Khinh Cuồng

Chương 44: Hắn chọn thiên mệnh, ta chọn ngươi



Nghe được người bên cạnh có động tĩnh, ngạo nhân kinh hỉ mà xoay người, lại nghênh đón là một trận đao phong đánh úp lại. Trong lúc nhất thời, hắn đã quên né tránh, chỉ là nghiêng đầu nhìn, vô tội mà nhìn nam nhân trước mặt, bên môi nhỏ xuống giọt máu tươi nhiễm hồng cần cổ: "Vãn Phong?"

Nhịn xuống nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt, tay cầm đao của Liễu Vãn Phong đã run nhè nhẹ. Mũi đao sắc bén cắt qua làn da, có tia máu tươi chảy xuôi xuống dưới, nhưng mà thiếu niên trước mắt lại như là không biết đau, mở đôi tay ra một chút dịch bước chân hướng tới phía hắn.

Chỉ cần lại tiến lên nửa tấc, nửa tấc nữa thôi thì đầu yêu quái trước mắt nhất định sẽ rơi xuống đất, nhưng là Liễu Vãn Phong không tự giác mà lui về phía sau.

Thiếu niên có được đôi con ngươi trong sáng nhất trên thế giới, sau khi lấy vô số tính mạng con người lại có thể hướng hắn lộ ra nụ cười vô tội.

Mũi đao sắc bén cắt qua huyết mạch, máu tươi phun trào chảy ra, ngạo nhân che cổ lại. Làm như bị thương tới yết hầu, hắn ách thanh âm, ủy khuất mà kêu gọi tên của hắn: "Vãn Phong, ta đau."

Hắn ở đó kêu đau. Liễu Vãn Phong ngẩng đầu lên, dùng sức nhắm mắt, trước sau lại không hạ thủ được.

"Thứ ta vừa ăn không phải củ cải trắng, ngươi có phải đang không vui không?" Ngạo nhân thật cẩn mà nhìn hắn, có vài phần bất an, "Vậy ngươi còn thích đôi mắt ta sao...... Ta...đem đôi mắt của ta tặng cho ngươi nhé, ngươi có thể đừng không vui vẻ không?"

"Câm, miệng!" Liễu Vãn Phong hồng hốc mắt, lạnh giọng quát lớn, trong thanh âm ẩn chứa rõ ràng đau đớn, "Đừng, đừng nói nữa...... Đừng nói nữa......" Hắn xoay người, hít vào một hơi thật sâu: "Ta giết không được ngươi, ngươi... đi đi. Rời khỏi Thiên Đô Vân Hải, đi được càng xa càng tốt, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi nữa."

"Vãn Phong..." Ngạo nhân mím môi, ủy khuất mà ngồi dưới đất, nức nở lên tiếng, "Ta...ta ăn não cùng tim bọn họ, ăn thật nhiều thật nhiều. Ta đã học được thích, có tình cảm của con người, ngươi không cần ta sao? Ngươi không cần ta......"

Liễu Vãn Phong vươn tay, xoa chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên, làm như muốn bóp một cái, nhưng mà cánh tay run hồi lâu, cuối cùng lại biến thành một cái ôm. Bội đao trên tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng rên rỉ chói tai. Liễu Vãn Phong gắt gao đem thiếu niên ôm vào trong lồng ngực, sai rồi, thì ra là hắn sai rồi, "Thực xin lỗi...... ta không có dạy dỗ ngươi thật tốt......"

Vốn là từ đá cứng biến thành, ngạo nhân không có thất tình lục dục, hắn cho rằng nếu là đồ vật mà chính mình không có, vậy chỉ cần cướp từ nơi khác là được, như vậy chính mình cũng sẽ có.

Thế nhưng, thích chính là không phải cướp lấy, mà là khắc chế...là hắn vì Liễu Vãn Phong khắc chế mà nguyện ý cả đời ăn củ cải.

"Đệ tử Liễu Vãn Phong, tu hành tẩu hỏa nhập ma, thất thủ giết lầm đệ tử đồng môn của Thiên Đô Vân Hải tổng cộng là mười một người, tự biết bản thân chết muôn lần khó từ, nguyện do sư tôn xử lý." Liễu Vãn Phong quỳ đến thẳng thắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên trong đại điện của Thiên Đô Vân Hải.

