Không Muộn

Chương 5



Lúc Kỷ Từ Mộ ra tìm tôi thì Thạch Lộ Nhân đang định đi trước.

Không ai nói gì cả, Kỷ Từ Mộ như bị đụng trúng, lảo đảo đi tới, trùng hợp làm sao lại ôm lấy tôi.

"Bà xã, anh bị người ta đụng trúng, đau quá."

Tôi: "..."

Cái tên thích diễn này!

Thạch Lộ Nhân nhíu mày, trên mặt như viết rõ ba chữ "đồ thần kinh", sau đó tức giận bỏ đi.

Thấy người ta đã đi rồi, tôi đẩy Kỷ Từ Mộ ra: "Uống rượu à?"

Kỷ Từ Mộ phủ nhận: "Không có."

Tôi lặng lẽ nhìn cho đến khi anh ta chột dạ chớp mắt: "À."

Kỷ Tử Mộ giật mình: "Bà xã? Có phải bà xã giận rồi không?"

Tôi hỏi lại: "Anh đã làm gì sai sao? Sao em phải giận?"

"Anh uống rượu..."

"Uống thì uống thôi." Tôi đưa tay giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, "Đều là người trưởng thành, uống vài ly thì có sao, không chết được."

Kỷ Từ Mộ há hốc mồm.

Thấy anh ta sững sờ ngốc nghếch, tôi bật cười. Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi vào trong chào mọi người rồi về trước.

Trên đường về, Kỷ Từ Mộ vô cùng im lặng, anh ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tôi tò mò mấy lần nhìn sang nhưng không chủ động hỏi.

Về đến nhà, nhớ ngày mai có buổi quay quảng cáo, tôi nhờ dì giúp việc nấu canh giải rượu cho Kỷ Từ Mộ rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc tôi trở ra, Kỷ Từ Mộ đang ngồi ở sô pha, có lẽ vì mới tắm xong, tóc anh ta vẫn còn ướt, trên người thì mặc áo tắm lỏng lẻo để lộ cơ ngực.

Tôi thoáng nhìn một cái rồi dời đi ngay, ngồi xuống trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.

Qua gương tôi nhìn thấy Kỷ Từ Mộ ở phía sau, anh ta không ngờ tôi lại thờ ơ như vậy, vội cúi đầu nhìn chính mình.

Tôi cố nhịn cười, bỗng nhớ tới lời Thạch Lộ Nhân nói.

Có lẽ câu chuyện của hắn không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng độ chính xác sẽ không quá cao.

Còn về sự thật thì... Tôi nhìn Kỷ Từ Mộ hoài nghi nhân sinh trong gương, bây giờ sự thật hình như không quan trọng lắm.

Có điều tôi đương nhiên sẽ ghi nhớ, chờ Kỷ Từ Mộ khôi phục ký ức chắc thú vị lắm đây.

Lúc này, Kỷ Từ Mộ nhìn mấy cái chai lọ của tôi: "Bà xã, con gái vất vả thật đấy. Hay là để anh bôi giúp em nhé, em chỉ cần nằm là được."

"Anh có biết mấy chai mỹ phẩm này là gì không?"

"Anh có thể học mà."

Tôi đột nhiên đến gần Kỷ Từ Mộ, khoảng cách gần đến nổi tôi có thể rõ hàng lông mi của anh, lúc này tôi mới phát hiện hàng lông mi của anh vừa dày vừa dài.

Tôi không nhịn được mà đưa ngón trỏ khảy nhẹ, khi rút tay về thấy yết hầu anh cứ lên xuống, tôi nhướng mày: "Thế anh định sao đây?"

Thấy anh hoang mang, tôi tiếp tục trêu chọc: "Nằm xuống cho anh bôi kem giúp đấy? Nằm ở đâu? Trên đùi anh hả? À, em hiểu rồi, như thế anh có thể nhân lúc em không chú ý hôn em đúng không."

Nhân lúc anh chưa hoàn hồn, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Giống thế này nè."

Cảm nhận Kỷ Từ Mộ đang cứng đờ, tôi bật cười, lại giơ tay mở rộng áo tắm, sờ cơ bụng của anh ta.

"Dáng người đẹp lắm, tiếp tục phát huy."

Dứt lời, tôi đứng dậy về phòng, bỏ mặc một mình anh đỏ mặt sững sờ.

Nếu không phải anh mất trí nhớ, đầu óc chỉ đang mười chín tuổi, tôi thật sự không dám trêu anh như vậy.

Xem thái độ của anh, chơi vui thật đấy!