Không Thể Cưỡng Lại

Chương 9



Nói rồi, hai tay cô liền quàng qua cổ hắn, thân thể cố ý cọ xát vào eo của hắn.

Ngón tay đang kẹp thuốc lá của Tống Bắc Thần bỗng cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó trong mắt lại ánh lên tia khinh thường.

"Tống Vân Tịch, cô khiến ba mẹ lừa tôi về, sau đó lại cố ý để bọn họ rời đi, chính là để... Con mẹ nó! Phía dưới của cô lại ngứa rồi phải không?"

Ngũ quan người đàn ông tuấn mỹ gần trong gang tấc, cô thấy rõ được sự khinh thường và chán ghét trong mắt hắn, tâm Tống Vân Tịch như bị đao cắt.

Nhưng, cô vẫn cố gắng áp chế tất cả những cảm xúc này dưới tận đáy lòng. "Vừa nãy cậu ăn phải món ăn tôi đã bỏ thuốc, công hiệu của thuốc hẳn là đã phát tác... Bắc Thần, muốn tôi đi!"

Cô rõ ràng có thể cảm giác được lúc cô ngồi lên đùi hắn, chỗ đó liền dựng thẳng tưng.

Điều này làm cô vừa vui mừng nhưng cũng vừa cảm thấy chua xót.

Cô đã tính kế hắn.

Tống Bắc Thần chợt rùng mình, lửa giận trong nháy mắt đã bốc cháy, hắn giơ tay đẩy cô ra. "Tiện nhân! Ngứa thì đi bán, đừng có tới tìm tôi, thật ghê tởm!"

Tống Vân Tịch bị hắn đẩy ngã xuống mặt đất, cô cắn chặt răng bò dậy. "Tống tổng, không phải cậu nói muốn tôi làm tình nhân của cậu, tôi phải lấy lòng cậu sao? Tới đây! Cậu tới cưỡi tôi đi, hay là không được nữa rồi?"

Nói xong cô lại nhào tới, mạnh mẽ ôm lấy hắn, vụng về hôn vào đôi môi mỏng lạnh băng của hắn.

"Tiện nhân lẳng lơ!" Tống Bắc Thần bị cô chọc giận, vốn dĩ hắn đối với thân thể cô đã không có sức chống đỡ, cộng thêm giờ phút này lại bởi vì dược hiệu phát tác, căn bản không thể nào khống chế được dục vọng đang gào thét trong cơ thể. Hắn ném cô lên trên ghế sô pha, rồi nằm đè lên người cô.

"Nói! Tại sao lại câu dẫn tôi?" Tống Bắc Thần ngồi trên người cô, vừa thô bạo xé rách quần áo trên người cô ra, vừa giận giữ hỏi.

Hốc mắt Tống Vân Tịch đỏ hoe, cô cố gắng không cho nước mắt tràn mi, cắn răng nói: "Tôi không có tiền, con tôi rất cần tiền để chữa bệnh... Mà cậu lại có tiền, cũng có thể giúp con tôi tìm người có tủy phù hợp để cấy ghép. Ngoại trừ việc tôi tính kế cậu, lấy lòng cậu ra thì tôi không còn bất kỳ biện pháp nào khác!"

Quả nhiên!

Quả nhiên lại có mục đích!

Bàn tay Tống Bắc Thần đang cởi quần áo trên người cô bỗng dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Nhưng chỉ trong giây lát, hắn lại tiếp tục dùng thêm sức để cởi bỏ quần áo trên người cô ra, sau đó hắn lật người cô lại, đâm vào từ phía sau!

Tống Vân Tịch không kêu lên tiếng nào, chỉ cắn chặt môi, tùy ý để nước mắt lăn dài trên má.

"Tiện nhân! Xứng đáng! Gả cho người đàn ông vô dụng như vậy!" Tống Bắc Thần vừa hung hăng xâm chiếm cơ thể cô, vừa dùng những lời nói cay độc để nhục nhã cô!

Tống Vân Tịch bị đâm đến nỗi suýt ngất xỉu, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy sô pha.

Ngay lúc Tống Bắc Thần rút ra thì Tống Vân Tịch vội vàng nắm chặt cánh tay hắn. "Bắc Thần, không cần bắn ra bên ngoài... Tôi đang trong kỳ an toàn, cũng đã uống thuốc tránh thai... Cầu xin cậu, để cho tôi cảm nhận được độ ấm của cậu, có được không?

Thanh âm cô run rẩy, vành mắt đỏ ửng, làm khơi dậy dục vọng mãnh liệt của người đàn ông, hắn dường như không chút do dự, lại lần nữa hung hăng chiếm lấy cơ thể cô.

Cuối cùng, Tống Vân Tịch đã được như ý nguyện, cảm nhận được dòng ấm áp kia.

Sau khi phát tiết xong, Tống Bắc Thần liền xoay người đi vào phòng ngủ, lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ, không đợi Tống Vân Tịch kịp phản ứng, hắn đã ném xấp tiền lên mặt cô. "Không đủ thì cô lại đến bán, để tôi làm một lần tôi liền cho cô một số! Đừng nói là chữa bệnh cho con mà sinh thêm một đứa bé nữa cũng đủ!"

Nói xong, hắn nhếch môi khinh bỉ, quay người đi ra khỏi nhà.

Tống Vân Tịch nằm trên một đống tiền đang nằm rải rác, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cô không có can đảm để nói cho hắn biết hết mọi chuyện, chỉ có thể dùng loại biện pháp tự rước lấy nhục này, nỗ lực để bản thân mang thai con của hắn.