Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 116: Lời nói đau lòng (p1)



-"Thục Anh này....bệnh tình của cháu có vẻ không ổn rồi."-Bác sĩ Ánh với ly trà ngồi đối diện nó đang ở trên giường.-"Có vẻ như cháu đã không nhớ gì. Trước đó,đã có ai tiêm một loại thuốc có thể làm người bệnh quên đi kí ức gần nhất."

TA với đôi môi nhợt nhạt hướng về bác sĩ Ánh.

-"Còn nữa,với sức khỏe thất thường này. Cháu đang bị rối loạn,thần kinh suy nhược,tình trạng gấp rút. Khi cháu nằm bệnh viện,đã có một số bác sĩ bảo rằng,di chứng mà cháu bị ảnh hưởng thuốc lạ đó là....."-Bs Ánh với cặp mắt lo lắng.-"Là bị mù."

TA đau lòng nhắm mắt lại,thở dài rồi nở nụ cười nhìn bác sĩ.Làm sao có thể?

-"Bác sĩ Ánh này.....người có thể kiểm tra lại một lần nữa được không? Làm sao có thể chứ. Chẳng phải sức đề kháng của con rất tốt sao. Mắt của con rất bình thường,lại nhìn rất rõ....."-Nó chưa kịp nói hết câu thì bs đã nắm lấy tay nó hiền hậu.

-"Thục Anh này.....nếu cháu muốn chữa trị. Chúng ta sẽ sang Mỹ. Ba mẹ cháu và ta là bạn thân. Xem nhau như ruột thịt. Ta cũng xem cháu như con của mình vậy đấy."

Đôi môi nó run rẩy,không kiềm được nước mắt rơi lệ. Nó ôm lấy mặt ngậm ngùi. Đôi mắt là tâm hồn,là ban cho ta nhiều thứ tốt đẹp nhất. Làm sao lại cướp đi được,nó rất sợ bóng tối,rất sợ mọi thứ chìm hẳn đi,cuộc sống không được nhìn điều mới mẻ,chẳng phải là rất đáng sợ sao.

..........................................

Nhật Vũ bước vào nhà. Mới một ngày trôi qua,thiên sứ rời đi,nơi này lại như một chốn địa ngục. Hoang tàn đến lạ thường. Những bông hoa ngoài vườn dành cho cô héo dần,chết dần. Những chú chim hót bầu bạn cùng cô ủ rủ,mất sức sống. Đến cả không khí trong nhà cũng trở nên u tối. Một gã đàn ông ngồi trên ghế uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Say mềm đến đáng sợ. Miệng luôn gọi hai từ "Bích Liên". Đau lòng đến chết thôi.

-"Chủ tịch Lâm...."-NV cất tiếng.

Trắc Minh ngừng uống rượu nhìn về phía tiếng người gọi mình. NV hiện lên trong mắt hắn.

-"Sao vậy?"-Giọng của kẻ rượu bia vang lên.Hắn đứng dậy đi lạng qua lại đến gần NV.-"Mày đã giết Minh Hoàng chưa?"

NV chỉ cúi đầu im bặt không trả lời hắn. Trắc Minh cầm cổ áo gã xách lên trừng mắt với con sói điên trong người.

-"Nói cho tao biết. Mày đem Bích Liên đi đâu rồi?"

NV hướng mắt,run dần nắm lấy tay hắn. Nhớ đến trước đây gã và hắn cùng nhau lớn lên.

* * *

-"Huhuhu.....huhuhu..."-Một cậu nhóc lang thang khóc òa tìm mẹ.-"Mẹ ơi....mẹ ơi...."

Nhóc con cứ đi tìm mẹ trên con đường vắng. Nhiều người đi qua cũng chỉ đứng lại vài phút nhìn nhóc rồi bỏ mặc. Đúng lúc ấy,một cậu bé lớn tuổi hơn cùng cây kẹo đi đến.

-"Em à...đừng khóc nữa nhé."-Cậu bé lau lau nước mắt trên mặt em.-"Em sẽ tìm được mẹ thôi mà."

