Khó Bề Hòa Hợp

Chương 5: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (3)



Từ sau đó, tiến độ đàm phán thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi bỗng trở nên nhanh hơn hẳn.

Bên Thanh Huy và Hoa Vi đã có được vị trí CEO, Oceanwide và Côn Bằng thì có được một quyền phủ quyết cùng với vài quyền lợi khác, ví dụ như tên công ty sẽ tên là “Côn Bằng Hoa Vi” chứ không phải “Hoa Vi Côn Bằng”, rồi thì tỷ lệ cổ phần 50:50 của Côn Bằng và Hoa Vi ban đầu sẽ thành Côn Bằng nắm nhiều hơn một chút, thể hiện ra rằng Côn Bằng nắm kèo trên trong lần hợp nhất này để xoa dịu nhân viên của Côn Bằng. Dù sao thì đến cuối cùng, nhân viên của hai bên cũng đều nghĩ rằng nhà mình đỉnh hơn.

Trong lần đàm phán thứ hai sau khi nhường chức CEO, cả hai bên đều mang theo luật sư, nhân viên tài vụ và kiểm toán để bắt đầu soạn thảo thỏa thuận khung*.

*Trong bối cảnh đàm phán, một thỏa thuận/ hiệp định khung là một thỏa thuận giữa hai bên thừa nhận rằng các bên chưa đi đến thỏa thuận cuối cùng về tất cả các vấn đề liên quan đến mối quan hệ giữa họ, nhưng đã thỏa thuận về đủ vấn đề để tiến tới mối quan hệ, với các chi tiết tiếp theo sẽ được đồng ý trong tương lai.

Bộ phận đầu tư làm việc rất chuyên nghiệp, Kinh Hồng cũng không hỏi đến quy trình sáp nhập sau đó, nếu cần quyết sách từ anh thì Triệu Hãn Thanh sẽ chủ động báo cáo.

Khi cuộc đàm phán ngày một đi sâu thì tin tức Côn Bằng và Hoa Vi sắp hợp nhất cũng lộ ra ngoài, người trong ngành ở trong nước cảm khái, “Côn Bằng và Hoa Vi đấu đá mấy năm qua, cuối cùng thì chỉ là mỗi bên có thêm một ông bố mà thôi!”, “Chuẩn không cần chỉnh! Côn Bằng có thêm ông bố Thanh Huy, còn Hoa Vi thì có thêm ông bố Oceanwide. Ban đầu chỉ có một bố, giờ thì bên nào cũng có hai ông bố.”

***

Kinh Hồng lại nghe tin về Thanh Huy, nhưng thật ra chỉ là một chuyện khá vặt vãnh.

Một ông lớn trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo vừa trở về Trung Quốc từ Hoa Kỳ, người nọ muốn giữ gìn tuổi thọ, muốn sống nốt phần đời còn lại tại quê hương, lá rụng về cội. Hiện giờ Oceanwide, Thanh Huy, hai nhà còn lại trong “Big 4”, Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Phục Đán cùng với rất nhiều doanh nghiệp và các trường đại học đều đang cố gắng biến vị học giả này trở thành của mình, ít nhất là với tư cách một cố vấn chiến lược hoặc một giáo sư thỉnh giảng*.

*Trong học thuật, một học giả thỉnh giảng, nhà nghiên cứu thỉnh giảng, giảng viên thỉnh giảng hoặc giáo sư thỉnh giảng là một học giả từ một tổ chức học thuật đương nhiệm được mời đến tổ chức học thuật khác để giảng dạy, thuyết trình hoặc hợp tác nghiên cứu về một chủ đề có giá trị. Trong một số trường hợp, học giả thỉnh giảng là một vị trí nghiên cứu ngắn hạn sau đại học nằm trong khuôn khổ hợp trao đổi hợp tác giữa các tổ chức học thuật.

Một ngày nọ, giám đốc bộ phận quản trị nhân sự nói vì mối quan hệ cá nhân với tổng giám đốc Chu Sưởng của Thanh Huy nên hiện giờ Thanh Huy đang dẫn đầu. Chị ta còn nói vốn giáo sư Hồng hoàn toàn không cân nhắc đến Tập đoàn Oceanwide, đã định sẽ ký hợp đồng với Thanh Huy rồi, nhưng với sự chân thành của mình, chị ta đã thật sự thuyết phục được giáo sư Hồng đến Tập đoàn Oceanwide xem thử, ví dụ như xem bộ phận AI của Oceanwide, những sản phẩm AI đã được ra mắt, giới thiệu một chút về người phụ trách mảng AI của Oceanwide, còn có hệ thống học máy* mà Oceanwide đang sử dụng nội bộ cũng như thư viện nội dung học máy khổng lồ của Oceanwide. Giáo sư Hồng muốn quyết định sớm nên đã chốt thời gian tới thăm vào ba rưỡi chiều nay.