Chưởng môn ngồi trên tòa cao hồi lâu cũng không có nói chuyện.

Trong đại điện, không khí nặng nề làm người không thở nổi.

Ngay lúc Liễu Vãn Phong lo sợ bất an mà chuẩn bị tìm từ, lại nghe được vị sư tôn một tay đem chính mình nuôi dưỡng thành đệ tử thân truyền thất vọng mà thở dài: "Vãn Phong, ngươi là đệ tử mà ta đắc ý nhất."

Liễu Vãn Phong giật mình, hàng phòng ngự thật vất vả dựng nên nháy mắt sụp đổ, như là bị người rút cạn sức lực, xụi lơ mà ngồi quỳ ở trên mặt đất lạnh lẽo.

"Vãn Phong, lúc trước ngươi tính ra sự xuất hiện của viên đá cứng thiên mệnh tại Xa Trì quốc, đó là hắn."

"Ngạo nhân là viên đá cứng còn thừa lại sau khi Nữ Oa vá trời. Về sau nó biến thành yêu thú, dùng để tu bổ kết giới của Thiên Đô Vân Hải là rất thích hợp."

"Nếu là như vậy, những đệ tử đã chết kia cũng không tính là đã chết một cách oan uổng, còn những đệ tử khác trong Thiên Đô Vân Hải về sau đều sẽ cảm tạ ngươi."

"Thân là người đoán mệnh của môn phái, ngươi có thể tự suy đoán một phen, sau đó tự mình đưa ra quyết định."

Sư tôn sâu kín mà bổ sung một câu cuối cùng: "Ngươi hãy nói cho vi sư, ngươi tin hay không tin thiên mệnh?"

Cảm xúc của nam tử đang quỳ trên mặt đất kia dường như sắp tan vỡ, kéo chiếc ngoại bào màu tím đậm trên mặt đất theo chủ nhân cùng run rẩy, hắn gắt gao mà rút tính trù trong tay ra.

Bởi vì dùng sức quá mức, tính trù bị chia thành hai nửa.

(Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung team)

Bởi vì có tạo nghệ cao trong việc đoán mệnh, Liễu Vãn Phong vì môn phái vì người khác suy đoán mệnh lý rất nhiều năm, cuối cùng có người tới hỏi hắn...ngươi tin tưởng thiên mệnh mà chính mình tính ra sao?

"Sư tôn, đệ tử...hiểu rõ."

Trong căn phòng nhỏ ở trong rừng, yêu quái ngây thơ cười đùa nói rất thích nơi ở mới này.

"Chỉ cần có Vãn Phong ở, ở nơi nào đều tốt cả." Cũng không màng tới cái cổ vừa mới băng bó xong, ngạo nhân ngoan ngoãn mà ôm cánh tay người bên cạnh.

Liễu Vãn Phong ôn nhu mà nhìn chằm chằm hắn, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả đôi mắt, cái mũi, miệng, muốn khắc ghi thật sâu vào trong đầu. "Ta muốn ra cửa một chuyến."

"Đi đâu vậy?" Ngạo nhân trong mắt tràn đầy không muốn.

Liễu Vãn Phong sờ sờ đầu thiếu niên, tràn đầy bất đắc dĩ: "Ta muốn đi tìm cục đá để tu bổ tốt kết giới của Thiên Đô Vân Hải. Có lẽ, sẽ có một khoảng thời gian không ở bên cạnh ngươi."

"Được a, ta chờ ngươi! Ngươi chừng nào thì có thể trở về a?"

Nghe vậy, Liễu Vãn Phong kéo ngọc bội có hình chiếc lá phong treo ở bên hông, nó đã đi theo hắn rất nhiều năm, hắn hoài niệm mà nói: "Nghe sư tôn nói, đây là của cha mẹ thân sinh của ta lưu lại." Bỗng nhiên hắn dùng sức đem mặt trang sức bẻ thành hai nửa, đem một nửa đưa cho thiếu niên, dặn dò nói, "Trên sách nói, chân thành có thể khiến sắt đá cũng mòn. Ngươi phải luôn đeo trên người ân cần chăm sóc, chờ đến...chờ đến ngày ngọc thạch này nảy mầm, ta liền sẽ trở lại......"

