Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 217: Ma Chu Vẫn



Phải làm thế nào?

Vân Chính Thiên trong nội tâm liên tục phân tích. Loại thôn phệ chi lực này sở hữu quỉ dị ưu thế, chỉ cần hắn hơi vận dụng thuộc tính nguyên tố chi lực, liền bị cái miệng ăn không ngớt kia hút lấy hút để. Nếu cứ như vậy tiếp diễn, chẳng mấy chốc mà hồn lực tiêu hao sạch sẽ.

Cũng vì lý do này mà hắn bất đắc dĩ phải sử dụng Hắc Kiếm từ đầu cho đến giờ. Hắc Kiếm chính là có được hiệu quả xuyên thấu, đối phó với Thôn Phệ Ma Chu vật lý công kích bằng Chu Mâu tương đối hữu dụng.

Nhưng thực sự cho rằng bằng vào Hắc Kiếm liền có thể chém giết một đầu vạn năm Thôn Phệ Chu Mâu, đúng là người si nói mộng.

Kỳ thực trong những loại hình thái mà Thất Diện Kiếm võ hồn mang lại, Hắc Kiếm chính là hình thái hắn không thể phát huy được sức mạnh nhiều nhất. Ngoài trừ xuyên thấu đặc hiệu ra, không còn đem lại ưu điểm nào nữa.

Thế nhưng hắn vẫn cực kỳ yêu thích loại này kiếm thái, bởi vì Hắc Kiếm chính là không cần điều động hồn lực đấy, chỉ dựa vào lực lượng mà tiến hành một hồi khua kiếm. Đặc biệt trong trận chiến với Thôn Phệ Ma Chu, chính là phù hợp nhất.

Thôn Phệ Ma Chu hai cái Chu Mâu ở trước tiên luân phiên đánh tới, tốc độ của nó không tính là nhanh, nhưng cũng không có chậm. Vân Chính Thiên tập trung toàn bộ tinh lực đi đón đỡ mấy cái Chu Mâu này, tận lực kéo dãn thời gian suy nghĩ chiến pháp thích hợp.

Thôn Phệ Ma Chu có hai cái hồn kỹ nó thường xuyên sử dụng. Thứ nhất là hồn kỹ đã khóa cổ chân Hàn Thanh Chi ban nãy, thông qua cơ quan ngay dưới miệng, nó có thể phóng ra tơ nhện. Loại tơ này hiển nhiên khác hẳn so với nhện nhà nhỏ bé, nó là một loại tổ hợp chất kết dính, lại được tà hồn lực gia cố, độ bám dinh phi thường bền chặc.

Nếu lúc nãy Vân Chính Thiên không đem Hắc Kiếm đặc hiệu xuyên thấu ra sử dụng, muốn cắt đứt tơ nhện này cũng cần một chút công phu.

Còn cái hồn kỹ thứ hai, đó chính là giăng tơ. Nhả tơ tất nhiên phải có giăng tơ, mà giăng tơ quá trình thường thường Thôn Phệ Ma Chu sẽ thực hiện trước khi giao chiến với con mồi, như vậy hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều.

Mà trước khi đụng độ với Vân Chính Thiên, Thôn Phệ Ma Chu đã bày binh bố trận hoàn tất.

Tại bốn phương tám hướng, từng sợi tơ nhện trong suốt như thủy tinh, rốt cuộc tại một tia nhỏ nhoi ánh sáng chíu rọi, hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Mà ngay khi Vân Chính Thiên nhìn thấy từng sợi tơ nhện này, hai mắt của hắn không khỏi lóe lên một vẻ ngưng trọng.

Thôn Phệ Ma Chu, Ma Trận Tơ Nhện của nó đã phủ khắp trăm mét trở lại, đem Vân Chính Thiên chính thức giam lỏng lại. Mà hơn thế nữa, ở trong phạm vi Ma Trận Tơ Nhện, bản thân hắn đã trở thành con mồi của Ma Chu, chịu ảnh hưởng tốc độ hạn chế.

Thân thể bỗng trở nên nặng trịch, Vân Chính Thiên vô cùng khó chịu. Ở sau lưng hắn lúc này, Phượng Hoàng Dực cấp tốc triển khai. Hỏa diễm ngùn ngụt bốc lên đem một phần tơ nhện nhúng vào trong biển lửa. Bất quá tơ nhện này như những sợi hợp kim rắn chắc, dưới tác dụng thiêu đôt mà Hỏa Phượng Dực lan ra, lại bình chân như vại.

Vân Chính Thiên không chần chừ thêm nữa, Hỏa Phượng Dực đem hắn lượn lên không trung, thế nhưng vừa vỗ cánh không lâu, tại đỉnh đầu của hắn đụng phải một vật cứng rắn. Đau buốt cảm giác làm hắn chấn động toàn thân, lần nữa rơi xuống mặt đất.

“Chết tiệt.” Một tay xoa xoa đỉnh đầu, hắn có phần tức giận nói.

Không ngờ Ma Trận Tơ Nhện của Thôn Phệ Ma Chu, bao bọc cả phương diện bên trên. Như vậy chẳng khác nào một cái lồng giam thật sự. Thôn Phệ Ma Chu này, thật khó đối phó.

Đã không thể tiến hành không trung bay lượn, Vân Chính Thiên lập tức thu hồi Hỏa Phượng Dực để tránh tiêu hao hồn lực. Hai mắt âm trầm nhìn Thôn Phệ Ma Chu bộ dạng ung dung phía trước.

Từ khi nó hoàn tất Ma Trận Tơ Nhện, nó không gấp gáp tấn công như trước nữa. Hiện tại có chút giống sư tử vờn mồi trước khi ăn thịt a. Bất quá, con mồi của nó vốn dĩ không phải một con thỏ con, để mặc nó đùa giỡn được.

Vân Chính Thiên một vệt hắc quang lóe lên trong mắt, tức thì thân thể hắn bỗng nhiên hư huyễn, sau đó lại thêm một đạo thân ảnh từ đầu tới cuối dâng hiến một màu đen kịt y phục cùng đầu tóc hiện ra.

Vân Chính Thiên hiện tại không tiếc tiêu hao tinh thần lực để triệu hồi một cái hắc hóa phân thân, trong lòng thầm khẩn cầu Thôn Phệ Ma Chu không có khả năng nuốt trôi hắc hóa lực lượng được, nếu không trận chiến này, hắn chỉ còn cách điên cuồng bỏ chạy mà thôi.

Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, đạo phân thân kia lập tức thi hành nhiệm vụ. Trên tay của hắn, Linh Hồn Kiếm đã hiện ra, một cảm giác lạnh lẽo lập tức phủ xuống mảnh khu vực này.

Loại cảm giác lạnh lẽo này không phải băng hàn mang tới cảm giác, mà là đến từ âm hàn khí tức.

Linh Hồn Kiếm này thế nhưng là Bảo Kiếm năm xưa đã từng tung hoành ngang dọc với Kiếm Thần a, số lượng người chết dưới lưỡi kiếm này phải đến hàng trăm, đó chính là nguồn tiềm lực vô tận không ngừng bồi dưỡng cho Linh Hồn Kiếm.

Về sau để thanh kiếm này cùng với hắc lực hòa làm một thể, tự nhiên mang tới hiệu quả càng cường đại hơn rất nhiều.

Đạo phân thân kia trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Thôn Phệ Ma Chu, hắn trên tay Linh Hồn Kiếm trong một tia sát na trước khi Ma Chu phun ra tơ nhện, liền chém vào mặt của nó.

“RÍT——.”

Linh Hồn Kiếm vả vào trong mặt Ma Chu, chỉ thấy nó rít lên một tiếng sau đó cấp tốc trở lui, cũng không có lưu lại bất kỳ thương tích nào. Ma Chu này không ngờ bản thân thôn phệ thuộc tính cực mạnh mà cường độ thân thể cũng rất cứng cáp. Linh Hồn Kiếm lại không có sắc bén như Huyết Kiếm, nhất thời không thể lay động tầng phòng ngự của nó.

Nhưng Vân Chính Thiên không vì vậy mà nhụt chí, chí ít thôn phệ chi lực của Ma Chu không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với hắc hóa lực lượng. Cũng phải thôi, hắc hóa lực lượng chính là sát niệm của kiếm trước cùng với tà hồn lực đồng hóa lẫn nhau, cuối cùng tạo nên chưa từng có trong lịch sử một loại lực lượng này, đâu phải ruồi muỗi đơn giản để cho Ma Chu dễ dàng hiếp đáp.

“Lại tới.” Vân Chính Thiên chiến ý tăng mạnh, hắn lập tức thu hồi đạo phân thân kia, trực tiếp đem bản thể hóa thành tóc đen.

Hắc hóa Vân Chính Thiên trực tiếp gia tốc xông lên, lại một kiếm một kiếm chém xuống Thôn Phệ Ma Chu phần đầu.

KHANH KHANH!

Giòn tan va chạm thanh âm vang lên, tuy rằng Ma Chu vẫn chưa từng biểu lộ đau đớn nét mặt, nhưng bị đối phương liên tục gõ đầu như vậy, làm nhện cũng thấy cực kỳ buồn bực.

Hít sâu một hơi Thôn Phệ Ma Chu đột nhiên phun ra một đống tơ nhện. Bất quá, Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy Ma Chu tức giận nhả tơ, trên mặt hắn không khỏi cười nhẹ.

Đại chiến với Thôn Phệ Ma Chu một lúc, hắn liền nhìn thấy được một chút mấu chốt vấn đề. Ma Chu này, mỗi một lần nhả ta, tốc độ phun ra là cực nhanh, bất quá nhả tơ sau đó, tự thân tốc độ hội chậm lại rất nhiều.

Đây chính là điểm khác nhau giữa nhả tơ và giăng tơ a, hội khác nhau một trời một vực.