-"Nhưng nãy giờ...hức....em đi mãi...hức.....không thấy mẹ đâu cả."-Cậu nhóc nín nhưng tiếng nấc còn động lại.

-"Không sao đâu. Chắc mẹ em cũng đang tìm em đấy. Anh dắt em đến công viên chơi nhé. Ở đó có nhiều nơi để chơi lắm."

Cậu bé cầm cây kẹo gật đầu đi theo anh. Hai đứa nhóc chơi ở khu vui chơi,tiếng cười vang lên khắp nơi.

-"Nhưng mà an này. Bố mẹ anh không đến đón anh ư?"

Anh đứng lại vẫn nở nụ cười trên môi.

-"Anh là cô nhi."

-"Nhật Vũ à...Nhật Vũ à....."-Tiếng mẹ nhóc vang lên.

-"A mẹ...."-Nhóc vẫy tay gọi lại.

Hai mẹ con chạy đến ôm lấy nhau,nước mắt thút thít ôm chặt.

-"Anh ấy đã chơi với con đấy."-Nhóc chỉ sang anh.

Mẹ gật đầu cươid nhẹ nhìn anh. Anh cũng lễ phép cúi chào lại.

Cậu bé chạy đến nắm lấy tay anh. Đặt nụ cười lên như một lời hứa.

-"Em tên là Nhật Vũ. Sau này nhất định anh em mình gặp lại. Khi đó chúng ta hãy ở chung một nhà nhé anh."

-"Thật ư?"

-"Vâng.Anh hứa nhé."

-"Ừ. Anh hứa. Tên anh là Trắc Minh."

...........

-"Mẹ em sắp chết rồi."-NV ôm lấy mặt nức nở. Cũng vì rất nghèo nên không có tiền chữa trị. Và quan trọng hơn hết là không có mẫu ghép gan phù hợp.

TM cười nhạt nhìn lên khoảng trời,khoing nói gì cả,chỉ lắng nghe tiếng khóc của gã. Vài ngày sau,hắn ta đã tự nguyện phẫu thuật ghép gan với mẹ gã. Nhưng vì có sai sót và bệnh tình nghiêm trọng nên không thể cứu bà. Trước khi chết,bà đã nắm lấy tay hắn uất ức câu nói cuối cùng.

-"Cảm ơn.....cảm ơn con vì tất cả...đã làm cho Nhật Vũ.

* * *

-"Mau mang cô ấy về đây. Nếu không mày phải chết."-Hắn điên dại hét lên giữa không gian im ắng này.

NV đỏ hoe mắt nắm lấy tay hắn,cố gắng từng chữ. Biết là khi mình nói sẽ đau lòng anh ấy nhưng thà đau một lần còn hơn là để anh ấy chết dần,chết mòn trong cái tình yêu khóa chặt này. Hằng ngày phải nhốt chị ta vào phòng,hầu hạ từng bữa ăn ngon,chăm sóc vườn cảnh để không khí tốt cho chị,mua tất cả những thứ đẹp nhất,mới nhất cho chị,nói năng dịu nhẹ,nuông chiều theo ý. Nhưng đáp lại là gì,là câu nói chạm đến nỗi mất mát nhất.

-"Tôi sẽ không bảo giờ trở về nơi đó đâu."-NV gắng gượng.-"Sau tất cả anh làm cho chị ấy,chỉ muốn chị ấy ở cạnh mình thôi. Nhưng chị BL chỉ đáp lại như thế. Anh thấy đau lòng không? Đối với em,người ngoài cuộc mà đã uất ức lắm rồi,đã đau thay anh rồi. Việc gì anh phải bán tuổi thanh xuân đó với người mà không yêu mình chứ. Ngoài kia,rất nhiều người mong làm vợ anh mà."

Trắc Minh cười nhạo lên,không ai thấy,không ai biết chỉ mình NV biết. Hắn ta đang khóc. Tình yêu hắn dành cho cô như những hạt cát ngoài biển vậy. Càng nắm chặt càng không giữ được.

-"Nhật Vũ à....ta phải làm sao đây? Không có Bích Liên,ta sẽ đau lòng mất."