Kiêm Gia Kỷ Sự

Chương 13



Đã vào giữa tháng Giêng khó có khi có được thời tiết tốt, trước đó tuyết vẫn không ngừng rơi. Đến gần giữa trưa, có ánh nắng thì ấm áp hơn, giống như bỗng chốc ngày xuân đã sắp đến. Con đường bên ngoài kinh sư bụi đất bay đầy trời, hơn ba mươi kỵ nhân mã chạy vụt qua, mười tên hộ vệ cường tráng đi mở đường, phía sau là một nhóm hạ nhân đang vây quanh một tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng.

Một hạ nhân ở gần thiếu niên nhìn về hướng xa xa trước mặt, rồi sau đó đánh ngựa cấp tốc tiến lên, nói với tiểu thiếu niên: “Đại lang, còn mười dặm nữa là đến kinh thành”.

Bách Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, tính toán canh giờ rồi cất tiếng nói: “Nhanh một chút, còn có thể kịp giờ cơm trưa”. Mặc dù thanh âm còn non nớt, nhưng cũng đã có vẻ uy nghiêm, nhóm hạ nhân không một ai dám chần chừ, đồng thanh đáp ứng, rồi lập tức ra roi thúc ngựa.

Lần này Bách Nhiễm rời kinh là đi đến núi Thiên Thu cách kinh sư trăm dặm, nơi đó là chỗ nghỉ hè của Hoàng đế, nơi đó cũng có sản nghiệp của nhà nàng. Vào ngày Chính Đán (mùng 1 tháng Giêng) rơi xuống một trận đại tuyết, rất có ý thơ, lại còn hữu cảnh, Mẫn Tĩnh Viễn lập tức ngồi không yên, muốn đến núi Thiên Thu thưởng tuyết, còn không cho con cháu Mẫn thị đi theo, vì cảm thấy không thoải mái khi bị quản thúc. Vừa mới tan học, trên mặt đường đã kết băng, rất trơn trượt, trên núi lại là trời đông tuyết phủ, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị đông cứng người. Con cháu Mẫn thị lại là những người phóng khoáng không kiềm chế được, cũng không dám để trưởng bối làm điều không đúng, nhưng Mẫn Tĩnh Viễn lại nổi tính khí, nói không chịu là không chịu. Hiện thời Mẫn thị cũng không còn cách nào với gia chủ, chỉ đành phái người mời đệ tử của lão là tiểu đồng học Bách Nhiễm đi một chuyến mà thôi.

Tất nhiên Bách Nhiễm sẽ nghĩa bất dung từ. Lão giả khuyên đám tiểu bổi không được mà phiền, lại thấy Bách Nhiễm không mang theo sách học, nên đành phải miễn cưỡng mà đồng ý.

Lão giả ngồi dưới gốc mai thưởng tuyết, uống rượu, nhàn nhã thoải mãi đến mức không chịu trở về. Bách Nhiễm hết cách, ngày mai đã là tết nguyên tiêu, nàng đã đáp ứng vào Tết Nguyên tiêu sẽ đi Từ Ân tự dâng hương cùng với Tạ thị rồi, nên chỉ đành trở về trước.

Khi đến Hầu phủ thì chỉ cách giờ cơm trưa còn một khắc, khi nhận được tin báo thì Trưởng sử đã sớm đến chờ trước cửa sau, nghe trước cửa ngõ có tiếng vó ngựa, lập tức sai gã sai vặt đứng cạnh đó vào báo một tiếng, là Đại lang đã đến cổng rồi.

Bách Nhiễm dừng ngựa rồi lập tức đi vào trong. Trưởng sử theo sát phía sau, bẩm báo với nàng: “Quân Hầu đi phủ nha phải đến trước giờ cơm chiều mới trở về. Còn đang trong tháng Giêng, rất nhiều phủ nha cũng chưa nghỉ, cũng không có chuyện gì -- Chỉ có một việc, hôm qua có có thư từ biên quan gửi về, Long Thành Tướng quân nói ở Long Thành có nhân mã của Triệu Vương, cũng không biết có chuyện gì, vẫn đang thẩm tra. Quân Hầu lệnh hắn tạm thời không cần quản đến, cứ quan sát trước.

Long Thành Tướng quân Bách Nghĩa Phụ. Là tộc chất của Lâm Truy Hầu từ nội đô ở Ngũ Phục, trấn giữ biên cương được hai năm, nếu là việc không quan trọng, tuyệt không dám tùy tiện gửi thư tín đi, hẳn là đã đánh hơi được mùi gì không tốt rồi.

