Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 212: Thử nghiệm đột phá



“Có hứng thú gia nhập Đường Môn hay không?”

Vân Chính Thiên ba người không khỏi kinh ngạc khi nghe Tiểu Tâm ngỏ lời mời. Nếu bình thường mà nói, bất kỳ hồn sư nào nghe được lời mời như vậy liền không ý thức mà gật đầu đồng ý. Bất quá Vân Chính Thiên hiện đã gia nhập Truyền Linh Tháp, thực sự không thích hợp tiếp tục gia nhập một cái tông môn.

Mà cơ duyên này, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi có vẻ thích hợp hơn hắn.

Vân Chính Thiên đại diện lên tiếng:

“Đường Tâm ca, cảm tạ lời mời của ngươi. Bất quá ta hiện tại là Truyền Linh Tháp một thành viên, e rằng không thích hợp gia nhập Đường Môn cho lắm, vậy thì xin nhường lại phần cơ hội này cho đồng đội của ta, có được không?”

Đường Tâm nghe vậy hơi giật mình một cái, trước đây có bao nhiêu thiên chi kiêu tử muốn gia nhập Đường Môn nhưng không được, vậy mà tên tiểu tử này lại thẳng thừng từ chối. Bất quá hắn cũng không muốn ép uổng một ai, liền quay sang Lương Thế Nhân hai người chờ đợi câu trả lời.

“Chỉ cần các ngươi gật đầu, ta liền đánh điện tới tổng bộ một thoáng, sau này thuận lợi trở về Nhân Vực, liền theo chỉ dẫn tiến hành thủ tục gia nhập a.”

Lương Thế Nhân sắc mặt hơi trầm tư một chút. Gia nhập Đường Môn không nghi ngờ gì là một cái tuyệt đỉnh cơ duyên hiếm có. Đường Môn gốc gác thâm hậu đã truyền thừa ba vạn năm nay, tuy có thăng có trầm nhưng vẫn là một cái tông môn vạn người ngưỡng mộ.

Đường Môn trấn bảo chi môn là bộ Huyền Thiên Bảo Lục, trong đó lại chia ra nhiều bộ tu luyện khác nhau. Nếu nhưng có thể thuận lợi đem Huyền Thiên Bảo Lục toàn bộ luyện thành, thực lực không đại tăng mới là lạ.

Bất quá, Lương Thế Nhân trầm tư hồi lâu rốt cuộc ngẩng đầu lên nói:

“Ta cũng từ chối.”

Đường Tâm nghe vậy một mặt không khỏi kinh ngạc, có chuyện gì với mấy tên tiểu từ này vậy, không phải ai cũng có cơ hội gia nhập Đường Môn đâu a. Vân Chính Thiên lý do từ chối hắn còn hiểu được, thế nhưng Lương Thế Nhân tại sao lại từ chối, hắn thật tò mò.

“Có thể nói cho ta biết tại sao không a.” Đường Tâm hỏi.

Lương Thế Nhân gần như ngay lập tức trả lời:

“Là ta còn lưu luyến sinh hoạt thường ngày a, được cùng đồng bạn tu luyện với nhau, tuy rằng khắc khổ nhưng ta cảm thấy rất vui. Gia nhập một cái siêu cấp tông môn như Đường Môn chưa chắc mang cho ta cảm giác này.”

Lương Thế Nhân kiên định thanh âm không chút do dự thốt lên, siêu cấp tông môn như Đường Môn hội có rất nhiều qui định, với lại Đường Môn còn đang chủ trương lánh đời. Hắn cũng không phải sợ cực mà từ chối, mà vì hắn còn muốn trở thành một phần của truyền kỳ mà Vân Chính Thiên trong tương lai sẽ viết lên.

Vì vậy lời mời này của Đường Tâm, Lương Thế Nhân rốt cuộc từ chối.

Hàn Thanh Chi nghe vậy, cũng cười nói:

“A Nhân đi đâu, ta theo đó a.”