*Học máy (machine learning) là một lĩnh vực của trí tuệ nhân tạo liên quan đến việc nghiên cứu và xây dựng các kĩ thuật cho phép các hệ thống “học” tự động từ dữ liệu để giải quyết những vấn đề cụ thể. 

Ngoài ra giám đốc bộ phận quản trị nhân sự còn tranh thủ được cơ hội để giáo sư Hồng đồng ý gặp mặt và nói chuyện với Kinh Hồng.

“Được.” Kinh Hồng lật lịch trình rồi đáp, “Bốn giờ chiều đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Anh cười thầm trong lòng. Bên nhân sự thông minh thật đấy, nếu người kia vẫn không đồng ý sang sau khi anh đích thân gặp mặt nói chuyện thì đó không phải vấn đề ở bên nhân sự nữa mà là vấn đề của chính Kinh Hồng anh, chị ta ta sẽ không phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Kinh Hồng không làm được thì đương nhiên chị ta cũng không làm được. Nhưng đúng là chị ta đã làm hết mọi thứ trong khả năng, đưa người ở chức vị cao nhất ra cũng là thể hiện sự tôn trọng với giáo sư Hồng, chẳng có vấn đề gì cả.

“Tôi sẽ thể hiện những ưu điểm của Oceanwide một cách toàn diện và cố gắng hết sức để thuyết phục giáo sư Hồng.” Giám đốc bộ phận quản trị nhân sự lại nói, “Có điều cá nhân tôi cảm thấy giáo sư Hồng đã nghiêng hẳn về Thanh Huy, về cơ bản thì mọi chuyện đã được chốt xong rồi, cuộc viếng thăm chiều hôm nay cũng khó có thể xoay chuyển cục diện. Có vẻ như giáo sư Hồng đồng ý chỉ vì không thể chối từ thịnh tình và ngại không muốn từ chối tôi nên mới tới xem thôi. Nhưng việc “tới xem thử” này rất có lệ, chốt luôn vào chiều nay như vậy, chắc ý là sẽ tới xem qua loa rồi từ chối.” Chị ta vừa phân tích tình hình, đồng thời cũng vẽ sẵn đường lui cho Kinh Hồng.

“Ngại không muốn từ chối thẳng à?” Kinh Hồng túm được thông tin, tay đang lật tài liệu hạ xuống, anh suy tư chốc lát rồi nói, “Phần tử trí thức có khác, sĩ diện quá.”

Người kia ngẩn người, không ngờ Kinh Hồng lại nhấn mạnh vào chuyện “không thể từ chối lòng nhiệt tình” này, chị ta nói, “Chắc là vậy.”

Kinh Hồng lại hỏi chị ta, “Gần đây Oceanwide đang tổ chức trại nghiên cứu nhân tài AI phải không?”

Với tư cách là công ty công nghệ hàng đầu, Tập đoàn Oceanwide luôn tổ chức trại nghiên cứu nhân tài AI hàng năm. Có rất nhiều lớp học trong trại nghiên cứu, một số dành cho các công ty startup, một số dành cho sinh viên đại học và một số dành cho các nhà phát triển cá nhân… tổng cộng có đến hơn một trăm người. Các ứng viên như công ty startup và sinh viên đại học điền vào ứng dụng và Oceanwide, chọn tham gia “Kế hoạch nhân tài AI Oceanwide”, sau đó tổ chức đào tạo thường xuyên.

Trong quá trình đào tạo, các công ty startup có thể học hỏi các mô hình kinh doanh thành công, phương pháp quản lý khoa học, những thành quả nghiên cứu mới nhất và các lĩnh vực ứng dụng nóng nhất, đồng thời sinh viên đại học cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều thứ. Thông qua “Kế hoạch nhân tài AI Oceanwide”, Oceanwide đã phát hiện ra một số lượng lớn các công ty startup triển vọng và sinh viên đại học có năng lực, đồng thời đưa một bộ phận trong số đó vào bản đồ thương mại của Oceanwide thông qua các phương thức như đầu tư, tuyển dụng, v.v.

