Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 40: Cường thế quật khởi



Ngọc lâu kim điện, mái đỏ ngói xanh, vào ngày hôm nay sau ba năm, lâu đăng trong cung điện một lần nữa được thắp sáng, vẻ rực rỡ phồn hoa chói mắt, thúy ngọc lưu đan tản ra ánh sáng diễm lệ.

Từ xa nhìn lại, đằng sau làn ba quang bao phủ hiện ra một tòa thành trì sừng sững phảng phất như thần minh quan sát đại địa vạn vật, nguyên bản lớp ngói bằng ngọc lưu ly dưới lớp sương mù quanh năm không đổi lấp lánh linh quang hoa mỹ, xuyên qua đám người đông nghịt san sát bên lâu thai, rất nhanh lan tới Nhật Tâm Điện.

Mị ảnh thanh phong, chiếc cầu ẩn trong sương khói nối thẳng đến Nhật Tâm Điện, thị nữ cầm ly tách mà đứng, như lạc thần minh hải.

Bảy mươi hai danh đà chủ cùng Phi Ưng, Sí Hỏa, Phong Long tam đường mấy ngàn giáo chúng phân ra đứng hai bên đại điện, ngẩng đầu nhìn lên vị trí tối cao, bức rèm che rũ xuống đất, phù dung trướng thướt tha tĩnh lặng, mặt trên thêu cẩm yên phượng hoàng đem bóng người phía sau bức rèm ẩn ẩn chiếu rọi.

Chỉ thấy nam tử trên nơi tối cao mặc tử sa cẩm bào, vạt áo màu tử kim kéo dài lan tới bên dưới bậc thang, hắn nằm nghiêng trên cẩm tháp nạm vàng khoan thai hoa quý, vẫn như cũ cầm trong tay kim tôn, không chút để ý uống từng ngụm rượu, bộ dáng biếng nhác mà ma mị.

Phía trước mành châu đứng hai vị hắc y nhân, một nam một nữ, nam tử đội hắc sắc đấu bồng, nữ tử hắc sa che mặt, dung mạo hai người đều bị lớp vải đen che khuất, chỉ có hình xăm lục mang tinh cùng trăng lưỡi liềm trên cổ tay lóe lên hàn mang lạnh lẽo.

Trà hương nhàn nhạt phiêu động, đám thị nữ vận sa quần bằng lụa hoa, cầm trong tay bồ phiến, túc mục mà trang nghiêm. (túc mục: nghiêm túc, trang trọng; bồ phiến: quạt làm từ lá cây hương bồ)

Sự tĩnh lặng tràn ngập khí tức áp bách kéo dài liên tục chừng một canh giờ, chỉ cần nam tử trên chủ vị không nói lời nào, đại điện gần vạn con người không một ai dám phát ra âm thanh, bọn họ nhìn lên vị thần nơi tối cao trong lòng, trong mắt mỗi người đều tràn ngập kính sợ.

Nam tử khóe miệng mỉm cười, tà mị mà yêu dị, dáng nằm nghiêng phác nên đường cong tuyệt diệu.

Gần một canh giờ, hắn vẫn không đưa mắt nhìn bên dưới đại điện, phảng phất như đang chờ đợi điều gì. . .

~*~

Khi Vô Nhai chạy vội tới Hồng Phong Uyển, cảnh tượng trước mắt khiến hắn tâm thần rung động.

Trên mặt đất nằm một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu bị chém thành hai nửa, tựa hồ máu còn chưa chảy ra đã mất mạng.

Vô Nhai nửa quỳ nửa ngồi phía trước thi thể, hơi liễm mi, bởi vì người chết chính là Thiên Môn phó môn chủ, Hạ Hiên.

Vô Nhai thân là Ngạo Thần Cung Thiên Môn thủ lĩnh, phó môn chủ chết thảm, thế nhưng hắn hoàn toàn không hay biết.

“Xem đủ chưa?” Thanh âm lạnh lùng theo làn môi mỏng thản nhiên tràn ra, “Một canh giờ trước, thi thể Hạ Hiên được phát hiện treo tại cửa cung.”

Vô Nhai ngẩn ra, võ công của Hạ Hiên gần với tứ đại tòa sử của Ngạo Thần Cung, Thất Hồn Tác vừa xuất câu hồn đoạt phách, nổi tiếng giang hồ, hôm nay lại vì một đao mà mất mạng. . .

Không chỉ như vậy, hung thủ còn treo thi thể trên cửa cung, chẳng phải là rắp tâm khiêu khích Ngạo Thần Cung?

Thử khỏi khắp giang hồ, có mấy người dám làm như vậy?

“Nhìn xem đao pháp của người này.”

