Không Thể Quên Em

Chương 56



Vừa dứt lời, Lâm Uyển liền cảm thấy cơ thể bị đảo lộn, vốn cô đang nằm sấp còn anh đè saulưng thì bây giờ đã bị anh quay lại, nhìn thẳng vào mặt nhau.

Đồng thời cơ thể cô bỗng trở nên trống rỗng, có thể dễ dàng nhận thấy là anh đã rút ra rồi.Vốn còn đang ngập tràn trong mây mù bao phủ thì bây giờlại nguội lạnh hẳn đi.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô.

Lâm Uyên thoáng chốc liền cảm thấy hối hận, dưới tình huống như vậy mà cô còn làm loạn cái gì không biết nữa.

Nhưng chưa đợi cho cô hối hận xong thì anh lại tiếp tục hành động, một lầnnữa áp xuống, đem cô đè dưới thân.Lâm Uyển cứ nghĩ rằng chắc anh sẽ tứcgiận mà cuồng bạo mình, nhưng không, động tác của anh ngược lại rất nhẹnhàng, thỉnh thoảng lại đưa tay ra cù lên người cô vài cái.

Dưới tình huống này, Lâm Uyển nhịn không được mà co rút cơ thể, trong nháy mắt cô đã hiểu được ý đồ của anh.

Anh luôn luôn tỏ ra rất nghiêm túc, trong lúc làm chuyện này hầu như cũngkhông hề kêu lên thành tiếng, nhưng biểu hiện lúc này của anh lại khônggiống vậy.Rõ ràng lúc cô co rút người lại đã mang đến cực hạn cho anh.

Quả nhiên hưởng thụ xong, anh liền cười bỡn cợt, hạ người xuống trêu chọccô: “Em đang muốn làm cho anh sung sướng đến chết sao?”

Giọng nói của anh trầm khàn gợi cảm, khóe miệng cũng hơi nở nụ cười, giống như một cây kim đâm vào lòng tự ái của cô vậy.

Lâm Uyển mặt đỏ bừng, giơ chân lên định đá anh, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.

Hơn nữa rõ ràng là cô đã chọc giận anh rồi, Tằng Tuấn không ề quan tâm đếncảm nhận của cô mà tiếp tục làm tới.Anh không ngừng đánh sâu vào nơi mẫn cảm của cô, động tác kịch liệt, nhưng nửa người trên lại cố ý bảo trìkhoảng cách với cô, tầm mắt của anh từ trên cao nhìn xuống.

Anhcũng không hôn cô nữa, chỉ dùng tay thuần thục trêu chọc những nơi mẫncảm trên cơ thể cô, không ngừng kích thích cô, khiến cho dục vọng củahai người không thể kìm nén.

Lâm Uyển dường như muốn phát điên,cô cắn chặt răng, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, tay muốn nắm chặt lấy gatrải giường.Nhưng tay cô lại không thể động đậy được vì vẫn đang bịtrói, cô vừa mới phản kháng một chút thì chợt thấy cổ tay nhói đau, chỉcòn biết dùng sức đá chân vặn vẹo cơ thể.

Song chân của cô lại bị anh nâng lên, Tằng Tuấn thản nhiên quét mắt nhìn nơi tư mật xấu hổ bên dưới của Lâm Uyển.

Lâm Uyển nhìn vẻ mặt của anh, cố gắng đè nén nước mắt như sắp chực trào ra, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa nhục nhã.

Môi cô khẽ run rẩy, sau khi hít sâu một hơi để nén lệ, Lâm Uyển rốt cụccũng không chịu yếu thế mà cắn răng trừng mắt nói: “Đồ cặn bã!”

Nhưng mà khí thế còn chưa đủ thì dưới thân lại bị người ta đâm sâu vào, khiến cho cô không chịu nổi mà hét lên một tiếng.Lâm Uyển hối hận ngậm miệnglại, xấu hổ buồn bực vô cùng…

Tới nước này rồi, Lâm Uyển cũng không nói gì nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại, mặc cho anh dày vò.

Không biết qua bao lâu, Tằng Tuấn rốt cục cũng buông tha cho cô.

Lâm Uyển ôm lấy cánh tay, Tằng Tuấn đã cởi trói cho cô, nhưng lúc này côcũng chẳng còn hơi sức nào nữa, liền trần trụi chui vào trong chăn.

Lúc anh rút ra, cô mới mở mắt, vài giây sau mới phản ứng lại được. Vì khôngmuốn thể hiện ra sự yếu đuối, cô liền nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường,làm như không có chuyện gì mà bắt đầu sửa soạn.

Tằng Tuấn có lúccũng sẽ có ý đồ muốn lại gần giúp cô, nhưng đều bị cô tránh né.Lâm Uyểncầm lấy quần áo, bỗng nhiên nhận ra một điều, bọn họ vừa nãy không dùngđồ bảo vệ.Lúc này bên dưới dính nhớp khó chịu, nhưng chỗ này rất đơn sơ, cô không thể nhanh chóng chạy đi vệ sinh sạch sẽ cơ thể như khi ở trong biệt thự được.

Nếu cứ như vậy mà mặc lại quần áo thì sẽ càng không thoải mái…Hơn nữa còn có cái mùi sau khi hoan ái…

Cô thật sự không muốn cứ như vậy mà đi ra ngoài…

Lâm Uyển vội vàng nhìn về góc nhà, cô nhớ ở đó có một cái phích nướcnóng.Cô liền đi tới cầm cái phích qua, may mà bên trong vẫn còn nhiềunước ấm.Tiếp theo Lâm Uyển làm như không có ai bên cạnh, rất tự nhiêntìm khăn mặt rồi bắt đầu tiến hành lau chùi sạch sẽ cơ thể.

