Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 15: Đứa nhỏ



"Nương, sao thế? Có gì không đúng sao?"

Đỗ mẫu khó dấu được nỗi hưng phấn, bắt lấy cánh tay nàng liền hỏi: "Hàn Nhi, nói nương biết, gần đây con thường muốn nôn sao?"

Đỗ Hàn Yên nghĩ nghĩ, đúng thật là mấy ngày nay nàng ấy thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn, thế là gật gật đầu.

Đỗ mẫu nhận được câu trả lời khẳng định, sau đó hỏi tiếp: "Vậy con có muốn ăn đồ chua hay không?"

Đỗ Hàn Yên nghe nói thế, tưởng tượng đồ ăn chua một chút, dường như cảm giác dễ nuốt hơn, thế là lại gật đầu.

Đỗ mẫu lại càng hưng phấn, lần này lại hỏi bên tai Đỗ Hàn Yên: "Vậy bao lâu rồi con chưa đến nguyệt sự?"

Đỗ Hàn Yên nghi hoặc, nghĩ gần đây tâm tư đều ở trên người Liên Tích tỷ, đều quên nữ nhân còn có chuyện này!

"Xác thật giống như đã lâu chưa có!" Đỗ Hàn Yên sợ hãi, mình sẽ không sinh bệnh gì đi, nếu mình bệnh nặng nằm trên giường thì ai có thể chơi với Liên Tích tỷ đây? Nàng ấy nhìn Đỗ mẫu có bộ dáng biết chuyện, vội hỏi: "Nương, người đừng để con đoán già đoán non, người biết ta có chuyện gì sao?"

Không nghĩ đến dưới tình huống này mà Đỗ mẫu còn nở nụ cười: "Đương nhiên nương biết rồi! Nương còn có kinh nghiệm nữa! Tình huống này của con là "Nôn ọe"."

Nôn ọe?

Từ ngữ có chút xa lạ lại quen thuộc, nàng ấy tử tế nghĩ, dự cảm không lành dần chạy dọc sống lưng.

Đúng vậy, từ nhỏ nàng ấy đã nghe từ này lớn lên, và mỗi khi từ này xuất hiện sẽ một thời điểm, nương nàng hoài thai đệ muội...

Đỗ Hàn Yên còn chưa liên kết những dữ kiện này cùng một chỗ thì Đỗ mẫu đã vui vẻ tuyên bố: "Ta cũng sắp có ngoại tôn rồi! Hơn nữa còn là tiểu hoàng tử nữa!"

Hoàng tử!

Hai từ này trong nháy mắt đẩy Đỗ Hàn Yên xuống vực sâu lạnh lẽo...

Mình... hoài... đứa nhỏ của hắn...?

Đỗ Hàn Yên không tin nổi, nàng ấy cúi đầu nhìn về phần bụng bằng phẳng của mình, tay phủ lên không ngừng run rẩy.

"Ta đi thông báo với mọi người!" Tâm trạng hưng phấn của Đỗ mẫu khó dừng lại được, không hề chú ý tới vẻ mặt của Đỗ Hàn Yên, nghĩ muốn nhanh chóng cho mọi người biết chuyện vui này.

Đỗ Hàn Yên nghe vậy, lập tức bắt lấy cánh tay của Đỗ mẫu: "Chờ chút!"

Lúc này Đỗ mẫu mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của nàng ấy, cũng cảnh giác hỏi: "Sao thế?"



"Không thể để Liên Tích tỷ biết...!" Đỗ Hàn Yên thốt ra, nhưng ngay cả chính nàng ấy cũng không có cách nào giải thích vì sao lại không được.

"Vì sao không thể để Quý Lương Viện biết?" Đỗ mẫu hỏi, sau đó lại bừng sáng một cái: "A! Có phải muốn cho thái tử điện hạ biết trước hay không?" Sắc mặt của bà có chút khó coi: "Nếu những phi tần khác phát hiện trước khi điện hạ biết, có phải sẽ gây ra nguy hiểm cho ngươi hay không?" Sau đó bà ôm Đỗ Hàn Yên một chút. "Nương biết rồi, ta sẽ giúp con giữ bí mật, con ở trong cung cũng phải chú ý an toàn đấy, biết chưa?"