Vô Nhai cẩn thận quan sát miệng vết thương, lưỡi đao rất mỏng nhưng không thiếu sắc bén, miệng vết thương hiện lên tử hắc sắc, gặp máu ngưng kết.

“Tu La Đao!” Vô Nhai đột nhiên ngẩng đầu, “Là hắn. . .”

Hách Liên Cô Tuyết xoay người lạnh lùng nói, “Ngươi biết là ai?”

Vô Nhai hơi rũ mi, trong mắt thoáng hiện thần sắc phức tạp, “Phong Hành Vô Lệ.”

Phong Hành Vô Lệ, nhân xưng ‘Huyết la sát’, một thanh Tu La Đao từng huyết tẩy Đường Môn, là sát thủ đứng đầu của Nhật Nguyệt Giáo, chẳng qua từ khi Lộng Nguyệt thoái ẩn giang hồ ba năm về trước, hắn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không chút tin tức.

Lộng Nguyệt làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, lần này lại để sát thủ lưu lại manh mối rõ ràng như thế, nhất định là cố ý để người phát hiện.

Hách Liên Cô Tuyết khẽ nhắm hai mắt, khí tức chợt trở nên u lãnh.

Ra tay thật nhanh a. . . Hắn biết rõ, động tác lần này của Lộng Nguyệt , đơn giản là để trả đũa Ngạo Thần Cung, đồng thời cũng muốn trấn an Nhật Nguyệt Giáo giáo chúng, báo cừu Lăng Lung chết thảm.

Hồng mâu chợt lóe lên một đạo quang mang âm hàn, “Vô Nhai, đi Minh Thần Điện.”

Hồng bào như hỏa vân nháy mắt biến mất, phiến phiến hồng phong vỡ nát như toái ngọc.

~*~

Hương khói bồng bềnh lan tỏa, một đạo lam ảnh phiêu hốt bay vọt tới bậc thang thứ hai trên chủ vị tối cao trong đại điện, chỉ thấy sau lưng hắn đeo một thanh trường đao dài ba thước, chuôi đao bằng vàng, vỏ đao cũng không che được phong mang sắc bén của cương thiết trải qua thiên chuy bách luyện, hàn khí dày đặc.

Dung nhan tuấn lãng cũng giống như đao của hắn, lãnh liệt như tuyền, vô tiếu vô lệ. (‘tuyền’ ở đây là suối nước, chắc là thành ngữ @”@)

“Vô Lệ tham kiến giáo chủ.” Nam tử quỳ một gối xuống đất, cung kính hành lễ.

“Đã xong?” Thanh âm biếng nhác từ phía sau bức mành che truyền tới.

“Thuộc hạ một đao đoạt mệnh.”

“Thi thể đâu?”

“Còn đang ở đại môn của Ngạo Thần Cung.”

Tiếng cười như dòng suối mát quanh quẩn trong đại điện, thanh âm kia trầm thấp du dương, mị hoặc tâm hồn, dường như đối với kết quả này rất mãn ý.

Lúc này, tấm mành được vén lên, một làn hương khí yêu diễm tản mát khắp đại điện, Lộng Nguyệt đứng dậy, thân hình sừng sững cao ngất, khí tức tà mị ma dã giống như vận luật dần dần nhộn nhạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc kiệt ngạo vô bì.

Mị tử yêu đồng, tử sa linh bào.

Bầu không khí ngưng kết pha lẫn sự túc mục trang nghiêm của chúng nhân đang hồi hộp nín thở.

“Tham kiến giáo chủ ──” Vào một khắc nam tử xuất hiện trước mặt kia, chúng nhân tề thanh lễ bái, thanh âm như từng đợt thủy triều ùn ùn kéo tới, phát ra hết thảy sùng kính cùng ngưỡng mộ ẩn sâu trong nội tâm.

Lộng Nguyệt hơi nâng lên tay phải tỏ ý, “Bổn tọa triệu tập chư vị đến đây là có một vài sự tình quan trọng muốn tương cáo!”

Chúng nhân ngẩng đầu, phảng phất như đang nhìn lên một vị thần cao cao tại thượng.

Thần điện mịt mờ mây khói, nam tử ở trên cao kia chính là giáo chủ của bọn hắn. . .

Là bá chủ tối cao trong cảm nhận của bọn hắn, là vương giả không ai có thể địch nổi, là thần linh ngạo thị thiên hạ.

Thần sắc Lộng Nguyệt cực kỳ đạm mạc, nhưng trong ánh mắt yêu tà ẩn ẩn khí phách cùng uy nghiêm không thể kháng cự.

Thánh thủ độc tiên, cái thế yêu ma.