Lúclàm việc này, cô còn cố ý nhìn ra ngoài sân, thấy bên ngoài trống trơnkhông một bóng người, cô mới yên tâm hơn một chút.Cô cũng không nhớ vừanãy mình có phát ra âm thanh gì kỳ quái hay không, nếu bị người khácnghe được thì cô tình nguyện bị đâm chết cho rồi.

Lâm Uyển làm vệ sinh không được chuyên tâm lắm, ngón tay run rẩy tiết lộ sự bối rối của cô.Khuôn mặt cô ửng đỏ, môi trắng bệch không còn giọt máu.

Cô cố gắng trấn an bản thân, quay lưng về phía Tằng Tuấn mà lau rửa.Anh cũngkhông lên tiếng thúc giục, chỉ im lặng ngồi một chỗ nhìn cô.Đường congnữ tính, cùng với động tác xấu hổ bối rối kia, thật khiến cho người tasôi máu, miệng đắng lưỡi khô…

Vệ sinh xong, Lâm Uyển lại cố gắngbình tĩnh mặc quần áo vào, bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc trong phòng,mang hết vào trong túi, chuẩn bị lát nữa mang đi.

Song lúc dọndẹp xong, Lâm Uyển mới phát hiện cái áo khoác đặt trên giường kia đã bịbẩn.Vừa nãy cô cảm thấy bên dưới thân rất mềm mại, hiện tại mới hiểuđược, hóa ra là nhờ cái áo khoác kia.

Cô không cam lòng cầm lên,vừa liếc mắt một cái, liền ảo não vứt cái áo kia xuống rồi giẫm chânlên.Sau đó cô đi tìm một cái áo khác, giữa lúc cô đang tìm kiếm thì Tằng Tuấn đã ăn mặc chỉnh tề, bất động thanh sắc đi tới.

Anh không nói gì, chỉ cầm áo khoác của mình đặt vào tay cô.Sau đó quay đầu, chuẩn bị cầm lấy cây gậy của mình.

Kết quả Lâm Uyển một chút cũng không nể tình, cô còn chưa thèm nhìn, liềndứt khoát cầm lấy áo khoác của anh ném xuống đất, như thể coi nó là mộtmón đồ bẩn thỉu.

Tằng Tuấn đang định cầm lấy gậy thì chợt dừngtay, anh nhìn xuống dưới, không kiên nhẫn giữ chặt cằm cô, ép cô nhìnthẳng vào mình.

Khuôn mặt tuấn tú này đã từng khiến cho Lâm Uyểnmê mẩn đến mức tim đập mạnh, nhưng lúc này nhìn vào lại cảm thấy vô cùng khó chịu, ngực phập phồng tức giận.

Hơi thở của Tằng Tuấn vẫnkhông có dấu hiệu gấp gáp, ánh mắt của anh trở nên nặng nề.Đại khái vừanãy anh đã trừng phạt cô trên giường đủ rồi, nên lúc này cũng không tứcgiận nữa.

Hai ánh mắt nhìn nhau, Lâm Uyển cắn chặt răng, mắttrừng thật to, dáng vẻ tuy quật cường, nhưng vành mắt lại có nước mắtđảo quanh, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ngón tay bópcằm cô của Tằng Tuấn bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn mạnh tay nhưvừa nãy nữa, trái lại còn giống như đang vuốt ve, dáng vẻ đùa giỡn rấthứng thú.Sau đó anh còn giúp cô vén lại những sợi tóc bị vương hai bênmá của Lâm Uyển.

Mái tóc xoăn kia, sờ vào cảm giác không được tốt lắm.Tằng Tuấn cũng liền nói: “Kiểu tóc này không hợp với em.”

Lâm Uyển giật mình, sau đó dứt khoát tránh ra, không cho ngón tay của anhđụng vào.Cô cũng không muốn tìm áo khoác khác nữa, chỉ cầm lấy một cáiáo dày một chút rồi mặc lên người.

Lúc đi ra ngoài, mặt của cô đỏ bừng, đầu tóc còn hơi rối, mặc kệ nhìn thấy ai, phản ứng đầu tiên củacô chính là, chắc bọn họ biết chắc bên trong nhà vừa xảy ra chuyện gìrồi.Cô cảm thấy rất xấu hổ, đầu cúi thấp, mắt cũng không dám mở to.

Gặp được bà chủ, Lâm Uyển vội vàng đưa tiền ăn ở vào tay bà, sau đó giốngnhư chạy trốn mà lao thẳng về phía đoàn xe bên ngoài kia.

Điềunày làm cho Mạnh trợ lý rất kinh ngạc, bởi vì Tằng tiên sinh đi trựcthăng, nhưng Lâm tiểu thư lại quả quyết muốn đi xe ô tô, sao lại cóchuyện mỗi người một ngả như vậy chứ.

Mạnh trợ lý đang định điqua nhắc nhở Lâm tiểu thư, nhưng còn chưa kịp nói thì bên kia Tằng Tuấnđã nhìn thấy, liền ra dấu với người ở trong trực thăng, sau đó đi tớichỗ đoàn xe.

Lâm Uyển vừa trông thấy Tằng Tuấn đuổi tới thì biểutình giống như gặp quỷ, cô không dám đợi người giúp mở cửa xe ra nữa màtrực tiếp tự mở cửa rồi chui tuột vào trong xe.