Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 47



Thời tiết dần dần chuyển lạnh, bộ phim vẫn đang được ghi hình, đạo diễn lấy tinh thần mười năm mài một kiếm làm Kỷ Linh bội phục sâu sắc, bộ điện ảnh này đại khái sẽ trở thành tác phẩm có chu kỳ dài nhất mà hắn từng hợp tác.

Vào mùa thu này, Kỷ Linh chưa nhận được tin báo đóng máy từ phim trường, lại thấy truyền tới tin Nghiêm Tế Sinh bệnh nặng qua đời.

Khi Kỷ Linh nhìn thấy tin này trên chương trình tài chính và kinh tế, nháy mắt tâm tình khó có thể hình dung.

Trong đó, có tiếc hận, nhưng phần nhiều là lo lắng cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm thị lần này gánh đỡ khá tốt, ngày hôm sau khi tin tức Nghiêm Tế Sinh qua đời được công bố, tuy giá cổ phiếu có hơi dao động nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu.

Sự sụt giảm trong dự đoán cũng không xảy ra, rất nhiều nhà phân tích tỏ vẻ tán dương với thao tác ổn định trước thị trường của Nghiêm thị, người đầu tư tuy còn giữ thái độ muốn quan sát từ xa, nhưng cũng tỏ vẻ tin tưởng với sự dẫn dắt Nghiêm thị của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh biết tất cả những điều này đều là thành quả Nghiêm Nghĩa Tuyên đã bố trí trong khoảng thời gian trước mà có được.

Nhưng hắn lo lắng, là về phương diện khác.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất định là đang thu xếp cho hậu sự của Nghiêm Tế Sinh, Kỷ Linh tự biết mình không có tư cách tham dự, do dự một chút, cuối cùng gửi một tin tới Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nén bi thương thuận theo biến cố."

Một lát sau hắn thu được tin đáp lại: "Cảm ơn, không có việc gì."

Kỷ Linh cảm giác chính mình còn được anh ta an ủi, thoáng yên tâm lại.

Hắn tin tưởng Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Lễ tang cùng lễ truy điệu Nghiêm Tế Sinh được cử hành ở nghĩa trang thành phố S, Kỷ Linh tất nhiên không thể tham gia, người có thể đi phúng viếng, ngoại trừ người nhà còn lại đều là tai to mặt lớn trong giới.

La Huyên có đến đây, thật ra hắn cùng Nghiêm thái gia cũng không có quá nhiều giao thoa, nhưng La gia cùng Nghiêm gia ở trên thương trường cũng là quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hơn nữa theo lời hắn nói, đại công tử chân chính của Nghiêm gia chắc hẳn sẽ trở về, hắn muốn đến gặp một lần.

Vị đại công tử này của Nghiêm gia tuy rằng đã rời khỏi nhà cùng mẹ từ nhỏ, nhưng lễ tang của ông nội, hắn vẫn sẽ đến.

Kỷ Linh nghe thấy Nghiêm gia còn có thêm con trai là da đầu tê dại, La Huyên tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, nói cho hắn người kia đối với việc truy đòi danh lợi một chút hứng thú cũng không có.

Chi tiết lễ tang thì Kỷ Linh không thể biết rõ, La Huyên sau khi trở về chỉ nói hết thảy bình thường, người Nghiêm gia đều rất khắc chế.

Những câu này quá mức trừu tượng, Kỷ Linh không cách nào thông qua nó để hình dung thấu đáo, bất quá chuyện đó cũng không sao cả.

Toàn bộ Nghiêm gia đều vững vàng vượt qua ngày mất mát này.

Sau khi lễ tang chấm dứt, La Huyên trở lại hành trình, người tới phúng viếng dần dần tan đi, luật sư của Nghiêm Tế Sinh tuyên bố di chúc tới những người có quyền thừa kế.

Nội dung di chúc không thấy công khai, nhưng sự phân chia tài sản của Nghiêm Tế Sinh đủ để thay đổi bố cục Nghiêm thị. Vì thế, tất cả mọi người trong giới thương gia đều đang chờ đợi tin tức thay đổi quản lý từ Nghiêm thị.

