Khoá Tơ Ngỗng

Chương 112: Phiên ngoại 1



Phiên Ngoại

Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Anh Hiền trở về công ty còn Phó Thành đi đến trường học, giống như đây là một ngày rất bình thường như bao ngày khác.

Nhẫn cũng đã cất đi, bây giờ hai người được tính là “Bí mật kết hôn” nên không tiện đeo nhẫn.

Trước khi cất nhẫn đi, Anh Hiền nói với Phó Thành: “Hai ngày nữa em sẽ đi mua một sợi dây chuyền, luồn nhẫn vào rồi đeo lên.”

Phó Thành biết cô sợ mình suy nghĩ nhiều, anh rất thích sự dịu dàng này của cô, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ. Đêm qua vì quá vội vàng nên những lời nên nói và không nên nói đều bị anh nói hết, hoàn toàn để lộ tâm tư bất chính của mình ở trước mặt cô. Anh vẫn chưa quen với sự thẳng thắn như thế này.

Kéo bàn tay của cô lại gần rồi hôn lên một cái, Phó Thành nói: “Anh Hiền, đeo nhẫn hay không cũng không quan trọng.”
“Thật sao?”

“Thật.”

Phó Thành muốn ngồi tàu điện ngầm đến trường học nên hai người tách nhau ở cửa công ty. Đột nhiên Anh Hiền ghé sát vào bên tai anh gọi một tiếng, đến khi cô đã đi xa, Phó Thành mới phản ứng lại. Ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng dáng của cô, tuy rằng trên mặt anh không thể hiện cảm xúc gì, nhưng hai tai lại đỏ bừng.

Cô gọi anh là ông xã.

Dường như Anh Hiền cảm nhận được ánh mắt của anh ở phía sau, cô xoay người lại cười với anh rồi mới bước vào thang máy.

Mấy ngày tiếp theo đều bận rộn, Anh Hiền luôn đi sớm về khuya. Đợi đến khi cô nhớ ra thì hai người đã là “vợ chồng” được một tuần rồi.

“Phó Thành, nếu chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, vậy có phải nên dừng việc ở riêng lại không?”

Ánh mắt của Phó Thành trở nên nóng bỏng, cầm lấy tay cô nói được. Rất ít khi thấy anh biểu hiện cảm xúc như vậy, ý cười dày đặc, vô cùng lộng lẫy tươi sáng.
Giải quyết xong vấn đề “ở riêng”, nhưng vẫn còn một vấn đề ở phía Anh Thận.

Quản gia nói gần đây cậu ta luôn ngủ lại ở trường học, chưa nói khi nào về nhà. Anh Hiền suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn hẹn gặp cậu ta ở trường vào ngày mai.

Đợi mãi mà cô vẫn không thấy Anh Thận trả lời. Đến tận đêm khuya, cuối cùng cậu ta cũng hồi âm. Anh Thận nói mình vẫn luôn ở thư viện, di động lại để chế độ im lặng nên không chú ý, hôm sau cậu ta còn có tiết học nên chỉ rảnh vào giờ ăn cơm buổi trưa.

Anh Hiền nhắn tin trả lời: Được! Buổi trưa tôi đến tìm cậu ăn cơm.

Lại đợi một lúc lâu, cậu ta mới gửi đến địa chỉ nơi cậu ta học.

11h30 trưa ngày hôm sau, Anh Hiền xuất hiện đúng giờ, mới đứng chờ được hai phút cô đã nhìn thấy Anh Thận ôm laptop đi ra.

Cậu ta biết rõ vì sao mà cô đến đây nên không hoảng hốt một chút nào, khẽ cười nói: “Chị ba, em đoán chị tới là để dạy cho em một bài học.”
Anh Hiền hỏi: “Anh Thận, cậu muốn làm cái gì?”

“Em chỉ đùa với anh ta một chút thôi mà. Nếu chị không thích, sau này em sẽ không đùa như vậy nữa.”

“Tôi không cảm thấy điều này buồn cười chút nào.”

Vẻ mặt của Anh Thận không thay đổi, hỏi lại: “Anh ta tức giận sao?”

Đồng tử đen như mực, không nhìn ra được là ác ý hay là thiện ý.

“Chị ba, thứ nhất, em không hề nói dối, đúng thật là anh ta có chút giống Chu Vũ, họ đều cao và cũng rất nghèo.” Ở trước mặt Anh Hiền, cậu ta không cần phải nói lòng vòng mà nói thẳng từ “nghèo” ra.

“Thứ hai,” Anh Thận bình tĩnh nhìn cô nói tiếp, “Nếu anh ta thật sự yêu chị thì nên tin tưởng chị, không phải sao?”

Anh Hiền cười, nhìn chăm chú vào cậu ta, hỏi: “Nói như vậy, là cậu giúp tôi khảo nghiệm anh ấy sao?”

Anh Thận không trả lời vấn đề này, nhìn cô một lúc rồi nói: “Xem ra anh ta đã thông qua khảo nghiệm… Chị ba, ở cùng với chị, nhất định về sau anh ta sẽ nghe thấy nhiều lời nói còn khó nghe hơn bây giờ. Dù sớm hay muộn, anh ta cũng phải đối mặt với mấy vấn đề như thế này.”
Giọng nói của Anh Hiền cũng lạnh xuống: “Anh Thận, không cần đánh Thái Cực với tôi.”