Yêu quái chưa nhận ra có cái gì dị thường, trên mặt hiện vui sướng, thề son sắt gật đầu.

Trong tầm mắt, đại trận phong ấn chậm rãi đóng cửa, dần dần ngăn cách thân ảnh thiếu niên nhỏ yếu.

Liễu Vãn Phong nhắm mắt lại, tự tay phong ấn người thiếu niên đang chứa đầy hi vọng ở trong lòng, mắt trận hiện lên một thanh trường đao màu đỏ thẫm, cắt đứt hết thảy quá khứ.

Sau đó, Liễu Vãn Phong trở thành chưởng môn của Thiên Đô Vân Hải. Sư tôn trước khi tọa hóa đã nắm chặt tay hắn, đem toàn bộ trách nhiệm gánh nặng của môn phái giao ở trên người hắn, dặn dò Liễu Vãn Phong nhất định phải lấy đại cục làm trọng, bảo hộ tốt Thiên Đô Vân Hải.

Đại khái cũng là vì khúc mắc lúc xưa, tu vi của hắn trì trệ không tiến, trước sau không vượt qua một tầng cảnh giới mới. Ngày ngày hắn vuốt ve khối ngọc giác chỉ còn một nửa, tưởng tượng lúc này yêu quái trong cấm địa kia lại đang làm những gì. Thời gian dần dần trôi đi, tưởng tượng đến cảnh thiếu niên kia sẽ có mấy ngàn năm mấy vạn năm tuổi thọ, Liễu Vãn Phong bỗng nhiên luyến tiếc bản thân mình sẽ chết trước.

Một ngày, trưởng môn của Thiên Đô Vân Hải ra ngoài ôm về một cái nữ hài tử. Đứa trẻ này bị vứt bỏ ở trên sông, chìm nổi lâu ngày, thấy hơi thở đứa bé càng thêm thoi thóp sắp không qua khỏi, vị chưởng môn trẻ tuổi đem một sợi hồn phách của chính mình rót vào trong cơ thể của đứa trẻ.

Hắn nhìn đứa trẻ mới sinh đối với hắn cười đến ngây thơ không có tạp chất, mang theo vài phần hoài niệm nói: "Mặt như phù dung liễu như mi, kêu Như Mi đi, ngươi về sau thay ta đi trông coi hắn......"

Đứa trẻ trong tã lót mới sinh cái hiểu cái không mà chớp chớp mắt.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)

Trăm năm sau, Liễu Vãn Phong bởi vì hồn phách không được đầy đủ mà không thể nhập luân hồi, liền bám vào trên tảng đá dưới gốc cây tùng ngàn năm ở Thiên Đô Vân Hải. Bởi vì tìm hiểu thiên mệnh nhiều năm, hắn có thể liếc mắt một cái liền phân biệt các đệ tử có linh căn ưu khuyết...vì thế sau lại môn quy của Thiên Đô Hải Vân lại bỏ thêm một cái: Phàm là đệ tử muốn gia nhập Thiên Đô Vân Hải, trước tiên đều phải đi đến dưới gốc cây tùng ngàn năm sờ đá thí luyện một chút.

Vì không để uổng mạng mười một đồng môn kia, cũng là vì chuộc lại tội nghiệt của chính mình, hắn sẽ âm thầm hạ lên mỗi một đệ tử gia nhập Thiên Đô Vân Hải một cái bùa chú bảo hộ. Như vậy nếu bọn họ vô ý tiến vào cấm địa, thiếu niên kia sẽ không thể phát hiện ra bọn họ.

Từ đây, thiếu niên bị phong ấn tại cấm địa để tu bổ kết giới bảo vệ Thiên Đô Vân Hải, mà người phong ấn hắn, Liễu Vãn Phong lại hóa thành một khối đá cứng thủ trước đại môn Thiên Đô Vân Hải.

Hai người an phận ở mỗi góc, yên lặng mà xem môn phái trăm năm mây cuộn mây tan.

