Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 8



Sắc mặt anh liền biến đổi sang màu xám “Em nói gì? Em muốn chia tay với anh?”

Không để tôi trả lời, anh bỏ bát chạy về phía tôi, bóp vai tôi “Bà xã, em đừng đùa. Là anh không tốt với em sao? Anh làm gì khiến em khó chịu à? Có thể nói với anh không?”

Anh quỳ xuống ôm lấy eo tôi, làm nũng như mọi khi “Miểu Miểu, thời gian này anh có chút bận, không thể ở bên cạnh em nhiều được, em thông cảm cho anh nhé? Anh sẽ cố gắng làm xong việc nhanh, rồi anh đưa em đi chơi ha?”

“Lần trước em bảo em muốn đến Mont Saint-Michel phải không? Xong việc anh dẫn em đi nhé?”

Anh cọ đầu vào bụng tôi, ngước đôi mắt long lanh như con cún to xác. Rõ ràng anh biết là khi tôi nhìn thấy anh như thế là tôi không kìm lòng được.

“Em biết rồi.”

“Bảo bảo, không được nói chia tay, tài sản của anh còn đang đợi em đứng tên kìa.”

Đến tối, anh ôm tôi đi ngủ, thì thầm với tôi “Bảo bảo, dạo này em có vấn đề gì sao? Em như vậy anh lo lắm.”

Tôi không trả lời. Tôi không dám lôi cái chuyện của Lâm Thi Thi ra chất vấn anh, vì dù gì tôi cũng không thể nói lí được. Lâm Thi Thi có tài, việc cô ta làm việc dưới trướng anh là danh ngôn chính thuận, cô đâu thể vì chút ghen tuông đuổi cô ta đi được? Tôi được biết trong công ty anh có rất nhiều cổ đông công khai ưu ái, tỏ vẻ kính mến Lâm Thi Thi. Tôi cần mặt mũi, Tống Mặc lại càng cần mặt mũi trong giới hào môn. Tôi chỉ là cô bạn gái nhỏ ngày ngày ăn bám anh, làm sao có tiếng nói trong cái lĩnh vực mà tôi chẳng biết gì hết?

Bố tôi nói người tài có thể không phải là người giỏi mà người tài là người biết sử dụng người giỏi. Tống Mặc là người tài, Lâm Thi Thi là người giỏi. Có người giỏi trong công ty, công việc làm ăn của anh mới phát triển, phải không?

Vòng tay trên người tôi lại thêm siết chặt, mùi hương bạc hà quanh quẩn chóp mũi tôi, anh hôn lên trán tôi, nhẹ giọng nói “Miểu Miểu, sắp tới anh bay sang Hoa Kỳ, em ở nhà nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, có gì cần em gọi cho anh, hoặc em sang nhà bố mẹ anh ấy, họ nói rất nhớ em.”

“Ừm.”

“Em không được thức quá khuya, nhớ phải ăn nhiều rau vào. Anh có làm sủi cảo để trong tủ lạnh, em nhớ hâm nóng lại rồi ăn. Ra ngoài đường nhớ nhìn trước ngó sau, cẩn thận đấy,…”

Anh lải nhải như bà già, tôi ngắt lời anh “Em biết, anh im đi!”

Anh dừng lại, rưng rưng nước mắt nhìn tôi “Miểu Miểu không cần anh nữa… em chán ghét anh rồi đúng không?”

“…”

“Anh nói tiếp đi.”

Ngày hôm sau tôi tiễn anh ra sân bay, anh lưu luyến ôm hôn tôi mãi mới chịu thả người.

Tôi về nhà ăn hết đồ trong tủ lạnh thì xách người về nhà bố mẹ Tống ăn chực. Ông bà cực kì thích Tống Mặc đi công tác, vì có như vậy tôi mới dọn sang nhà họ ở.

Thỉnh thoảng mẹ Tống sẽ ngủ cùng tôi, theo lời bà là tâm sự với con dâu.



“Miểu Miểu, thằng nhóc kia làm gì khiến con buồn à?”

Trực giác của phụ nữ tiếp cận nhau rất nhạy, mẹ Tống rất nhanh nhận ra tôi có gì đó không ổn. Bà nằm bên cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi han “Con cứ nói với mẹ, thằng nhóc đó dám làm gì xấu với bảo bối của mẹ mẹ lột da nó ném cho chó ăn.”

Tôi quen với việc mẹ Tống cực kì yêu chiều tôi, như thể tôi mới là con gái bà, còn Tống Mặc là chỉ tiện tay nhặt về nuôi thôi.

Thấy tôi ậm ừ mãi không nói, bà xoa xoa mặt tôi “Mẹ không ép con nói đâu, nhưng mẹ muốn con nhớ, thằng ranh kia là mẹ nhặt từ bãi rác về, con mới là bảo bối của mẹ, mẹ chính là chỗ dựa cho con, hiểu không? Chỉ cần con muốn, mẹ liền cho nó cuốn gói khỏi nhà này!”