Từ hai năm trước, năm Thái An thứ 23, Cố Hoàng hậu sinh được Hoàng tử, Hoàng đế cũng chưa thương nghị gì với đại thần, vào ngày đầy tháng đã ban lệnh với thiên hạ lập Hoàng trưởng tử làm Hoàng Thái tử, tọa vị ở Đông cung, hơi thở trong triều liền thay đổi, dường như chỉ qua một mùa ngủ đông, bỗng chốc đã âm ĩ lên, mọi loại quái vật đều xuất hiện.

Bách Nhiễm nghe xong cũng không đổi sắc mặt, chỉ hỏi: “A cha có gửi thư đến không?”

“Bẩm không”.

Trước đó Bách Nguyên theo Mẫn Tĩnh Viễn học hành một năm thì bị Mẫn Tĩnh Viễn và Lâm Truy Hầu cùng đá ra khỏi kinh. Cần nhanh chóng được nổi danh, Bách Nguyên cũng không cô phụ sự kỳ vọng, thanh danh ngày càng vang vọng, chỉ là thanh danh càng lên cao, thì điệu bộ danh sĩ của hắn cũng càng lúc càng lớn, mừng năm mới cũng không trở về, không biết hắn đang làm tổ ở cái góc nào mà tự tại qua ngày. Bây giờ xem ra, ngay cả một phong thư cũng không thèm gửi.

Ban đầu Bách Nhiễm vẫn có cảm giác, dù sao nói thế nào, cuối cùng cũng là phụ thân, cũng khá ngại ngùng, sau đó nhìn thấy Bách Nguyên rời kinh trông cực kỳ vui mừng, chơi đùa khắp nơi, cũng không có một chút tâm lý nặng nề nào, còn ở trong lòng âm thầm chúc phúc cho tên long dương chết bầm này sớm ngày tìm được hạnh phúc.

“Nếu có thư đến, xin trưởng sử báo cho ta biết.” Bách Nhiễm biểu hiện ra sự hiếu thuận.

Trưởng sử đáp ứng rồi không nói đến chuyện này nữa.

Tạ thị đã chuẩn bị cơm canh chờ sẵn, Bách Nhiễm vừa đến, lập tức ăn cơm, mẫu tử hai người đều tuân thủ ăn không nói ngủ không nói. Sau khi ăn cơm xong, tiện đó Tạ thị hỏi nàng về biệt viện. Bách Nhiễm cười trả lời: “Con nhớ ngày mai phải đi dâng hương, sợ về không kịp, hôm nay trời vừa sáng đã vội trở về”.

Đừng thấy người này ở trước mặt ngoại nhân rất có phong phạm thế gia, vừa đến trước mặt Tạ thị liền thích nói lời ngon tiếng ngọt, vô cùng xảo ngôn lệnh sắc, từ nhỏ là đã bộ dạng này rồi.

Tạ thị cười nói: “Không bằng ở thêm một ngày, sau đó lại đến Tạ gia một lúc”.

Vừa qua Chính Đán đã bị lão già kia bắt cóc, còn chưa kịp đến nhà ngoại chúc tết. Đây là điều nên làm, Bách Nhiễm mỉm cười đáp ứng: “Phong cảnh trên núi tú lệ, trời tuyết trắng xóa, cảnh sắc rất ấn tượng, chỉ là xem lâu sẽ cảm thấy buồn chán, hôm qua có đi săn vài con thú nhỏ, sau khi xử lý xong sẽ đưa đến cho ngoại tổ nhắm rượu”.

 “Để bọn họ đi làm”. Tạ thị nói, nghĩ đến việc tuyết đọng trên núi vẫn chưa tan, nàng lại chạy lên đó đi săn, nên không khỏi dặn dò thêm vài câu: “Đường núi gập ghềnh, tuyết đọng trơn trợt, xảy ra chuyện thì làm sao? Vốn là phụng sự mới lên đó, sao có thể vì chút nhàm chán mà không chịu nổi tịch mịch chứ?”

Bách Nhiễm thầm nghĩ, lại đến nữa rồi. Nương của nàng vốn không phải thế này, lần đầu gặp mặt không vướng chút bụi trần, rất đạm mạc, làm người kinh diễm… Hiện tại càng thích càm ràm hơn rồi. Trong lòng nàng nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn làm vẻ khiêm nhường, ngoan ngoãn: “A nương nói rất đúng, con nhớ rồi”.

Tạ thị chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng đang nghĩ gì rồi, tức giận mà điểm điểm lên cái trán cửa nàng, nói: “Đi đi đi đi, lãng vãn trước mặt đã thấy phiền rồi”.

Bách Nhiễm cười hì hì hành lễ: “Đến cơm chiều con lại đến dùng cùng A nương”.