Đỗ Hàn Yên hơi gật đầu, dường như Đỗ mẫu đã hiểu lầm ý của nàng, nhưng này thật ra cũng không có gì, vừa lúc có thể thuận nước đẩy thuyền, để cho qua chuyện lừa dối này.

Mang suy nghĩ trở lại bụng mình, nàng ấy không thể tin được bụng mình có một sinh mệnh nhỏ, lại càng không dám tưởng tượng sau khi Quý Liên Tích biết chuyện này sẽ có suy nghĩ gì.

Khuôn mặt của thái tử chợt hiện ra trong đầu, ngay từ đầu nàng ấy đã không yêu người đó, hiện tại trong bụng lại có đứa nhỏ của hắn. Đối với đứa bé này, Đỗ Hàn Yên không biết nên vui hay buồn. Hơn nữa, theo như nàng biết, trước hết thái tử cũng chưa có con nối dõi, nếu đứa bé sinh ra, sẽ gây nên đại biến.

Hai mẹ con nàng ấy giả vờ như không có chuyện gì ngồi trở lại vị trí.

Nhưng mà, điều khiến nàng ấy lo lắng hơn cả chính là...

Đỗ Hàn Yên liếc nhìn Quý Liên Tích một cái. Nhìn dáng vẻ tỷ ấy nói cười với người nhà, nàng ấy cố gắng để mình bình tĩnh. Sự tình hoàn toàn không có kết luận... cũng không có bằng chứng chứng minh lời nương nói là sự thật, nói không chừng nàng ấy chỉ đang bệnh mà thôi, cũng không phải có thai...

"Hàn nhi sao rồi?" Đỗ phụ thấy hai người quay trở về, quan tâm hỏi.

"Không có gì, chuyện nữ nhân mà thôi." Đỗ mẫu nhìn Quý Liên Tích một cái, phủi phủi tay muốn mọi người tiếp tục ăn.

Tuy hiếm khi được gặp gia đình nhưng Đỗ Hàn Yên đã không còn tâm trạng để hồi tưởng với người nhà nữa, thế là hai người ăn xong thì phải quay về cung sớm.

Dọc theo đường đi, Quý Liên Tích và Đỗ Hàn Yên nói chuyện, nàng ấy cũng là dáng vẻ không yên lòng làm Quý Liên Tích cảm thấy kỳ quái: "Muội sao thế? Người không thoải mái sao?" Đang nói, nàng vừa muốn đặt lòng bàn tay lên trán Đỗ Hàn Yên.

Đỗ Hàn Yên cảm thấy nhọc thấu tâm, tiếp xúc đột ngột này dọa nàng nhảy dựng, theo ý thức lui về sau, giây sau mới hối hận không thôi.

Bởi vì giờ phút này, trên mặt Quý Liên Tích lộ ra vẻ khó có thể nói rõ.

"... Xin lỗi." Quý Liên Tích thu tay lại, lấy tay kia giữ tay lại.

"... Không phải! Ta..." Muốn giải thích hành vi của mình, nhưng Đỗ Hàn Yên không thể nào lên tiếng, lòng của nàng loạn thành một đoàn, hiện giờ lại làm Liên Tích tỷ đau lòng, nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm xúc trào dâng bất chợt, nước mắt từ vành mắt đi ra.

"?" Quý Liên Tích không đoán được cảm xúc của Đỗ Hàn Yên lại đến đột ngột như thế, hại nàng sốc một cú, tay vội vàng lau nước mắt nàng ấy, an ủi: "Sao lại khóc? Này không có gì để khóc cả... Nào, lau nước mắt đi, đừng khóc."

Phải biết rằng bây giờ hai người chính là nam nhân to lớn với râu ria trên mặt. Trên đường cái, một nam nhân an ủi một nam nhân khóc lê hoa đái vũ khác, này gọi là gì nha? Trước khi thu hút sự chú ý, Quý Liên Tích vội vã dỗ dành: "Bây giờ còn sớm, nếu không thì chúng ta đi mua sắm giải sầu đi?"

Đỗ Hàn Yên khẽ gật đầu, bây giờ nàng ấy không muốn trở về cái cung căn nguyên của mọi phiền não kia chút nào.