Nghiêm thị trải qua một đợt đề cử và bỏ phiếu, mở cuộc họp hội đồng quản trị, cuối cùng cũng xác lập ra hội đồng thành viên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đảm nhiệm chức vị chủ tịch, Nghiêm Nghĩa Lễ từ vị trí thành viên hội đồng quản trị lên thành phó chủ tịch.

Tin tức Nghiêm Tế Sinh qua đời không thể làm cổ phiếu Nghiêm thị đổ ngã, danh sách phân chia hội đồng quản trị mới được công bố ra, lại làm giá cả cổ phiếu tạm chững, chuyển về một đoạn.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không thể đuổi được Nghiêm Nghĩa Lễ ra khỏi hội đồng quản trị, trái lại hắn còn lên làm phó chủ tịch. Điều này nói lên số tài sản Nghiêm Tế Sinh để lại cho Nghiêm Nghĩa Lễ cũng rất phong phú, đủ để duy trì hắn, làm hắn trở thành đại cổ đông công ty, Nghiêm Nghĩa Tuyên không cách nào chống lại ý của đại hội cổ đông, để Nghiêm Nghĩa Lễ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong hội đồng.

Chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ bất hòa bị lén lưu truyền ra ngoài, người đầu tư bắt đầu lo lắng khoảng cách giữa hai người sẽ ảnh hưởng tới phát triển của công ty, lúc này mới tạo thành sự ngã giá cho cổ phiếu Nghiêm thị.

Kỷ Linh nhìn bản tin phân tích tài chính và kinh tế, trong lòng bất ngờ, cuối cùng ngồi không yên được, gọi điện cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, cắm đầu là nói ngay.

"Tôi muốn gặp anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cư nhiên cười, nói: "Bản lãnh ông chủ Kỷ càng ngày càng lớn, tốt xấu gì tôi cũng thăng chức, vậy mà khẩu khí của cậu lại càng không khách khí chút nào."

Thái độ Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn trước sau như một, Kỷ Linh lại cảm thấy anh ta trong thời gian này trầm ổn hơn không ít, nếu là trước kia, dưới tình huống này, anh ta khẳng định sẽ không thể lấy loại khẩu khí nhẹ nhàng này để nói chuyện.

Lần này Kỷ Linh không đùa giỡn theo, mà hỏi: "Anh không muốn gặp tôi sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ đáp lại như vậy, một lát sau thấp thấp giọng mà nói: "Hôm nay cậu có thể tới đón tôi, nhưng phải đến tối, tôi gần đây khá bận."

Kỷ Linh ứng xuống.

Buổi tối hơn 10 giờ, Kỷ Linh lái xe tới tòa nhà Nghiêm thị, hắn đợi một hồi ở bãi đỗ xe, Nghiêm Nghĩa Tuyên 11 giờ mới xuống dưới.

Kỷ Linh nhìn thật kỹ Nghiêm Nghĩa Tuyên, cảm thấy anh ta cũng không có gì khác, khoác một chiếc áo nhung màu xanh đậm, bên trong là tây trang tinh xảo sạch sẽ, mặt mày vẫn đẹp như vậy, chỉ là trước mắt có chút dấu vết mệt mỏi, ánh mắt lại thanh triệt yên ổn.

Tuy không có gì khác, nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi hắn: "Nhìn cái gì?"

Kỷ Linh áp chế xúc động muốn đụng chạm anh ta, nói: "Tôi đang nhìn xem chủ tịch của chúng ta có gầy đi hay không."

Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn hắn: "Đúng là rất bận, nhưng cũng ăn được khá nhiều."

Hai người ngồi trên xe, Kỷ Linh hỏi: "Đi nơi nào?"

"Về nhà."

Kỷ Linh hiểu ý Nghiêm Nghĩa Tuyên, lái xe chạy hướng Cẩn Viên.

Trời đã tối rồi, ban đêm đầu đông, ngay cả con đường Trung Xuyên cũng có cảm giác không dậy lên được tinh thần, kiến trúc cổ xưa hai bên đường càng hiện vẻ già nua, đèn nê ông không thể cứu nổi sự suy sụp này, vô lực mà lập lòe ánh sáng.

"Cậu rút đi con mắt tôi xếp vào." Hai người vốn không nói gì, lúc xe sắp đến nơi, Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên mở miệng.