Bách Nhiễm cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi, mặc dù không mang theo sách học, nhưng trong thư phòng ở biệt viện vẫn có sách ở đấy, từ năm trước nàng đã bắt đầu xem binh pháp, không cần tinh thông quá nhiều, nhưng tất phải biết một chút, để phát triển toàn diện hơn, không để lại góc chết. Càng xem binh pháp, biết được chút quân vụ, lại càng thấy có được bình quyền là rất quan trọng, ngẫm lại thì, dường như nhà mình cũng không có bao nhiêu căn cơ trong quân đội. Chỉ có một mình Long Thành tướng quân, đáng tiếc cuối cùng lại thủ biên cương, không có một ai họ Bạch trong Ngự Lâm quân, Kim Ngô vệ trong cung hay trong quân của Long Sóc.

Bách Nhiễm đang cân nhắc có nên bàn bạc chuyện này với tổ phụ hay không, dù sao trong tay không thể điều động binh mã, thì không có đủ dũng khí. Nghĩ như thế, rồi lại đọc sách một lúc, rồi cho người đi Mẫn phủ báo một tiếng rằng tiên sinh rất tốt, đừng lo lắng. Lúc này Lâm Truy Hầu mới trở về.

Sau khi trở về cũng không nói gì, điều cần nói Trưởng sử cũng đã nói, nhìn Bách Nhiễm, vẫn là dáng vẻ trắng trẻo đáng yêu như xưa của tôn nhi, Lâm Truy Hầu thở dài, tôn nhi của lão đã có thể xuất sĩ nghị sự và tâm tình rồi, đáng tiếc độ tuổi là điểm mấu chốt nhất. Qua tiếp hai năm nữa, đến khi mười hai tuổi, dù cho thế nào cũng phải tìm cách xuất đầu lộ diện.

Càng nhìn Bách Nhiễm, Lâm Truy Hầu lại càng cảm thấy giấu kín trong nhà thật đáng tiếc, phải đưa ra ngoài cho mọi người cùng chiêm ngưỡng mới tốt. Tất cả mọi người đều biết Thế tôn của Lâm Truy Hầu sớm đã thông tuệ, thứ gì đã gặp qua vài lần đều không quên được, nhưng vì tuổi còn nhỏ, còn chưa thực sự thấy hết được có bao nhiêu lợi hại. Lâm Truy Hầu chính là cái kiểu trong nhà có báu vật, lấy làm tiếc nuối khi không thể cùng thưởng thức với mọi người.

Lão đã muốn lên mặt với người khác một chút, nhìn xem lão dạy dỗ tốt thế nào, đây đã minh chứng cho việc Tử Thượng không thành tài, là vì không được lão tự mình dạy dỗ mà thôi.

Khụ khụ, xem như che giấu tài năng cũng được, đợi đến khi bộc phát ra sẽ làm mù mắt bọn chúng vậy! Lâm Truy Hầu ngẫm lại trường hợp này liền cảm thấy vô cùng tốt đẹp, thế gian này có cái gì đáng giá hơn việc có được người nối nghiệp chứ?

Lâm Truy Hầu nhìn gương mặt lạnh nhạt, điềm tĩnh của Bách Nhiễm, rồi cất lời: “Chờ sau khi tiên sinh con trở về, thì con cùng tham dự nghị sự đi”. Làm việc phụ tá Tướng phủ trước, cũng xem như là rèn luyện, tạm thời không được làm nhân viên công vụ nhà nước, thì rèn luyện ở công ty nhà mình trước cũng không sao.

Bách nhiễm liền cúi người: “Dạ”.

-------------------------------------------------

Ngày thứ hai sau khi trở về chính là Lễ hội Hoa đăng.

Vũ đế ở tiền triều đề xướng Phật giáo, nghe nói Phật giáo vào ngày 15 trăng tròn các tăng nhân sẽ cùng ngắm xá lợi Phật, thắp đèn dâng kính Phật, nên đã hạ sắc lệnh, vào đêm này cũng dâng đèn kính Phật ở Hoàng cung và Tự miếu, các sĩ tộc thứ dân đều treo đèn trên tường.

Tập tục này dần truyền vào dân gian, truyền thừa đến nay dần dần cũng thành một ngày hội.

Hôm Tết Nguyên tiêu, khắp nơi đều dâng đèn kết hoa, cả tòa thành ngập tràn trong ánh đèn. Gió đông thổi bay ngàn hoa trên cây rơi xuống, sao trời như mưa, không khí sôi động lại hưng thịnh.

Bách Nhiễm dậy sớm hầu hạ Tạ thị đi Từ Ân tự, hai người cùng dâng hương xong, thì đến thiện phòng phía sau nghỉ ngơi, trên con đường nhỏ u tĩnh trong chùa gặp được Tứ lang Trần gia Trần Tiễn Chi cũng đưa mẫu thân đến dâng hương, Trần thị cũng là thế gia, Trần Tiễn Chi là con thứ tư, trước hắn có ba người ca ca, nên hắn cũng thoải mái một chút, mê lạc thú, tất nhiên, thứ hắn chơi đều là ngọc thạch, thư pháp, hội họa và những thứ quý giá khác.