Thấy Đỗ Hàn Yên đáp ứng, Quý Liên Tích vội vàng tiếp lời: "Vậy muội muốn đi đâu? Thư ốc? Tiệm ngọc bích hay là quán ăn?" Nàng vỗ về lưng Đỗ Hàn Yên an ủi vừa cố gắng dời lực chú ý lên người nàng ấy.

"Ăn, quán ăn..." Đỗ Hàn Yên vẫn còn khóc, khó có thể bày tỏ đầy đủ ý đàng hoàng.

"Được được được, chúng ta đi tìm một quán ăn, đừng khóc nữa..."

Mặc dù vừa mới ăn ở nhà xong, nhưng Đỗ Hàn Yên bây giờ muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, nàng ấy rất vui khi Liên Tích tỷ không truy cứu.

Tìm thấy quán ăn gần đó yêu cầu tiểu nhị cho hai người chỗ ngồi, ngồi xong thì Quý Liên Tích quan tâm nhìn Đỗ Hàn Yên: "Hàn..." Hai người bây giờ đang ở bên ngoài, tốt hơn hết là không nên gọi bằng tên thật, nàng vội vàng ngưng lại rồi nói: "Đệ muốn ăn chút gì không? Vừa nãy còn chưa ăn."

Nghe nói mới biết được hóa ra Liên Tích tỷ vì mình đói mới đến quán ăn, thấy nàng quan tâm mình như thế, mà mình có thể hoài thai đứa bé của người ta, không khỏi lại đỏ mắt.

Thấy tình hình, Quý Liên Tích lại luống cuống, tay chân loạn xạ không biết nên làm gì: "Từ từ! Không muốn ăn thì không ăn, đừng khóc." Nàng vội la lên.

Phát hiện mình sắp lâm vào âu sầu, Đỗ Hàn Yên vội vàng lau đi những giọt nước mắt đang giàn giụa, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.

Không thể để Liên Tích tỷ lo lắng thêm nữa...

"Ta không sao, gọi đồ ăn đi!"

"A...?" Thấy biểu cảm của nàng ấy thay đổi lớn như thế, ngược lại khiến Quý Liên Tích càng lo hơn.

"Ta thật sự không sao! Tiểu nhị!" Không để cho Quý Liên Tích có cơ hội hỏi, nàng ấy lập tức gọi tiểu nhị tới gọi vài món rau dưa. Sau đó cười với Quý Liên Tích: "Nếu nương ở nhà biết ta không ăn cơm bà làm mà chạy ra ngoài ăn, bà ấy đánh ta không chết mới lạ."

Đỗ Hàn Yên quen thuộc thường ngày trở về, chính là ý muốn chuyển lực chú ý rõ ràng như thế, mặc dù ôm nghi hoặc trong lòng nhưng Quý Liên Tích không muốn khiến Đỗ Hàn Yên đau buồn nữa, đành phải để chuyện này trong lòng.

Trong khi đang ăn uống tán gẫu, thỉnh thoảng trêu chọc đối phương rằng để ria mép có thích hợp không, đoạn thời gian này chỉ là nơi tránh gió an để hai nàng đối mặt với vận mệnh vô tình. Đỗ Hàn Yên hi vọng nhân sinh có thể dừng lại lúc này, mãi cũng đừn về hiện thực tàn nhẫn kia.

Đúng lúc nàng ấy còn đang trộm cảm thán trong lòng thì đột nhiên phát hiện Liên Tích tỷ đối diện mình trở nên nghiêm túc, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn phía sau mình.

"Xảy ra chuyện gì...?" Lời còn chưa nói xong, Quý Liên Tích liền ra dấu im lặng với nàng ấy.

Đỗ Hàn Yên theo bản năng muốn xoay đầu lại nhìn, Quý Liên Tích phát hiện ý đồ của nàng ấy, lập tức nắm lấy tay ngăn cản hành động này lại.

Sau đó, nàng ấy cảm giác được phía sau có mấy người ngồi xuống, một nam nhân la to: "Tiểu nhị! Mai đem đồ ăn lên!"

Giọng nói kia lập tức gõ vào lòng Đỗ Hàn Yên.

Là thái tử điện hạ...!