Đường Tâm nghe xong, sắc mặt không biểu lộ bất cứ thái đội nào, gật đầu nói: “Ta tôn trọng quyết định của các ngươi. Sau này gặp lại.”

Dứt lời hắn liền xoay người rời khỏi hang động, để lại ba người bọn hắn, trên mặt không giấu được vẻ tiếu ý nhàn nhạt.

“Thật là đám tiểu tử thú vị.”

Đường Tâm rời đi rồi, sơn cốc trở thành nơi tạm thời lưu trú của bọn hắn.

Kế tục mấy ngày sau đó, Vân Chính Thiên ba người dành phần lớn thời gian tập trung tu luyện hồn lực, đồng thời chờ đợi liên lạc từ binh sĩ quân đoàn hoạt động ngầm trong Thú Vực.

Sơn cốc thảm thực vật vô cùng phong phú, sinh hoạt ba người bọn hắn thập phần thoải mái. Lương Thế Nhân cùng Vân Chính Thiên phụ trách lượm lặt, nấu nướng. Hàn Thanh Chi phụ trách giặt giũ, dọn dẹp. Bọn hắn đều đã từng sinh tồn trong rừng thời gian không ngắn, những việc này chỉ như trở bàn tay mà thôi.

“Ca ca, ngươi hiện tại hồn lực cấp mấy?” Ăn uống hoàn tất, Hàn Thanh Chi ngồi bên đóm lửa trại, ríu rít hỏi.

Vân Chính Thiên đáp: “Ta khoảng chừng bốn mươi bảy cấp, còn cách một chút liền đạt tới bốn mươi tám cấp a.”

Lương Thế Nhân nghe vậy, hai mắt không khỏi kinh ngạc nhìn Vân Chính Thiên nói:

“Nhanh như vậy đã bốn mươi bảy cấp, ngươi đúng là quái thai.”

Phải biết Vân Chính Thiên từ khi bắt đầu thi đấu đối kháng mới bước vào bốn mươi sáu cấp hồn lực, thế nhưng không lâu sau liền vượt qua bốn mươi bảy cấp, tốc độ như vậy thật quá nhanh. Có lẽ là do áp lực chiến đấu liên tục kích phát tốc độ tăng trưởng nhanh thêm một bậc a.

Vân Chính Thiên trừng mắt nhìn Thế Nhân nói: “Ngươi cũng đâu có chậm hơn ta, năm mươi cấp có lẽ không còn xa nữa.”

Hàn Thanh Chi nhìn thấy hai người bọn hắn mèo khen mèo dài đuôi, nhất thời bĩu môi nói:

“Các ngươi cứ như vậy, ta liền bị bỏ rơi lại phía sau rồi.”

Nàng trong ba người rõ ràng tu vi thấp nhất, vẫn chỉ bốn mươi lăm cấp hồn lực, bất quá nàng so với hai người bọn hắn nhỏ tuổi hơn a, lại là phụ trợ hệ hồn sư, hồn lực càng thêm chất phác, muốn tăng lên hội khó khăn cực kỳ.

Vân Chính Thiên xoa đầu nàng, cười nói:

“Nói xàm, ta thấy ngươi mới là chân chính tiểu quái vật đó, Đại Nhật Cửu Quang của ngươi khả năng tăng phúc bá đạo dường nào, ta thực không dám nghĩ sau này ngươi tăng phúc năng lực lên tới trình độ gì a.”

Lương Thế Nhân lập tức phụ họa gật gù liên tục, điển hình Hàn Long Quần kia, chỉ cần dựa vào phụ trợ hệ năng lực của mình mà đạt tới đỉnh cao danh vọng trong mười hai vị Thành Chủ, đích xác có nguyên nhân của nó.

“Phí, ta là tiểu quái vật, ngươi chính là lão quái vật.” Hàn Thanh Chi buồn bực nói.

“Ha ha.”

Đêm thanh buông xuống, sơn cốc tĩnh lặng.