Giám đốc bộ phận quản trị nhân sự đáp, “Đúng, trại nghiên cứu kỳ này sẽ kết thúc vào tuần sau.” Đương nhiên loại hình hoạt động này cần có sự phối hợp của bộ phận nhân sự, ví dụ như đội ngũ giảng dạy của trại nghiên cứu quản lý.

“Được.” Kinh Hồng hơi nghiêng người, “Thế này đi, yêu cầu bên AG phối hợp cùng nữa. Chiều nay khi giáo sư Hồng tới thì cho các học viên xuất sắc của trại nghiên cứu AI xếp hàng ở lối vào để chào mừng. Để bọn họ nói mấy lời bản thân ngưỡng mộ và kính trọng giáo sư Hồng, rất mong chờ giáo sư Hồng tới đây, kiểu như “Giáo sư Hồng ơi ~ ~ ~ có thể giảng bài cho chúng em không ~ ~ ~”, “Thật sự rất chờ mong ạ ~ ~ ~” gì gì đó, cô cứ lo kịch bản cụ thể đi. Thử đánh cược vào việc giới trí thức quá sĩ diện xem sao.” AG là Nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo của Oceanwide.

Giám đốc bộ phận quản trị nhân sự, “…”

“Trả lời đi?”

Bên kia cố nhịn cười đáp, “Tôi hiểu rồi, thưa giám đốc Kinh.”

Cách quản lý của Kinh Hồng khá Tây. Khi đối mặt trực tiếp với cấp dưới, anh luôn toát ra aura nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thái độ lại rất ôn hòa khiến bầu không khí tổng thể khá nhẹ nhàng thoải mái, cấp dưới cũng không quá căng thẳng. Nhưng cấp dưới đều hiểu rõ đầu óc và thủ đoạn của Kinh Hồng, và cũng rất hiểu việc Kinh Hồng có thể trở mặt bất cứ lúc nào.

***

Đúng ba giờ chiều, Kinh Hồng nhờ trợ lý phát video từ camera hành lang bộ phận AG lên xem.

Anh thấy giáo sư Hồng từng bước tiến vào cửa bộ phận AG, đông nghịt người cả nam lẫn nữ đứng hai bên lối đi đồng loạt vỗ tay! Con số phải lên đến khoảng vài trăm người!

Giáo sư Hồng hoảng sợ thấy rõ.

Trưởng nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo giải thích, “Chúng tôi đang tổ chức trại nghiên cứu AI. Bên này là các công ty startup, trong đó có người sáng lập của “XX Aerospace”, còn có người sáng lập của “XX Biology” và “XX Robotics”… Nói chung, họ đều là những công ty khởi nghiệp có triển vọng nhất ở Trung Quốc hiện tại. Còn bên này là những sinh viên xuất sắc của các trường đại học, cậu ấy là sinh viên năm thứ ba đứng đầu chuyên ngành trí tuệ nhân tạo của Đại học Thanh Hoa, đây là sinh viên năm hai, còn có vài người đạt hạng nhất của Đại học Bắc Kinh, ở đây có cả đội vô địch cuộc thi robot thế giới, rồi thì… Tôi chỉ mới nói có lẽ giáo sư Hồng sẽ tới lớp học xem thử, thế là bọn họ nhao nhao lên đòi tới chào mừng, ha ha ha! Mọi người đều biết giáo sư Hồng là đầu tàu về mảng AI trên thế giới, đã từng xử lý rất nhiều vấn đề hóc búa.”

“…” Giáo sư Hồng cứng cả người.

Trưởng nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo tiếp tục giới thiệu, “Trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide là duy nhất ở Trung Quốc. Oceanwide chúng tôi biết bản thân có trách nhiệm quan trọng đối với xã hội.”

“Trưởng phòng Liễu!” Một chàng trai trẻ lên tiếng hỏi, “Giáo sư Hồng sẽ giảng bài cho chúng tôi chứ? Sẽ hướng dẫn cho chúng tôi phải không? Khi gặp vấn đề khó, dù chỉ hỏi một chút về hướng tư duy giải quyết thôi là chúng tôi cũng sẽ đạt được ích lợi lớn lao rồi!”

“Chưa biết nữa,” Trưởng nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo mỉm cười, “phải xem giáo sư Hồng có gia nhập Oceanwide chúng ta hay không.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của mấy trăm người đồng loạt hướng thẳng về phía giáo sư Hồng, “Đến đi ạ ~”, “Đến đi ạ ~”, “Chắc chắn phải tới đó ạ!”, “Giáo sư Hồng, xin thầy đó ạ!”, “Đúng đúng, xin thầy ạ!”, “Toàn thể chúng em xin cúi đầu với thầy!”

Một sinh viên nữ còn nghịch ngợm nói, “Chúng em sẽ chờ! Mãi mãi chờ!”

Cậu sinh viên nam thì lập tức vừa xoay vừa hát, “Lòng chúng em vẫn đang chờ, mãi mãi vẫn chờ ~” Có thêm mấy người cũng xoay cùng.

Tất cả đều là thanh niên trẻ tuổi, tự tin lại tươi tắn xán lạn, cả hành lang ngập trong tiếng cười rộn ràng.

Tất nhiên cũng có rất nhiều những cô cậu dân IT điển hình vẫn còn rụt rè e ngại.

Bầu không khí này kéo dài đến tận khi giáo sư Hồng bước vào một phòng họp.

Giáo sư Hồng đã đi thăm bộ phận AG hết một tiếng đồng hồ.

Bốn giờ kém năm phút, Kinh Hồng thấy thời điểm phù hợp thì đứng dậy khỏi bàn làm việc, cài cúc áo vest rồi đóng cửa phòng làm việc, sải bước đi tới tầng của bộ phận AG.

Anh đi qua đó chứ không phải đối phương đi đến đây, như vậy đã thể hiện đầy đủ thành ý của Tập đoàn Oceanwide.

Khi gặp mặt nói chuyện, Kinh Hồng nhận ra có vẻ như giáo sư Hồng không kiên định đến thế.

Ông hỏi Kinh Hồng vài câu, mà những câu hỏi này đều cho thấy rằng hiện giờ Tập đoàn Oceanwide cũng có đôi phần cơ hội.

Kinh Hồng là người giỏi ăn nói và rất có sức thuyết phục cũng như tính kích thích, dáng vẻ lại mang tới ấn tượng tốt cho mọi người. Sau khi trình bày cặn kẽ về tham vọng, kế hoạch tương lai, năng lực nghiên cứu và phát triển, quá trình chuẩn bị chi tiết và thành quả theo từng giai đoạn của Tập đoàn Oceanwide cũng như vai trò quan trọng của giáo sư Hồng trong kế hoạch, có thể nhìn ra giáo sư Hồng lại càng lung lay hơn.

Sau đó đến hơn năm giờ chiều, chẳng biết tại sao mà có rất nhiều phóng viên tài chính kinh tế đồng loạt giật tít với tiêu đề “Trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide tập thể khẩn cầu Hồng Húc gia nhập” gì đó.

Bài báo ghi rằng: [Trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide là trại nghiên cứu duy nhất ở Trung Quốc, bồi dưỡng gần như tất cả những hạt giống tinh hoa của AI Trung Quốc, bao gồm CEO và CTO* của các công ty khởi nghiệp nổi tiếng, ngoài ra còn có hàng chục cái tên đi đầu trong chuyên ngành AI của các trường đại học danh giá, cùng với những cá nhân chiến thắng trong các cuộc thi AI trong nước và quốc tế… Chưa kể…

*CTO (Chief Technology Officer): Giám đốc công nghệ là một chức vụ cấp cao của công ty, chịu trách nhiệm quản lý về những vấn đề liên quan đến công nghệ và kỹ thuật, thúc đẩy sự phát triển về giá trị công nghệ của một tổ chức. CTO cũng cần có tầm nhìn về chiến lược phát triển, nắm bắt xu hướng công nghệ, có kiến thức IT, coding để giải quyết các vấn đề cùng đội ngũ IT, bảo đảm tiến độ công việc được tiếp diễn và các hoạt động được hoàn thiện theo mục tiêu kinh doanh.

Có thông tin cho rằng họ đã cùng nhau cầu xin Hồng Húc tham gia trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide, trở thành nguồn cung trí tuệ quý giá của trại nghiên cứu…]

Đây cũng không thể coi là mưu kế của Kinh Hồng, nhưng Kinh Hồng rất vui khi thấy vậy.