Kỷ Linh không nghĩ tới anh ta sẽ nhắc đến chuyện này.

Trước khi chuyện Nghiêm Tế Sinh phát sinh, Mạc Ngữ Lam đã trình đơn từ chức tới Nghiêm thị, sau đó chính thức nhận chức ở công ty Kỷ Linh. Trong quá trình này Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không ngăn trở gì.

Một thời gian dài như vậy, Kỷ Linh cho rằng chuyện đã qua, không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn còn nhớ thương.

"Về sau cậu đang làm cái gì, tôi cũng không biết." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.

Kỷ Linh cười cười, nói: "Anh có thể trực tiếp hỏi tôi a, anh hỏi gì tôi đáp nấy."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhàn nhàn nói: "Về sau lại có người đẹp nào thân cận cậu, không có ai mật báo."

Kỷ Linh nghĩ thầm, có anh ở bên người, trong mắt nào còn có người đẹp khác.

Nhưng hắn chưa nói ra miệng, chỉ nói: "Sau này mỗi cuối tuần tôi đi gặp người nào, đều liệt kê thành cái danh sách, đưa cho chủ tịch xem trước, chủ tịch ký tên đồng ý, tôi mới tiếp tục gặp được không."

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc bị chọc cười, nói: "Tôi trăm công nghìn việc, mới không rảnh phản ứng cậu." Anh ta làm như vô tình nói, "Đừng gọi tôi là chủ tịch."

Kỷ Linh ngầm hiểu, nói: "Được, thiếu gia của tôi."

Tới Cẩn Viên, Kỷ Linh lái xe đi vào.

Cẩn Viên đầu đông an tĩnh mà tiêu điều, không khí thành phố cũng không phải quá dễ chịu, ban đêm sương trắng phủ đầy trời không cách nào tán đi nổi, làm Cẩn Viên hiện ra càng mông lung.

Kỷ Linh mang hoa tới, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi trước dẫn hắn tới một tòa nhà cổ khác.

Anh ta nói nơi này là nơi ông nội lớn lên, Nghiêm Tế Sinh sau khi đi về cõi Tây Phương, điện thờ linh vị được sắp đặt ở đây.

Kỷ Linh bước vào căn nhà lúc sinh thời của Nghiêm Tế Sinh, đặt hoa và thực hiện lễ nghi.

Kỷ Linh đối với nhân vật truyền kỳ này tương đối hiểu biết, chỉ là Tống gia ở thành phố N, cách ly địa lý, trong chuyện kinh doanh cũng không có giao thoa, cho nên hắn với cha hắn cũng chưa từng cùng Nghiêm Tế Sinh chân chính giao lưu.

Nhưng Nghiêm Tế Sinh một tay nâng đỡ Nghiêm gia lớn mạnh, trên thương trường có rất nhiều sự tích như sấm rền bên tai, Kỷ Linh vẫn rất kính nể ông.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng một bên, nhìn Kỷ Linh dâng hoa, sau đó hai người cùng đi ra ngoài, Kỷ Linh nhìn anh ta biểu tình bình tĩnh, muốn duỗi tay đụng chạm.

Kỷ Linh lại nhịn xuống lần nữa.

Hắn theo Nghiêm Nghĩa Tuyên vào nhà chính.

Dì giúp việc ở đại sảnh nghênh đón Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng khách, Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi bà Nghiêm Duyệt Thi đã về chưa, bà nói tiểu thư đang ở trong phòng, có muốn mời cô xuống hay không.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói không cần.

Kỷ Linh nhìn quanh bốn phía, nơi này từ lần trước hắn tới cũng không có gì thay đổi, vẫn là thảm lót màu tối, cổ xưa mà phú quý.

Nghiêm Nghĩa Tuyên xoay người, hỏi hắn: "Cậu muốn đi phòng cho khách nghỉ ngơi hay là cùng tôi qua nhà ăn uống một chén?"

Kỷ Linh nhìn đôi mắt anh ta mà nói: "Có thể tới phòng anh uống được không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên chậm rãi nhướn mày, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, nói: "Được."