Thế gia có một vòng giao thiệp, thường qua lại với kẻ huân quý quyền thế, nhóm hài tử của các gia tộc quan lại quyền quý sẽ được chọn làm bằng hữu với nhau một cách có chọn lọc. Trần Tiễn Chi thích chơi cùng Bách Nhiễm nhất, ấn tượng của Bách Nhiễm với hắn cũng không tệ. Lúc này vừa gặp, sau khi xin phép và được sự đồng ý từ mẫu thân, hai bằng hữu đồng tuổi cùng hẹn tối nay đi dạo ngắm đèn lồng.

Tiểu bối nói xong, thì đến phiên trưởng bối.

Nương của Trần Tiễn Chi là Hạ thị, cũng là một nữ nhân rất thần kỳ, đặc biệt thích động thủ động cước  với vãn bối, nhìn thấy Bách Nhiễm, thì duỗi móng vuốt ra xách người đến trước mặt, vừa xoa má vừa vò tai rồi cười nói: “Ai nha, mấy tháng không gặp, A Nhiễm lại tuấn dật hơn rồi ~~”

Bách Nhiễm giật giật khóe miệng, xoay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tạ thị, Tạ thị đưa tay kéo nàng về, rồi đẩy ngược Trần Tiễn Chi về lại, để nàng ấy tự đùa giỡn với nhi tử của mình: “Tứ lang cũng có thay đổi rồi”.

Cữu cữu của Tạ thị cưới di mẫu của Hạ thị, hai người cũng xem như có quan hệ thân thích với nhau, xem nhau như tỷ muội, quan hệ cũng không tệ, cùng hàn huyên một trận rồi mới rời đi.

Sau đó là đến buổi tối ngắm đèn.

Con cháu thế gia xuất hành, không phô trương một chút thì không được, vì chiều tối trên đường còn đông đúc, mang theo nhiều người cũng không tiện, nên Hầu phủ chỉ sắp xếp vài hạ nhân hộ vệ cơ trí cùng vài sai vặt bên người Bách Nhiễm để đi cùng. Gia lệnh còn căn dặn, tất yếu phải theo sát tiểu công tử, thiếu một cọng tóc thôi các ngươi sẽ biết thế nào là lễ hội!

Vốn Bách Nhiễm cũng không muốn như vậy, khụ khụ, vì với chiều cao hiện tại của nàng, để một đám người vây quanh như vậy, thì rất ảnh hưởng tầm nhìn, nhưng nếu không làm vậy, thì đến cửa của Hầu phủ nàng cũng khó mà bước qua, cũng chỉ phải từ từ tập quen mà thôi.

Tình hình bên phía Trần Tiễn Chi cũng không mấy sai biệt.

Sau khi dùng xong bữa tối, thì đến nơi hẹn, Trần Tiễn Chi đã chờ ở đây, hắn vừa thấy Bách Nhiễm đi đến, thì mắt đã sáng bừng lên, tiến lên nghênh đón: “A Nhiễm”.

Lúc này trời đã tối hẳn xuống, hai bên đường đều đã thắp lên những ngọn đèn lồng vàng nhạt hoặc đỏ tươi, bầu không khi thư thái ấm áp khiến người ta như trầm tĩnh lại. Bách Nhiễm nhìn chung quanh đã dần đông đúc người hơn, trong ý cười còn mang theo chút biếng nhác và thoải mái. Đáp lại một câu: “Ta đã đến trễ.”

“Vừa đúng lúc, đèn đã được thắp lên”. Trần Tiễn Chi tiến đến rồi xoay người, cùng sóng vai đi chung với Bách Nhiễm

Người dân cổ đại thuần phác, ngành thủ công mỹ nghệ đã phát triển đến trình độ nhất định, tất cả đèn lồng trên đường đều là do con người tự tay làm khung, tự tay dán giấy, chế tạo thuần thủ công, ai có cảm quan tốt đều nhìn ra được chúng không cùng một cảnh giới. Bách Nhiễm ngắm đến thích thú hào hứng, nàng cũng rất thích mất thứ nhỏ nhắn đáng yêu.

Chỉ chốc lát sau, trong tay nàng đã  xách một cái đèn lồng hình thỏ trông rất sống động, Trần Tiễn Chi cũng mua một cái đèn lồng, đưa cho hạ nhân cầm đi phía sau.

Hai người vừa thong thả bước đi, vừa ngắm nhìn xung quanh, thời điểm đi được nửa con đường, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tiểu thiếu niên trông có vẻ lo lắng hoang mang, đâm thẳng vào người Bách Nhiễm.

----------