Tôi “…” Tống Mặc nghe thấy thể nào cũng ôm tôi khóc rống lên cho xem.

“Mẹ tốt quá ~”

“Chứ sao.” Mẹ Tống rất tự hào “Con gái bảo bối của mẹ mẹ không tốt với con chả lẽ tốt với thằng ranh kia à?”

Được rồi, trong mắt mẹ Tống anh chính là cặn bã, tôi không hiểu tình mẫu tử của nhà này cho lắm.

“Mẹ, nếu con chia tay với Tống Mặc thì sao?”

Trong một khắc, tôi còn thấy mắt bà sáng lấp lánh “Đương nhiên là nhận con làm con gái, sau đó đá đít thằng ranh kia rồi!”

Trên mặt bà thiếu điều dán dòng chữ “mau chia tay đi”.

“Nhưng con gái à, thằng nhóc đó khiến con buồn à?” Bà lo lắng nhìn tôi. Tôi lắc đầu “Không mẹ ạ.”

“Nhưng con chỉ nghĩ, nhỡ đâu một ngày anh ấy chán con đi theo cô nào đấy thì sao?”

Tôi không phải tuyệt thế giai nhân, trình độ học vấn chẳng phải loại giỏi. Ngoại trừ mang danh con nhà giàu, tôi cũng không hiểu tại sao nhà họ Tống lại thích tôi như thế.

“Con yên tâm, mẹ sẽ cắt chân giữa của nó, chuyển hết tài sản của nó cho con, ném nó ra đường rồi mẹ đi kiếm thằng khác cho con.” Bà nói dứt khoát “Đàn ông trên đời không phải chỉ có một, con là bảo bối của mẹ, xứng đáng có được thứ tốt nhất.”

Khoảnh khắc đó tôi bật cười, lòng đầy ấm áp.

Được rồi, sau lưng tôi còn có ô dù to lớn của nhà Tống nữa.

Tống Mặc về sớm trước hai ngày, vừa về liền lao vào phòng ôm tôi khóc rống lên.

Một Tống Mặc đẹp trai, bảnh bao sáng sủa trong mắt tôi giờ đây đầu tóc rối bù, râu ria lởm chởm, thầm mắt thâm sì, quần áo nhàu nhĩ xộc xệch, giọng anh khàn như con vịt đực khóc nức nở.



“Anh làm sao thế?” Tôi bị dọa cho sợ đứng tim, kéo anh từ dưới đất lên nhưng anh cứ ôm chặt lấy chân tôi khóc huhu.

“Ngoan nào, ai làm gì anh, hả?”

“Vợ, em không cần anh nữa!!!” Anh khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế, tôi dỗ kiểu gì cũng không được, anh khóc đến độ ngủ thiếp đi dưới chân tôi, còn tôi thì chân tê cứng, chỉ hận không thể đạp chết anh.

Cmn chuột rút rồi!!!

Anh ngủ đến tận khuya, vất vả lắm tôi mới vào được giấc, anh ngủ dậy thì lại ôm tôi khóc.

‘Stop! Tống tổng tài, hình tượng của anh đâu??? Tính kiên cường của đàn ông đâu??? Thể diện của anh đâu???”

“Quan trọng bằng em chắc!” Anh ôm chặt cứng lấy tôi, bù lu bù loa. Tôi vừa hôn anh vừa an ủi suốt nửa tiếng, anh mới chịu ngừng khóc, sụt sịt nhìn tôi.

“Em muốn chia tay anh!” Mắt anh đỏ hoe, bộ dáng như bị cả thế giới vứt bỏ đó khiến tôi đau lòng, tôi hôn lên má anh “Em đâu có, anh nghe bậy bạ ở đâu thế?”

“Mẹ nói em hỏi mẹ nếu em chia tay anh thì sao!” Anh khịt mũi “Mẹ còn nói anh không làm tròn trách nhiệm với em, bảo anh mau buông tay em để bà còn nhận con gái từ mặt con trai…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ở Trọ Cùng Nhà

2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

3. Ma Thần Trời Sinh

4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào

=====================================

Tôi “…”

“Em nói đi, anh đã thiếu sót chỗ nào? Em không hài lòng anh ở đâu? Anh sẽ sửa mà, đừng vứt bỏ anh…”

“Ngày trước em đá anh, nói anh ngoại tình gì gì đó, em cũng không chịu hôn anh mỗi khi anh về nhà, anh hỏi em cái gì em cũng thờ ơ, thậm chí tuần qua anh không ở nhà em cũng không chủ động gọi cho anh, anh gọi cho em em nói vài ba câu là tắt.”

“Em chán anh rồi sao? Em không còn yêu anh nữa à?”

“Không phải…” Tôi lắc đầu, nhất thời không biết ứng xử sao nữa.