Vân Chính Thiên hai chân xếp bằng trên mỏm đá, nhắm mắt ngưng thần. Trong người hắn hồn lực vận chuyển chậm rãi, theo lộ tuyến Dịch Cân Kinh mà vận chuyển. Tại tinh thần hải của hắn, tinh thần lực nhẹ nhàng khuếch tán ra xung quanh, Vân Chính Thiên từ từ chìm vào nhập định trạng thái.

Tinh thần hải của hắn hiện tại tựa như biển lớn đồng dạng, từng gợn sóng tinh thần lực như sóng biển vỗ dồn dập, tất cả đều dâng hiến một màu kim sắc ánh sáng. Nương theo tinh thần lực tiến vào Linh Uyên Cảnh cấp bậc, Vân Chính Thiên rốt cuộc hiểu được chỗ tốt mà tinh thần lực mang tới.

Hồn sư có thể thông qua tinh thần lực tiến hành dò xét, nhưng cũng không thể nghịch thiên tới mức đoán biết được hành động của đối phương, thế nhưng Linh Uyên Cảnh cấp bậc về sau, tự thân nó đã hòa vào giác quan của hắn, làm hắn có thể một phần nào dựa đoán được tình huống sắp sửa xảy ra và lên đối sách đề phòng.

Thời gian vừa qua, Vân Chính Thiên liên tục tiếp xúc với đỉnh cao cường giả, tự nhận thấy thực lực bản thân vẫn chưa là gì so với bọn họ, tiện tay một cái liền có thể đem hắn bóp chết. Với tính cách của hắn, tuyệt đối không hề ưa thích cảm giác này chút nào.

Vì vậy hắn muốn tận dụng thời gian lưu lại sơn cốc, nhờ vào thiên địa nguyên lực nồng nặc nơi đây mà tăng lên tự thân thực lực.

Hồn lực bình cảnh bốn mươi tám cấp đã không xa, hắn về mặt này hoàn toàn tự tin trước khi cứu viện tới, thành công tiến vào bốn mươi tám cấp. Bất quá, thứ làm hắn đau đầu nhiều nhất, vẫn chính là bí pháp mà Bao Lão truyền thừa chuyên môn tu luyện tinh thần lực kia, đã lâuvẫn không cách nào đột phá.

“Ta còn thiếu là cái gì?”

Bên trong tinh thần hải, Vân Chính Thiên hư ảnh lặng yên trầm ngâm suy nghĩ.

Tĩnh Lặng Như Nước công pháp đã rất lâu dừng ở Khai Tâm Cảnh giới, chừa một lần chạm vào được Ngưng Hồn Cảnh, mặc cho tinh thần lực của hắn đã tiến vào Linh Uyên Cảnh cấp độ, bình chướng này như cũ vẫn không thể phá tan.

Nếu hắn thành công phá tan bình chướng này, chỉ sợ tinh thần lực của hắn một lần nữa trên diện rộng đại tăng cường. Nhưng chung qui vẫn chưa có làm được.

Tĩnh Lặng Như Nước chỗ thâm sâu, chính là mô phỏng theo hơi thở của sự sống, của mây trời, của gió hòa quyện lại làm một. Ở trạng thái bình thường thì nhẹ tựa mây trôi, nhưng hễ khi đã động thì như dời non lấp bể, hoàn toàn không sản sinh bất kỳ dư thừa lực lượng nào, đó chính là Khai Tâm Cảnh.

Một khi nắm vững được thủ đoạn này, ngươi mới có thể nếm thử một chút đặc thù năng lực, đem linh hồn của mình, trực tiếp hòa cùng thiên địa vạn vật, để tự những thứ thiên địa nguyên lực này đi bồi dưỡng linh hồn của ngươi, khiến nó càng trở nên ngưng thật, hữu hình hữu chất.

“Đúng rồi.” Vân Chính Thiên bên trong tinh thần hải đột nhiên thốt lên, hắn dường như ngộ ra một điều gì đó.

Tâm niệm vừa động, sau lưng hắn một cái vòng hồn hoàn màu đen lặng lẽ hiện ra, theo đó một đạo Tiểu Hổ hư huyễn đứng trên đầu vai của hắn.

Vân Chính Thiên bề ngoài cũng bắt đầu biến hóa, một thân y phục màu đen, mái tóc cũng màu đen chậm chậm ngưng hình.

Hồn Kiếm võ hồn phụ thể.

Hồn Kiếm võ hồn, chính là sử dụng hắc lực làm gốc, mà loại lực lượng này là do hắc hóa lực lượng năm xưa chuyển hóa mà thành. Tự thân hắc hóa lực lượng kết hợp một đạo linh hồn của hắn, thành công ngưng tụ đệ nhị võ hồn này.

Vân Chính Thiên trong bế tắc đột nhiên nảy sinh một ý tưởng táo bạo, nếu như hắn đem bản thân dưới tình huống Hồn Kiếm võ hồn phụ thể mà tu luyện Tĩnh Lặng Như Nước công pháp, không chừng có thể thành công đột phá Ngưng Hồn Cảnh giới a.

Bất quá hiện tại, đệ nhất hồn hoàn của hắn đang chịu tải hắc hóa lực lượng bản nguyên, cho nên để có thể mượn lấy Hồn Kiếm võ hồn lực lượng để đột phá Ngưng Hồn Cảnh, hắn rất cần một cái khác hồn hoàn. Mà muốn sở hữu thêm hồn hoàn cho Hồn Kiếm võ hồn, thì cần phá bỏ cấm chế mà Vực Chủ dựng nên.

Chuyện này tất nhiên có vài phần nguy hiểm, trước khi rời khỏi Huyết Đô, sư phụ đã từng căn dặn, một khi chưa bước vào Hồn Thánh cấp bậc, tuyệt không nên đem cấm chế hồn hoàn giải khai ra. Nếu không hắc hóa lực lượng chưa tinh thuần kia nhân lúc bản thân hắn mất tập trung, liền trỗi dậy xâm chiếm.

Thế nhưng Vân Chính Thiên hiện tại không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn rất cần lực lượng, cho nên chấp niệm vừa dâng lên, hắn quyết định đem đệ nhị hồn hoàn của Hồn Kiếm võ hồn, muốn phá toái ra.

Liếc nhìn đầu bạch hổ trên vai, Vân Chính Thiên cười khẽ: “Tiểu Hổ, ngươi cũng phải giúp đỡ ta a.”

Vân Chính Thiên lăng không mà đứng, tâm niệm vừa động, Linh Hồn Kiếm liền xuất hiện trên lòng bàn tay. Ở trong tinh thần hải này, một người một kiếm bắt đầu khiêu vũ.

Từng đường kiếm như có linh tính, tại tinh thần hải trình diễn một màn tuyệt diễm. Mỗi một kiếm chém ra tựa như hòa thành một phần với mênh mông thiên địa, mà tinh thần lực cũng trong chớp mắt đem kiếm này chậm rãi kết hợp lại.

“Có tiến triển.” Vân Chính Thiên trên mặt kinh hỷ không hết, đã nhiều năm rồi, hắn mới thấy được bản thân đối với bí pháp mà sư phụ truyền dạy cảm thụ nhiều đến như vậy.

Tại sâu bên trong cơ thể, một vòng hồn hoàn màu đen đang được bọc bởi một tầng xiềng xích, mà theo thời gian Vân Chính Thiên đem Hồn Kiếm cùng tinh thần lực dung hợp lại, vòng hồn hoàn này bắt đầu xuất hiện một đạo vết nứt.

Vết nứt dần lan tỏa ra, cuối cùng tại một thời điểm không thể đoán trước, xiềng xích này rốt cuộc gãy nát.

HƯU!

Sau lưng Vân Chính Thiên, lại nhiều thêm một cái hồn hoàn màu đen, nhìn qua thâm thúy không khác gì đệ nhất hồn hoàn. Mà Tiểu Hổ sau khi nhìn thấy vòng hồn hoàn này, thân thể của nó lập tức phóng lớn.

“Ồ.” Vân Chính Thiên hai mắt nghi hoặc, không ngờ sau khi giải khai hồn hoàn, Tiểu Hổ thân thể lại có thể lớn lên nữa. Nhưng sự kinh ngạc này nhanh chóng trôi qua, dù sao nó là hàng thật giá thật một đầu vạn năm hồn linh, tiềm lực so với bất kỳ hồn linh nào trước giờ đều mạnh hơn rất nhiều.

Ngay khi Vân Chính Thiên tâm tình còn đang vui vẻ, thì trước mặt hắn đột nhiên tối sầm lại. Nguyên bản tinh thần hải duy trì một màu kim sắc óng ánh thì bây giờ bắt đầu bị bóng đêm xâm thực.

VÙ VÙ!

“Tới rồi sao.” Vân Chính Thiên âm trầm nhìn về phía bóng đêm vô tận ấy, chỉ thấy trên trời cao đột nhiên ngưng tụ một đoàn hắc vân, hắc vân ở giữa thiên địa bắt đầu gào thét, một cỗ cường hoành ý niệm mang theo hắc ám chi lực đột nhiên phủ xuống.

Chớp mắt một cái, nó đã phát động công kích về phía Vân Chính Thiên.

“GÀO ——.”

Đạo này hắc vân ở trên cao bắn xuống vô số lôi điện, tinh thần hải của hắn dao động một cách dữ dội. Vân Chính Thiên có thể cảm nhận được tinh thần hải hiện tại căng như dây đàn, nếu như hắn để mặc hắc vân cường hoành tàn phá, chỉ sợ tinh thần hải sẽ trực tiếp vỡ tan, làm bản thân của hắn thụ thương nghiêm trọng.

Vân Chính Thiên sâu trong đáy mắt chợt lóe lên vô tận kiếm ý, Linh Hồn Kiếm thẳng tới hắc lôi điện bên trên, một kiếm chém ra.

VÙ!

Linh Hồn Kiếm vừa lướt qua hắc lôi điện, liền chém nó hóa thành hắc điểm tan đi. Một chiêu thất thủ, đạo hắc vân trên kia dường như có linh tính, lôi quang chớp nháy liên tục, sau đó cuồng bạo nhất một đợt lôi điện lần nữa trút xuống.

ẦM ẦM!

Lôi điện tại bốn phương tám hướng nổ lớn, hóa thành một đầu Lôi Long. Lôi Long liền há miệng lớn cắn tới Vân Chính Thiên thân ảnh.

“Hừm.” Hừ lạnh một cái, Vân Chính Thiên mũi chân điểm nhẹ, thân thể như một mũi tên, xông thẳng tới Lôi Long miệng lớn.

Sục sôi rồng gầm vang lên, Lôi Long trực tiếp đem đối phương nuốt vào. Mà trong thời khắc Lôi Long còn đang vui sướng, thì hai mắt của nó đột nhiên tràn ngập kinh hãi ý tứ, liền sau đó cự đại Lôi Long đầu lâu nổ tan tành, trực tiếp hóa thành vạn ức lôi điểm tan đi.

ĐÙNG!

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

Vân Chính Thiên trước giờ không làm gì mà không có chủ đích, ngay khi vừa xông vào Lôi Long miệng, hắn liền đem tự hào nhất sở học kiếp trước, Kiếm Thần Quyết đại triển thần uy.

Thiên Kiếm Hoàn Nguyên vừa phóng thích ra liền đem Lôi Long đầu lâu phá hủy.

Ngạo nghễ lăng không, Vân Chính Thiên ngửa mặt lên trời nhìn ngắm hắc vân, trầm giọng nói:

“Còn gì nữa không?”

Hắc vân đối với tên tiểu tử ngông cuồng, dường như muốn phá toái không gian ra, tinh thần hải kịch liệt rung chuyển. Thấy vậy, Vân Chính Thiên sắc mặt càng thêm khó coi. Xem ra đạo hắc vân này đang muốn liều mạng.

“Nếu đã vậy, cho ngươi nếm thử uy lực hồn hoàn mới của ta a.” Vân Chính Thiên thanh âm, tại tinh thần hải trầm thấp vang vọng.

..............