Kiếp Này Cho Chàng

Chương 5



5

Mùa đông này cực kỳ lạnh, nhưng cứ ở trong Tống phủ mãi cũng buồn chán. Từ khi ta sống lại một lần nữa, những phiền não trước kia đều đã quên hết, trong nhà có phụ mẫu ca ca trưởng bối, chỉ có một nữ nhi của ta, đương nhiên đối đãi ta như châu như ngọc. Ta cũng nuôi lại một số tính khí trước đây. Thật sự không biết, kiếp trước sao ta có thể bị mài đến kiệt sức như vậy.

Tiết trời ấm lên một chút, ta liền mang theo Tiểu Miên ra ngoài, lại bắt gặp hai tiểu thư nhà thị lang ở Trân Bảo Các phía Đông thành, nữ nhi Lâu gia, Vân Bài và Nguyệt Hồi.

Từ trước đến nay bọn họ đều không hợp với ta, ta nhìn thấy hai người bọn họ liền không có tâm trạng tốt, quả thật là vậy, ta nhìn trúng cái gì thì bọn họ cũng muốn cái đó.

Ta dứt khoát chọn hết một lần, cười híp mắt nhìn sắc mặt bọn họ càng lúc càng trở nên khó coi.

Thấy vẻ mặt của ta như vậy, muội muội Nguyệt Hồi thiếu kiên nhẫn hơn một chút, mở miệng châm chọc nói: “Tống Nhạn Thư, ta còn tưởng ngươi phải xấu hổ trốn ở nhà.”



Ta thắc mắc: “Ồ?”

Nàng ta không nhịn được mà nói thêm: “Chuyện đều đã truyền khắp Thượng Kinh, nhà các ngươi từ hôn với Thẩm gia lụn bại, chuyện bất lương như vậy, sao ngươi còn không xấu hổ chút nào? Được rồi, thanh danh của ngươi vốn đã bình thường, lần này lại tệ đến mức không ai muốn cưới.”

Ta đang nhìn một cái vương miện lưu ly, tinh mỹ không giống vật phẩm nhân gian, thuận miệng trả lời: “Ngươi quan tâm đến hôn sự của mình trước đi.”

Không đợi được câu đáp lại, ta đã thấy mặt của hai tỷ muội bọn họ đều đã hơi ửng đỏ, trên mặt đã duỗi thẳng hết nếp nhăn, còn hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẹn thùng không kém.

Ta theo ánh mắt của bọn họ nhìn lên trên, trên lầu hai có các chưởng sự khiêm tốn cúi đầu, vây quanh một vị thiếu niên lang tử y ngọc quan, bọn họ đang đi xuống cầu thang. Lục Uyên lười biếng đáp, đôi mắt lại nhìn xuống phía dưới, đúng lúc đụng phải ánh mắt của ta, hắn liền giống như không nhìn thấy mà quay đầu lại.

Hóa ra hai tỷ muội này, ăn mặc trang điểm đẹp như vậy, là đang chờ tiểu vương gia.

Nguyệt Hồi tiến lên một bước, đang muốn nói cái gì đó với hắn, lại nghe Lục Uyên phun ra hai chữ: “Ồn ào.” Hắn lạnh lùng đảo mắt qua, cho dù cô nương gia có nhiều dũng khí cũng không chịu nổi, chỉ có thể lui xuống, ta còn ngại chưa đủ, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Vân Bài, Nguyệt Hồi, không cần đồ trang sức các ngươi đã gói lại nữa sao?”

Ta đang vui vẻ nhìn bóng dáng cô đơn rời đi của hai tỷ muội, lại nghe thấy Lục Uyên cũng quay lại đối xử bình đẳng nói với ta một câu: “Ngươi cũng vậy.”

Ta nghẹn lại, thở dài một hơi.

Lục Uyên có vài phần do dự, hỏi ta: “Ngươi đã từ hôn rồi sao?”

Ta gật đầu. Hắn còn định nói cái gì nữa, nhưng lại thôi, chỉ đáp một tiếng, không hiểu sao khóe miệng hắn lại nhếch lên một chút.

Thân tín của hắn ở phía sau xì xào bàn tán, mấy lời xì xào hết lần này tới lần khác này cũng không nhỏ, bọn họ nói, tiểu thư Tống gia này, đối với vương gia thật sự là rễ tình đâm sâu, không chỉ đến tiễn biệt ở đình, mà còn từ hôn vì vương gia.

Ta cực kỳ kinh ngạc.

Lục Uyên lại kiêu ngạo không lên tiếng nữa, tiếp tục đi xuống cầu thang đi ra ngoài, lúc đi ngang qua ta thì dừng lại, rũ mắt nhìn ta, chậm rãi nói một câu: “Nếu Tống tiểu thư thật sự không có ai cưới, bổn vương cũng không phải không thể cân nhắc.”

Kiếp trước Lục Uyên từ đầu đến cuối đều không cưới thê tử, thế nhân truyền hắn đoạn tụ, hôm nay sống lại một lần nữa, ta ngược lại không nghĩ tới hắn có thể nói ra những lời như vậy, không khỏi giật mình, theo bản năng hỏi lại: “Thật sao?”

Tiểu vương gia mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi, “Giả đó.”

Ta yên lặng, lại thấy hắn đưa tay ra, đỡ trâm cài giữa tóc mai của ta, thản nhiên sửa miệng nói: “Tùy vào tâm tình bổn vương.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, lại thấy đáy mắt hắn có ý cười, giống như những vì sao vĩnh hằng tỏa sáng trong đêm. Hắn bước ra ngoài, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi lác đác, ẩn hiện trên chiếc áo choàng màu đen của hắn.

Ta hoảng hốt nhớ lại, năm đó ta và thứ muội bị quân địch bắt được, cũng là lúc tuyết rơi như vậy. Thẩm Quy Trì đưa đến năm rương vàng bạc đổi lấy Tống Doanh, quân địch lại càng tham lam hơn, vốn định trả người không có giá trị là ta về, nhưng lại nhất thời thay đổi chủ ý, muốn c.hém đầu ta trên sườn núi. Vương gia què bị ta giễu cợt, vậy mà lại giương cung bắn tên, một mũi tên bắn c.hết quân địch.

Hắn sinh ra đã tốt, địa vị tôn quý, nhưng lại què quặt, âm trầm đến mức người ta gọi hắn là “Vương gia mặt lạnh”. Hắn cởi áo choàng sai người đưa đến cho ta, nhưng lại không chịu đi đến trước mặt ta, chỉ đứng ở trong tuyết rơi rải rác, lẳng lặng nhìn ta. M.áu bắn tung tóe trên mặt ta, ta còn kinh hoàng chưa định thần lại được, chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi, khi đó Lục Uyên mới bước tới, hắn đi lại gian nan khó chịu, một thân gió tuyết, đưa tay về phía ta.

Trong lòng ta đột nhiên chấn động, giống như có một góc lòng đang sụp đổ, một số chuyện không biết được lại hiện lên.

Lục Uyên trước mắt vốn đang đi ra ngoài, lại như có cảm giác quay đầu, ánh mắt kia lại cực kỳ giống với nhiếp chính vương trong trí nhớ, âm trầm như vậy, mấy sợi tóc nhẹ nhàng bị gió thổi chạm vào, đột nhiên, hắn lại nhếch khóe môi, Lục Uyên lười biếng nói: “Tống Nhạn Thư, đừng nhìn trộm ta.”