Giăng tơ chính là lấy bản thân nó vị trí làm hạch tâm, phun tơ ra phải có điểm đích, sau đó lại lấy sợi tơ ngay miệng mà kết dính với vị trí hạch tâm, có như vậy mới làm sợi tơi kéo căng ra được. Sau đó cứ tiếp tục thực hiện thao tác này, cuối cùng kết thành một tấm mạng nhện.

Thế nhưng Thôn Phệ Ma Chu phun tơ về phía Vân Chính Thiên, căn bản không cách nào bám vào người hắn, mà cự ly sợi tơ phóng ra vẫn là có hạn, vừa đạt tới cực hạn khoảng cách nó liền yểu xìu rơi xuống đất. Tự thân tốc độ lại bị hạn chế bởi vì nó phải thực hiện thao tác ngắt bỏ sợi tơ trong miệng.

Thôn Phệ Ma Chu rốt cuộc lộ ra điểm yếu chết người.

Vân Chính Thiên nếu không nắm lấy thời cơ này, hắn còn xứng là thiên tài thực chiến hay sao.

Thân thể như một đạo lưu quang gấp gáp xông tới trước mặt Ma Chu, chỉ thấy Ma Chu hai mắt lần đầu lộ vẻ nghiêm trọng, cặp Chu Mâu hai bên điên cuồng múa may nhưng tất cả đều không thể làm khó đối thủ của nó.

“Khi dễ ta nãy giờ đã đủ chưa.”

Vân Chính Thiên lành lạnh thanh âm vang lên. Tức thì thân thể hắn đột nhiên tỏa ra vô tận hắc ám, ngay sau đó hơn mười đạo kiếm ảnh tại bốn phương tám hướng lấy Vân Chính Thiên hắc ám hào quang làm hạch tâm điên cuồng bắn ra, đem Thôn Phệ Ma Chu trực tiếp cắm xuyên vào

“Linh Hồn Kiếm không thể đả động ngươi phòng thủ, vậy thì nếm thử một chút sở học đáng tự hào của ta.”

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

RÍT!

Thôn Phệ Ma Chu rốt cuộc biết được cái gì gọi là cảm giác đau đớn. Hắc lực mênh mông vô tận trong cơ thể hắn tá trợ lấy Thiên Kiếm Hoàn Nguyên một kích này, thành công xuyên thấu Ma Chu thân thể, đem nó hình thành mấy lỗ vết thương rất sau do kiếm khí gây ra.

Thôn Phệ Ma Chu máu tươi chảy xuống, điều bất ngờ là nó không phải màu đỏ, mà là một màu xanh lục quỉ dị. Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy kỳ lạ lục huyết sắc này, lập tức trở lại ra một chút, ngưng thần quan sát.

Chỉ thấy lục huyết sắc vừa chạm vào mặt đất, thảm thực vật nơi đó liền bị ăn mòn, trực tiếp tan rã ra.

Là axit tính ăn mòn.

Dù sao Thôn Phệ Ma Chu vẫn là Ma Chu chủng loại đấy, trong thân thể độc tố có tính axit vẫn như cũ tồn tại, nếu như có thể lấy được vài lọ lục huyết sắc này, còn sợ hồn thú trong Thú Vực gây khó dễ hay sao.

Đừng nói để chất lỏng này chạm vào người, thậm chí đứng gần nó đã có cảm giác muốn nôn mửa rồi.

Vân Chính Thiên mặt không biến sắc, tóc đen, y phục đen hoàn toàn biến mất, hắn trở lên bản thể vốn có, sau đó một thanh cự kiếm tỏa ra quang minh thuộc tính lăng lệ hiện ra. Sau lưng hắn đệ tam hồn hoàn sáng óng ánh.

Hiện tại Thôn Phệ Ma Chu bị trí mạng tổn thương, khí tức cấp tốc trút xuống, đây chính là cơ hội ngàn năm có một a. Dù sao Ma Chu này vẫn là hắc ám thuộc tính hồn thú, lại sinh tồn trong Thú Vực thời gian cực lâu, dưới Tịnh Hóa Chi Quang chiếu rọi, kỳ thực có thể đánh nó tính mạng.

Quang Minh Thánh Kiếm, Tịnh Hóa Chi Quang.

Cự kiếm hướng lên bầu trời u ám, ngay lập tức tà khí vốn đang che lấp kia chợt hé mở ra một đạo vết rách. Mà thông qua đạo vết rách này, dương khí điên cuồng tràn vào, đem Tịnh Hóa Chi Quang một tia khí tức tăng lên mạnh mẽ.

ẦM!

Tịnh Hóa Chi Quang trực chỉ Thôn Phệ Ma Chu phần đầu phủ xuống, trong nháy mắt liền đem nó thân thể làm cho kịch liệt run rẩy, lại có tình huống phân giải thể xác xảy ra, ý thức dần dà mất đi, rốt cuộc chết.

..............