Tư thái hào hùng bễ nghễ, hắn bằng thủ đoạn thiết huyết trong chốn võ lâm phiên vân phúc vũ, tiêu diệt những thế lực không muốn quy phục, bình định phản loạn trong giáo, một cước rung chuyển cả vùng Trung Nguyên, cho dù yên lặng ba năm, nhưng vẫn như trước khiến nhân sĩ giang hồ vừa nghe danh đã biến sắc.

Trong thế giới của Lộng Nguyệt, chỉ có chinh phục.

Chinh phục hết thảy những thứ nên thuộc về hắn.

“Thiên hạ quy tâm, duy Nhật Nguyệt độc tôn!” (quy tâm = quy phục)

Thanh âm tràn trề khí phách, phảng phất như thệ ngôn của thiên thần.

.

Cùng lúc đó, ở Ngạo Thần Cung thiên địa biến ảo.

Khắp nơi đều là núi rừng nguy nga đồ sộ, phản xạ tuyết quang ngân bạch từ thông thiên trường giai bằng bạch ngọc cho đến tận Minh Thần Điện. (trường giai: bậc thang dài)

Tuyết yên bốn phía, mây mù trôi nổi trên đại điện băng lãnh phảng phất như tiên cảnh, có bốn người đứng ở hai bên kim điêu hoa tháp, ánh mắt lãnh liệt không khỏi khiến chúng nhân dưới điện có chút co quắp. (tuyết yên: chắc là khói trắng như tuyết)

Bọn họ, chính là Tứ đại tòa sử dưới trướng Hách Liên Cô Tuyết, phân biệt chấp chưởng Thiên Môn, Địa Môn, Minh Môn, Ám Môn.

Bỗng nhiên, ánh nến thắp sáng đại điện khẽ lay động, bóng ảnh trong tuyết điện run rẩy phiêu hốt, một đạo thân ảnh màu hỏa hồng bay vọt tới chủ vị tối cao trên đại điện, chuyển thân ngồi xuống, vạt trường bào diễm hồng từ không trung hạ lên hoa tháp tinh xảo.

Mạt hỏa hồng kia phảng phất khiến thiên địa đều lâm vào chấn động, thiêu đốt chúng nhân bên dưới đại điện, hồn phách tuyên thệ sống chết tình nguyện trung thành.

“Tham kiến cung chủ ──” Chúng nhân nhất tề quỳ xuống, thanh âm tràn ngập sùng kính chấn động vân thiên.

Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy ra hiệu, giống như một đoàn liệt hỏa nóng bỏng sôi trào, song dung nhan tuyệt sắc lại băng lãnh không một tia ấm áp.

Ánh mắt chúng nhân đều hướng mạt diễm hồng nhìn lại, trung thành mà tôn kính, không ai dám nhìn thẳng cặp hồng mâu băng hàn lãnh khốc kia.

Thị huyết ma đầu, võ lâm giao long.

Chỉ ba năm thời gian, hắn dẫn dắt đệ tử Ngạo Thần Cung lăn lộn trong huyết tinh, đem Ngạo Thần Cung nguyên bản lung lay sắp sụp đổ đi lên bảo tọa võ lâm quyền uy. . . Trong ba năm, hắn thiêu đốt một nửa giang sơn võ lâm, trong chốn giang hồ sáng tạo nên một thần thoại.

Hắn là cung chủ của chúng ta. . .

Trong tâm khảm bọn hắn, đó chính là truyền kỳ không người có thể thay thế.

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, quân lâm thiên hạ, chi vi Ngạo Thần!”

Thanh âm lãnh liệt vang lên, áp đảo hết thảy.

~*~

Thần thoại vĩnh viễn lưu truyền luôn mang theo lực lượng mê hoặc tâm hồn, truyền kỳ khắc cốt minh tâm luôn pha lẫn ký ức khó có thể quên lãng.

Làn gió thanh lãnh, chân trời một màu thương lam, tháng ba dương xuân, giang hồ nhìn như bình tĩnh dưới mùa xuân ấm áp tẩy lễ lại ẩn tàng một hồi minh tranh ám đấu không ai biết đến.

Một tràng tranh phong kịch liệt giữa Nhật Nguyệt Giáo cùng Ngạo Thần Cung.

Ai có thể chấp chưởng càn khôn, tiếu ngạo thương sinh?

Bễ nghễ thiên hạ, phong sinh thủy khởi, chốn giang hồ phong quyển tàn vân bởi vì bọn họ, sẽ không còn bình ổn. . .

── 【 Đệ nhất quyển 】 Hoàn  ──

.::ĐỆ NHỊ QUYỂN – YÊU NGHIỆT TRANH PHONG: