống.

--

Rất nhiều phú quý đặt trước mắt, giống như chỉ thiếu chút nữa có thể thấy được, hấp dẫn này phàm nhân không đỡ được.

Đám Khang Vương, Mục Vương đều không ngồi yên, chạy tứ phía, lôi kéo, muốn đẩy mẫu phi của mình lên ngôi vị hoàng hậu.

Thời gian này Tương Dương trưởng công chúa liên tiếp bị người tới cửa bái phỏng, phiền chết đi được, hơn nữa tinh thần nàng không được tốt, định đóng cửa từ chối tiếp khách. Cũng may hiện giờ Trấn Quốc công phu nhân không lộn xộn, Lương Vô Bệnh có thể ở lại phủ công chúa làm bạn với nàng, hai phu thê đánh cờ, chơi đàn, đọc sách, ngâm thơ, cuộc sống không hề tịch mịch.

Lương Luân cũng thường không ở nhà.

Sau đêm Lâm Hàn lập gia đình, Lương Luân trở về phủ đã năn nỉ phụ mẫu đến Lâm gia cầu hôn, Lương Vô Bệnh vô cùng tán thành, “Đúng vậy, mời người làm mai cầu hôn đi, a Hàn đã cưới vợ vào cửa, ta nhìn nóng mắt vô cùng. Chúng ta cũng có thể cưới con dâu, về sau sẽ náo nhiệt.”

Tương Dương trưởng công chúa lại nói: “Hai người bình thường đều đủ bình tĩnh, vào lúc này lại rối bời rồi hả? Ta còn gấp gáp hơn hai người, bởi vì ta thích tiểu a Thấm nhất, thích còn nhiều hơn cả hai người cộng lại. Nhưng cầu hôn lại không phải lanh chanh láu táu mời người làm mai tới cửa là được, ta chưa thăm dò ý tứ La phu nhân, chưa được nàng ngầm cho phép, đã mời bà mai tới cửa, thật sự không hợp tình hợp lý.”

Tương Dương trưởng công chúa nói có lý, Lương Vô Bệnh cười ha ha, “Công chúa nói đúng lắm, là không thể lỗ mãng tới nhà được, giống như bức hôn vậy, không phải cách đối xử giữa thân thích. Vậy, công chúa đi thăm dò ý tứ của La phu nhân đi?” Thúc giục giúp Lương Luân.

Lương Luân mong đợi nhìn Tương Dương trưởng công chúa.

Tương Dương trưởng công chúa cười khổ, “Hai người không biết a Thấm là đại bảo bối ở Lâm gia sao. Ta đây thích a Thấm thế nào, có thể quên chuyện quan trọng như vậy sao? Hôm nay lúc uống rượu mừng, trong lúc bận rộn ta còn hỏi La phu nhân đó, La phu nhân vẻ mặt tươi cười, nói hôn sự của a Thấm không chỉ có phụ mẫu huynh tẩu nhìn xem, tỷ tỷ, anh rể cũng hết sức lưu ý, kể cả lão Hầu gia cũng tốn tâm tư đấy. Lão Hầu gia nói rồi, cuộc sống sau này của a Thấm không chỉ phải bình an trôi chảy, còn phải vui vẻ sung sướng. Hôn sự của a Thấm phải được lão Hầu gia gật đầu trước, còn phải được phụ mẫu huynh tẩu đồng ý, cuối cùng còn có tỷ tỷ và anh rể trấn giữ nữa, cho nên con rể út này rất khó chọn. Hai người nghe lời này, có ý đáp ứng không?”

“Bình an trôi chảy, vui vẻ sung sướng.” Lương Vô Bệnh lặp lại lần nữa.

Lương Luân nhỏ giọng nói: “Con sẽ khiến a Thấm bình an, cũng sẽ khiến nàng vui vẻ. Nương, con sẽ đối xử tốt với nàng, thuận theo mọi việc.”

Tương Dương trưởng công chúa cười cưng chiều, “Chẳng lẽ nương còn không hiểu được tâm tư của Luân nhi sao?”

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Tự con đến Lâm gia tỏ rõ cõi lòng, được không?”

Lương Vô Bệnh vỗ tay, “Đúng vậy! Ngày trước chúng ta luôn do công chúa ra mặt nói chuyện với La phu nhân, luôn cách một tầng, không bằng Luân nhi tự mình ra mặt đi.”

Hắn vỗ mạnh bả vai Lương Luân, cười nói: “Luân nhi, nhìn con rồi.”

Lương Luân đang khổ sở vì tương tư, phụ mẫu lại ủng hộ như vậy, hắn lại lấy dũng khí, đến Lâm gia.

La phu nhân đang cùng Tề Vân, Dương Linh đùa tiểu Y Y chơi, nghe được thị nữ đi tới bẩm báo, “Lương công tử cầu kiến phu nhân”, nên mơ hồ đoán được ý đến của Lương Luân.

Nàng ngẫm nghĩ, để con dâu, cháu nội tránh đi, một mình gặp Lương Luân.

Lâm gia là nhà mà Lương Luân thường xuyên qua lại, La phu nhân là trưởng bối mà Lương Luân đã nhìn quen từ nhỏ đến lớn, nhưng hôm nay Lương Luân nhìn thấy La phu nhân lại cực kỳ khẩn trương. Hắn dừng lại một chút trước bậc cửa, giống như không biết nên bước chân nào trước, La phu nhân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình khi nãy.

“A Luân, mau vào.” La phu nhân mặt mày hớn hở nói.

Được nụ cười và hiền từ của La phu nhân khích lệ, Lương Luân dũng cảm đi vào trong phòng khách.

Hắn hành lễ chào hỏi La phu nhân, La phu nhân khách khí mấy câu, mời hắn ngồi xuống ghế dựa, nói việc thường ngày.

Lương Luân lấy dũng khí, cuối cùng nói ra tâm ý của hắn.

Hắn luôn lịch sự chững chạc, cho dù tỏ rõ cõi lòng cũng tuyệt đẹp dịu dàng, dùng từ lịch sự tao nhã, câu cú chỉnh tề, đối đáp tinh tế, nhưng La phu nhân nghe đã hiểu.

Từ trước đến giờ nàng luôn thẳng thắn, lại đã quen biết Tương Dương trưởng công chúa nhiều năm, hai bên quen thuộc, Lương Luân cũng là hài tử nàng nhìn lớn lên, nói chuyện rất trực tiếp, “A Luân, Trấn Quốc công phu nhân không chỉ một lần nói trước mặt mọi người muốn giữ a Bảo cô nương ở bên người, giữ lại cả đời, bà ta đây là có ý muốn để ngươi cưới a Bảo cô nương làm vợ, ngươi có hiểu?”

Sắc mặt Lương Luân ửng đỏ, “Bá mẫu, cháu biết rõ. Nhưng cháu sẽ không đồng ý, gia phụ gia mẫu cũng giống vậy.”

Trấn Quốc công phu nhân muốn để cho hắn cưới Phó Bảo cũng chỉ là đơn phương, kể cả Trấn Quốc công đều không vui, cho nên không ai phản bác bà ta, bởi vì Trấn Quốc công phu nhân tuổi tác đã cao, ngươi đã hơi hồ đồ, không nói rõ đạo lý với bà ta được.

Trong lòng La phu nhân mơ hồ hơi thất vọng. Đúng vậy, ai cũng biết sẽ không đồng ý, Tương Dương trưởng công chúa và Lương phò mã cũng sẽ không đồng ý, nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì Trấn Quốc công phu nhân lớn tuổi nên mặc kệ hành vi việc làm của bà ta sao?

Nói như vậy, về sau thê tử của ngươi nên chung đụng như thế nào với Trấn Quốc công phu nhân đây? Sẽ rất khó xử đi?

“Bá mẫu hiểu tâm ý của ngươi. Ta sẽ thương lượng với Lâm bá bá.” La phu nhân mỉm cười nói

Lương Luân cũng biết chuyện này là chuyện lớn, một mình La phu nhân không quyết định được.

Hắn lại ngồi nói chuyện một lúc với La phu nhân, liên tục tỏ rõ cõi lòng, sau đó cáo từ.