“Lão Tưởng, tôi quên mang theo thẻ cơm rồi, cậu có đến nhà ăn không? Nếu đi thì cho tôi mượn ——” Một thanh niên đeo kính đột nhiên xuất hiện, gọi Anh Thận từ đằng xa.

Chờ đến khi Anh Thận quay đầu lại, nghiêng người thì cậu ấy mới nhìn thấy Anh Hiền. Cậu ấy cảm thấy có chút ngạc nhiên, tầm mắt nhìn hai người từ trên xuống dưới một lúc mới thu lại ánh nhìn của mình, nói: “Chị … Là chị gái của lão Tưởng phải không? Chào chị, em là Giang Vũ, là bạn học kiêm bạn cùng phòng của lão Tưởng.”

Anh Hiền mỉm cười: “Chào cậu.”

Đột nhiên Anh Thận hỏi: “Sao cậu biết đây là chị gái tớ?”

“Hai người có ngoại hình khá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.” Giang Vũ nói với vẻ đương nhiên, ngón tay còn chỉ chỉ về phía đôi mắt của mình.
Tưởng Chấn bá đạo, gen của ông ta cũng bá đạo. Vợ và các tình nhân của ông ta mỗi người một phong cách riêng: Đỗ Duyệt dịu dàng, Trần Phong rực rỡ, Đỗ Duyệt nhí nhảnh nhưng các con sinh ra đều giống Tưởng Chấn. Nếu chỉ nhìn một mình Anh Thận, đúng thật là rất giống vị ảnh hậu kia, nhưng khi cậu ta và Anh Hiền đứng chung một chỗ, cặp lông mày và đôi mắt lại tương tự nhau, vừa nhìn đã biết họ là người một nhà.

Anh Thận nhìn Anh Hiền vài giây, bỗng nhiên cậu ta trở nên im lặng lạ thường.

Giang Vũ phát hiện không khí có chút kỳ lạ, lấy cớ bản thân đang đói để rời đi.

Anh Thận nói: “Chị ba, em cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”

Hai người sóng vai đi về phía nhà ăn, trên đường lại gặp được hai người bạn học của Anh Thận, họ cũng nhiệt tình gọi Anh Hiền một tiếng chị, đồng thời cũng nhắc nhở Anh Thận đừng quên trận bóng lúc chiều, một người khác đến tìm Anh Thận mượn sách, còn nói xem xong sẽ mời cậu ta ăn cơm.
Điều này khiến Anh Hiền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của cô, Anh Thận vẫn luôn gầy yếu, cần người bảo vệ, nhưng không ngờ khi ở trường học cậu ta lại như cá gặp nước.

Hóa ra ở một nơi mà cô không biết, cậu ta đã trưởng thành từ lâu rồi.

Anh Hiền mặc váy và đi giày cao gót vào nhà ăn đại học bỗng trở nên nổi bật, hơn nữa ở bên cạnh còn có Anh Thận nên đã thu hút không ít sự chú ý.

Càng nhiều người nhìn lại càng khiến Anh Thận trầm mặc, bởi vì lời đầu tiên bọn họ nói khi nhìn thấy cô đều là: Anh Thận, đây là chị của cậu à?

“Chị ba, thầy hướng dẫn đề cử em đi Stanford để học thạc sĩ.” Anh Thận nói, “Em đã đồng ý rồi.”

Im lặng mười mấy giây, Anh Hiền hỏi: “Có kịp thời gian không?”

“Kịp. Lúc trước em đã học và thi qua GRE, điểm cũng ổn nên có thể trực tiếp dùng điểm đó, còn các tài liệu khác em cũng đã chuẩn bị gần hết rồi.”
Trước đây khi chuẩn bị, cậu ta vẫn chưa hạ được quyết tâm nên mới chưa nói. Bây giờ xem ra, trong tiềm thức đại khái đã sớm đoán được có ngày này nên cậu ta mới chuẩn bị trước như vậy.

Ngừng lại một lúc, Anh Thận nói: “Nếu bên kia thuận lợi, có lẽ sẽ tiếp tục ở lại học để lấy bằng tiến sĩ.”

Anh Hiền gật đầu: “Thành tích của cậu vẫn rất tốt, chuyện này cũng không thành vấn đề, có chuyện gì thì nói với tôi.”

“Chị ba, có khả năng em sẽ định cư ở bên đó, không trở về nữa.” Anh Thận nhìn cô, chớp mắt rồi cười nói, “Cũng có khả năng sẽ trở về tranh đoạt công ty với chị.”

Anh Hiền hơi giật mình, khóe môi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng lại uy nghiêm: “Tốt lắm! Tôi sẽ chờ cậu về tranh đoạt. Nhớ rõ không được nương tay, tôi sẽ không vì cậu là em mình mà nhẹ tay đâu.”
Khóe môi Anh Thận mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Thật ra lúc ấy khi nhìn thấy Phó Thành, cậu ta bỗng hiểu ra, vốn dĩ khi cậu ta nói ra câu đó cũng hoàn toàn xuất phát từ sự không cam lòng.

Loanh quanh một vòng, cuối cùng vẫn là người ấy, càng khiến cậu ta trở nên đê tiện và phí công.

Cậu ta có thể làm điều gì đó, nhưng mà, có cần thiết không?

Đã đến lúc cậu ta phải tỉnh lại rồi.