Nghiêm Nghĩa Tuyên gọi dì giúp việc lấy rượu vang đỏ tới, tự mình xách bình rượu cùng chén rượu dẫn Kỷ Linh lên lầu trên.

Kỷ Linh theo sau anh ta, cảm thấy cái cảnh tượng này rất quen thuộc.

Lần trước cũng là thế này, tay vịn khắc hoa cùng cầu thang gỗ, còn có bóng dáng cao thẳng của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh nhớ rõ lần đó khi hắn tới đây, lúc bước vào phòng đã bị Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh lén.

Hai người đi đến cửa phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên thì đứng lại, trong tay Nghiêm Nghĩa Tuyên cầm rượu, ý bảo Kỷ Linh mở cửa.

Kỷ Linh nghe lời, đẩy cửa phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi vào trước, Kỷ Linh theo sát sau đó đóng cửa lại.

Nhưng đúng lúc này, Kỷ Linh đánh lén.

Hắn kéo Nghiêm Nghĩa Tuyên đang muốn đặt rượu lên bàn làm việc ra, giữ chặt eo anh, đỡ gáy, một ngụm cắn lên bờ môi anh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất thời không kịp phản ứng, bình rượu vẫn còn nắm gắt gao trong tay, nhưng ly rượu lại tuột khỏi đầu ngón tay rơi xuống, rớt lên trên mặt thảm lăn vài vòng.

"Này." Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên không vui trôi theo cái ly lăn lộn dưới đất, nhưng giây tiếp theo lại không rảnh bận tâm tới chén rượu.

Kỷ Linh hôn thật sự dùng sức, ôm Nghiêm Nghĩa Tuyên, cùng anh ta dán lên chặt chẽ, một chút khe hở cũng không muốn.

Kỷ Linh vốn có rất nhiều lời muốn nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Muốn hỏi anh có thương tâm không, muốn hỏi anh có mệt không, muốn an ủi tâm tình mất đi người thân của anh, muốn cùng anh chia sẻ một chút tình hình công việc, muốn tìm hiểu hướng đi của Nghiêm Nghĩa Lễ.

Nhưng sau khi nhìn thấy anh ta, cái gì cũng không thể nói nên lời, chỉ muốn tới đụng chạm anh.

Áo khoác Nghiêm Nghĩa Tuyên từ lúc vào cửa đã giao cho dì giúp việc, Kỷ Linh duỗi tay cởi bỏ nút thắt tây trang, thăm dò đi vào.

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc cũng không thể xách bình rượu được nữa, anh buông ra bám lấy cánh tay Kỷ Linh, tùy ý để bình rượu lăn xuống mặt đất. Nút bình đã sớm được nhổ, rượu lập tức sái ra thấm ướt lên thảm, mặt thảm trở nên loang lổ giống như một bức tranh vẽ.

Hai người ôm nhau từ gian ngoài vào trong phòng, rồi cùng ngã lên trên giường.

Áo sơ mi của Nghiêm Nghĩa Tuyên đã bị Kỷ Linh kéo ra, lộ ra lồng ngực trơn bóng, Kỷ Linh hôn ngày càng thấp xuống, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không cự tuyệt, chỉ hít sâu mấy hơi, nói: "Cậu càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Kỷ Linh rốt cuộc nâng thân lên, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn anh ta, cầm tay anh ta lên hôn một ngụm, thở không xong mà nói: "Anh sẽ dung túng mà, phải không?"

Hắn lại lần nữa nhịn không được cúi đầu, môi hôn lên đôi mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Tôi rất muốn làm, Nghiêm thiếu gia, rất muốn."

Kỷ Linh biết Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn thoái nhượng, đây là điều ôn nhu sâu nhất đáy lòng anh.

Mọi người luôn nói Nghiêm Nghĩa Tuyên đa tình, Kỷ Linh cảm thấy bọn họ nói chính là đúng.

Nếu không phải người đa tình, như thế nào sẽ chịu dung túng.

Kỷ Linh thành kính đặt nụ hôn lên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, nghĩ, tiểu thiếu gia giờ đã là chủ tịch, lúc này đây, anh sẽ còn tiếp tục dung túng sao?

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm qua thật nhiều bá vương phiếu, cảm ơn mọi người.