Nếu Hồng Húc sĩ diện, vậy thì châm thêm một mồi lửa nữa. Hiện giờ giới doanh nghiệp hay giáo dục đều đã biết có tới vài trăm người đang mong ngóng Hồng Húc, mà những người này chính là tương lai của lĩnh vực trí tuệ nhân tạo tại Trung Quốc. Vậy nếu Hồng Húc từ chối đến Oceanwide thì trong mắt người bình thường, Hồng Húc lập tức biến thành kẻ ác “lòng dạ sắt đá”, “vì thu nhập hay vì gì khác mà từ chối mấy trăm người”, “trước đây luôn ở Mỹ và cống hiến cho Mỹ, giờ về Trung Quốc nói là muốn cống hiến cho nước nhà, nhưng thực ra vốn không hề vì tương lai của Trung Quốc”, chỉ e Hồng Húc cũng không muốn như vậy. Bởi vì một khi chuyện đó xảy đến, một trong những mục đích chính của ông khi trở lại Trung Quốc là “Nói với mọi người rằng không bao giờ có chuyện tôi chỉ nghĩ đến việc cống hiến cho Hoa Kỳ mà không nghĩ đến việc cống hiến cho Trung Quốc” sẽ giảm hiệu quả thực tiễn đáng kể.

Hồng Húc là một học giả, chắc chắn ông sẽ không thể ngờ tất cả những chuyện này là do Tập đoàn Oceanwide cố ý sắp đặt.

***

Ở một phía khác, tại Tập đoàn Thanh Huy.

Bảy giờ tối, Chu Sưởng đi ra khỏi Thanh Huy.

Hôm nay hắn lại đổi xe khác, là Rolls-Royce.

Chu Sưởng đeo tai nghe bluetooth, vừa nghe điện thoại vừa bước lên xe.

Cuộc gọi tới từ trưởng phòng quản trị nhân sự của Tập đoàn Thanh Huy, người nọ nói bên giáo sư Hồng bỗng trở nên rất do dự, bảo là cần suy nghĩ một chút, hỏi thêm gì cũng không chịu nói, có thể sẽ mất người.

Lúc này bọn họ còn chưa xem tin tức từ phóng viên tài chính và kinh tế, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở Tập đoàn Oceanwide, nhưng chẳng hiểu vì sao một cái tên chợt hiện ra trong đầu Chu Sưởng, Kinh Hồng.

Liệu có phải Kinh Hồng kia đã làm gì không.

Chu Sưởng yêu cầu trưởng phòng nhân sự tiếp tục liên hệ với giáo sư Hồng, cố gắng hỏi về những băn khoăn của ông, nhưng thực ra người kia cũng đã làm rồi, chẳng qua điện thoại vẫn luôn trong tình trạng không kết nối được mà thôi. Thế là Chu Sưởng đồng ý, nếu sáng mai còn chưa có thông tin thì hắn sẽ liên hệ giáo sư Hồng bằng tư cách cá nhân.

Cúp máy, Chu Sưởng dựa vào ghế da và nhìn ra ngoài cửa xe.

Ghế ngồi của chiếc xe này được làm bằng da bê aniline nguyên miếng, toàn bộ da bên trong xe đều được lấy từ phía bắc dãy An-pơ*, một nơi cực kỳ ít muỗi nhờ vào ánh sáng mặt trời, độ ẩm và các điều kiện khác, vì vậy mà da bò rất hoàn hảo, hầu như không có bất kỳ khuyết điểm nào, là da nguyên bản cao cấp nhất. Trải qua quá trình xử lý thủ công truyền thống, bề mặt da ghế chỉ còn một lớp bảo vệ rất mỏng, giúp duy trì tối đa vẻ ngoài ban đầu của lớp da thuộc, chỉ có một số loại xe hơi hạng sang mới dùng được loại da này.

*Da Aniline được biết đến là những loại da tự nhiên, da nguyên, da trần, hay da không được bảo vệ, da mộc. Theo đó, Aniline là tên gọi của một loại màu nhuộm da thành phẩm nhằm tạo ra sản phẩm da cao cấp, mềm mượt nhất. Vậy nên những sản phẩm da Aniline sẽ trông tự nhiên, nhẹ nhàng và bền màu, góp phần loại bỏ lớp da thật khỏi bụi bẩn và thời gian. 