"Liễu Vãn Phong là Liễu Vãn Phong, ta là ta." Liễu Như Mi khóe mắt ướt át, quật cường mà ngẩng mặt, giống hiệp nữ hào kiệt, khí thế như hồng (*).

(*) khí thế như hồng: ý chỉ tinh thần tăng cao vô cùng mạnh mẽ...

"Chính là nếu thả tự do cho hắn sẽ dẫn tới đại trận hộ núi của Thiên Đô Vân Hải tan vỡ..." Tạ Yến biện giải nói, ý đồ muốn giải thích rõ cho nữ tử này.

"Đại trận hộ núi?" Yêu quái hoảng hốt tại chỗ, trừng một đôi mắt tròn trịa, vỗ vỗ những cục đá trong lồng ngực, tự hào nói, "Ta giúp Vãn Phong tích rất nhiều cục đá."

Giản Tố Ngu không để ý đến ngạo nhân, hướng đôi mắt đẹp nhìn phía Liễu Như Mi: "Ngươi có biết hậu quả của việc ngươi muốn làm không?"

Ánh mắt Liễu Như Mi dừng trên khuôn mặt ngạo nhân, lại trở nên ôn nhu: "Thiên mệnh nói cho ta, ngạo nhân vĩnh viễn đều không thể rời khỏi nơi này, nhưng mà vận mệnh đã chỉ định Tạ Yến xuất hiện. Cùng chúng ta không giống nhau, hắn ở ngoài quy luật luân hồi của thiên mệnh...nhiều năm như vậy, ta là lần đầu tiên gặp được người có mệnh đồ khó dò như vậy, vì thế ta không ngừng tới gần hắn để nghiệm chứng, kết quả cũng không làm ta thất vọng."

"Ngươi thật sự điên rồi!" Tạ Yến càng nghe càng tức, nhịn không được nâng cao ngữ khí, chỉ trích nói, "Đại sư huynh ngươi nếu ở chỗ này chỉ sợ sẽ bị ngươi làm cho tức chết. Thiên Đô Vân Hải nhiều người như vậy, dù cho không có quan hệ huyết thống cùng với ngươi nhưng là có nhiều tính mạng đồng môn của ngươi như vậy, ngươi nói xem sau khi đại trận kết giới bảo vệ núi bị sụp xuống, bọn họ nên làm sao bây giờ?"

"Ngươi yên tâm, ta sống là người của Thiên Đô Vân Hải, chết là quỷ của Thiên Đô Vân Hải." Liễu Như Mi lời nói quyết tuyệt, nàng vuốt ve khối ngọc giác hình nửa chiếc lá bên hông mình, "Tạ Yến, ta chỉ hy vọng ngươi đem cấm chế kia hủy đi, mang hắn ra khỏi kết giới..."

Bỗng nhiên, thân hình nàng như điện, đoạt lấy nửa miếng ngọc giác trên tay ngạo nhân, kết hợp hai mảnh kia làm thành một hình lá phong hoàn chỉnh.

Trong phút chốc trời đất sụp đổ, cát đá bay tán loạn...Liễu Như Mi đem cấm chế đánh vỡ.

Hai người ở một bên kinh ngạc không thôi, ngọc giác kia phát ra ánh sáng xanh biếc lan ra bốn phía, dần dần tỏa xuống, đầu tiên là tràn ngập cả hồ, sau đó là mặt đất, giống như vô biên vô hạn mà hướng tới bốn phương tám hướng.

Ngạo nhân bị chấn động thình lình xảy ra làm cho hoảng sợ đến mức ngã vào hồ nước, bắn lên một đống bọt nước.

"Liễu Như Mi?!" Tạ Yến hoảng sợ, vội cất bước đi về phía trước, muốn giữ chặt nàng.

Bị ánh sáng từ ngọc giác chạm đến, bùa chú bảo hộ mà Liễu Vãn Phong lưu lại mất đi hiệu lực, bộ dáng nữ tử dần dần hiện lên trong tầm mắt của ngạo nhân. Đây là lần đầu tiên ngạo nhân nhìn thấy Liễu Như Mi, hắn ngẩng đầu lên, vươn tay tựa hồ muốn cầm góc áo nàng, nghẹn ngào lên tiếng nói: "Như Mi? Ngươi là con gái của Vãn Phong sao? Là người vẫn luôn cùng ta viết thư sao?"

"Tạ Yến...tia hồn phách mà Liễu Vãn Phong lưu lại đã bị đẩy ra khỏi luân hồi, lại khó tìm thấy thiên mệnh của chính mình, ta cũng là..." thân hình Liễu Như Mi ở trên không trung dần dần biến mất, nàng khẩn cầu mà nhìn Tạ Yến, "Ta mang theo tu vi hai đời chưởng môn lưu lại ở lại nơi đây trấn thủ đại trận hộ sơn, làm ơn ngươi hãy dẫn hắn đi đi."

Nàng chuyển hướng về phía ngạo nhân đang mang vẻ mặt nôn nóng kia, lúc nàng cúi đầu một giọt nước mắt nhỏ giọt trên mặt hồ: "Ngươi đối với ta thực tốt, còn cùng ta chia sẻ cục đá ngươi yêu nhất, nhưng đó chỉ vì ngươi vẫn luôn coi ta là con gái của Liễu Vãn Phong. Ngươi trước nay đều không có bởi vì ta là Liễu Như Mi mà đối tốt với ta, đúng không?"

"Hắn là hắn, ta là ta, hắn chọn thiên mệnh, ta chọn ngươi. Yêu quái ngốc, ngươi tự do rồi..." Liễu Như Mi ngước đôi mắt đẹp, nước mắt không ngừng mà chảy xuống gương mặt. Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái cuối cùng, mới quyết tuyệt mà quay mặt đi, "Nhớ kỹ bộ dáng của ta, về sau ngươi sẽ không thể tìm thấy vật thay thế nữa đâu."

Ánh sáng lan tỏa khắp nơi, nàng biến mất, biến thành một cây liễu thật lớn, ngăn chặn lỗ hổng kết giới. Cành liễu thon dài theo mặt đất chấn động mà đong đưa, phảng phất như còn lưu luyến không muốn rời.

Ngạo nhân không màng đến đất trời chao đảo, tiếp tục đi nhặt lá phong rơi trên mặt đất, ôn nhu mà lau đi bụi đất trên bề mặt.

"Đi thôi, nơi này sắp sụp rồi." Tạ Yến một tay túm lấy thiếu niên vừa trải qua hoảng hốt, một tay kéo lấy Giản Tố Ngu, hướng lối ra chạy đi.

Cấm chế trói buộc lúc trước đã biến mất, bội đao của Liễu Vãn Phong cắm ở mắt trận "Đinh" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ngạo nhân được tự do.

Hắn bỗng nhiên hất tay ra, nắm chặt lá phong trong tay, thấp giọng kiên định nói: "Ta không đi."

"Bọn họ đều ở bên trong, không có ta sẽ sợ hãi." Ngạo nhân nói.

Hai người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thân ảnh nam tử dần biến mất chạy vào bên trong.


Cấm chế trói buộc hắn biến mất, nhưng dường như có cái gì ràng buộc hắn, khiến hắn không muốn rời đi.

Khi bụi bặm đã lắng xuống, Tạ Yến cùng Giản Tố Ngu nắm tay ở cửa động lẳng lặng đứng im một hồi, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Lúc đang định rời đi, bên trong dường như phảng phất truyền đến tiếng nhạc rất nhỏ, phảng phất là ai bẻ một mảnh lá liễu, tinh tế thổi. Đầu tiên là mỏng manh, sau đó càng ngày càng vang, ôn nhu lưu luyến, như là tiếng nỉ non của tình nhân.

Lẳng lặng nghe xong một hồi, Tạ Yến bỗng nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói: "Sư huynh, ta nguyện ý vì ngươi cả đời ăn củ cải."

Giản Tố Ngu mặt xám mày tro nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, buông ra tay, đi nhanh về phía trước: "... Ngươi đã sớm tích cốc."

"A? Ta là nghiêm túc mà!" Tạ Yến vội vàng đuổi theo sau.

Phía trước vẫn là một mảnh núi rừng, gió mát mây thanh.