*An-pơ là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, trải dài qua 8 quốc gia (từ tây sang đông), lần lượt là: Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Monaco, Liechtenstein, Áo, Đức và Slovenia.

Chu Sưởng hoàn toàn không tin các trường đại học có khả năng lôi kéo Hồng Húc, hắn chỉ nghi ngờ Kinh Hồng.

Nhìn một lát thì điện thoại Chu Sưởng lại đổ chuông.

Chu Sưởng vốn tưởng vẫn là chuyện về giáo sư Hồng, nhưng khi liếc qua màn hình mới biết là không phải.

Là Chu Thanh Viên, em họ của hắn.

Chu Sưởng thả lỏng người rồi bắt máy, “Có chuyện gì?”

Cậu công tử bột Chu Thanh Viên cười hì hì nói, “Không có việc gì cả, em chỉ nghe nói ba anh bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt hả? Con gái của Tập đoàn Thời Hi đúng không? Em hỏi thăm hóng hớt tí ấy mà.”

Chu Sưởng giễu cợt, “Chú mày thông tin nhanh nhạy gớm.”

“Rồi sao ạ?”

Chu Sưởng nói, “Anh không gặp.”

“Tại sao?” Chu Thanh Viên tỏ ra ngạc nhiên, “Ba anh nói cũng có lý mà. Kết hôn thương nghiệp một mặt thì sẽ môn đăng hộ đối, bớt đi được rất nhiều phiền toái, mặt khác thì công ty hai nhà sẽ có mối quan hệ sâu sắc hơn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Dẹp đi.” Chu Sưởng thuận miệng đáp, “Kết thông gia với ai mà chẳng là tiếp máu? Thế thì môn đăng hộ đối chỗ nào.” 

“Anh lại còn muốn môn đăng hộ đối hoàn toàn nữa hả?” Chu Thanh Viên chửi đổng, “Em xin phép được nhắc nhở anh, chỉ có Oceanwide mới hoàn toàn môn đăng hộ đối với Thanh Huy thôi ạ.”

“Oceanwide?” Chu Sưởng lười biếng nhớ lại ánh mắt bừng bừng dã tâm kia, hắn đưa tay lên nới lỏng cà vạt, “Thế thì cũng thú vị đấy.”

Chu Thanh Viên líu lưỡi, “…Anh, anh đùa thôi đúng không?”

Chu Sưởng hỏi lại, “Không thì sao?”

Chu Thanh Viên lại yên tâm, cậu ta nói, “Thế đi gặp thử nhé? Nghe nói con gái duy nhất của Tập đoàn Thời Hi cực kỳ cực kỳ đẹp, còn rất phù hợp với điều kiện của anh.”

Chu Sưởng hờ hững cười, “Tự bản thân cô ta có dám nói “rất phù hợp” không?”

Chu Thanh Viên sợ đến mức không dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Chu Thanh Viên mới tìm lại được giọng nói của mình, “Thôi em nói thẳng vậy, ba anh bảo em thử hỏi anh về tiến triển việc xem mắt rồi khuyên anh mấy câu. Bác ấy nói anh độc đoán quá, cô con một của Tập đoàn Thời Hi có tính cách dịu dàng rất hợp với anh.” 

“Dịu dàng ấy hả,” Chu Sưởng nói, “thế thì càng chẳng có gì thú vị.”

Chu Thanh Viên, “…”

“Thôi bỏ đi, em không khuyên nổi. Để em xem anh có thể tìm được một người “đủ thú vị” không.” Cuối cùng Chu Thanh Viên cũng đầu hàng, “Chỉ là em cảm thấy ba anh rất cố chấp. Anh không gặp người này thì sau đó vẫn còn số 2, số 3, số 4, số 5 chờ anh thôi.”

Chu Sưởng nói, “Ông ấy còn gây sức ép cơ đấy.”

“Thì không có việc gì làm mà.” Chu Thanh Viên nói, “Bác ấy đã giao công ty cho anh rồi. Nhìn nửa năm vừa qua thì hẳn là bác ấy cũng không thể quản lý công ty nữa, vậy thì chỉ có thể quản lý việc trọng đại trong đời anh thôi.”

“Gây sức ép vô ích.” Chu Sưởng nói, “Công ty ông ấy đã không quản được rồi. Tôi, ông ấy càng không quản nổi.”