Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 133



Trong một khách sạn khác ở Seol, nhóm của Quân đang tụ tập lại một chỗ, gương mặt người nào cũng đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, làn tóc đều phai sương. Quân thì khỏi nói, đến ăn cậu cũng chẳng thể ăn vào, từng phút từng giây đều chỉ nghĩ đến việc đi tìm Lan. Lam và Phương lúc đầu còn rất bình tĩnh, cho rằng Lan có việc gì đó bận lắm, nhất thời không thể liên lạc với bọn họ nhưng đã năm ngày trôi qua rồi, cũng không cần mất liên lạc lâu như thế, nếu Lan về Nhật thì ít nhất cũng phải báo với Kai hoặc Misaki nhưng ngay cả hai người đó bây giờ cũng như ngồi trên đống lửa, Akira và South ở Việt Nam cũng không nghe thấy tin tức gì của Lan cả. Lan dường như đã bốc hơi khỏi mặt đất, biến mất trên cõi đời này vậy.

“Cái con nhỏ này, rốt cục đã đi đâu kia chứ?”

Phương quyết không bỏ cuộc cầm điện thoại gọi cho Lan, miệng không khỏi lầm bầm chửi mắng, một người dù có kiên nhẫn đến bao nhiêu thì cũng bị sự biến mất vô cùng đột ngột này của Lan làm cho bốc hỏa trên đâu, Phương lại là một người không có chút kiên nhẫn nào cho nên trò chơi trốn tìm này với cô là một thứ đáng ghét, là một sự chờ đợi vô nghĩa, còn là một nỗi lo lắng cồn cào trong lòng, cô thề nếu cô tìm ra Lan, cô chắc chắn sẽ cho Lan một trận cho hả dạ.

Quân đan hai tay vào nhau, cánh tay đặt trên đùi, mượn lực của đùi nâng đỡ cả thân người mệt mỏi.

Em rốt cục đang ở đâu? Anh nhớ em lắm, lại càng lo cho em hơn! Làm ơn, liên lạc với anh đi, Lan!

Đôi mắt cậu nặng trĩu, đầy vẻ mệt mỏi, cậu thực sự rất muốn ngủ nhưng cậu không thể an tâm mà ngủ khi chưa tìm thấy Lan được

Lại nhớ về thời gian mấy năm về trước, cậu chỉ không ở bên Lan một lúc thì cô đã biến mất đến 10 năm, lần này lại một lúc không ở bên cô, cô lại biến mất một lần nữa, lần này cô sẽ đi bao lâu đây?

“Được rồi!”

Tiếng nói vui mừng của Phương reo lên như kéo cả tâm tình của Quân về, con tim lạnh ngắt mấy ngày qua rốt cục cũng đã đập lại, cậu yên lặng dõi mắt về phía Phương, một cái hít thở mạnh cũng không dám

Tất cả mọi người cũng nhìn về phía Phương, cô nhìn mọi người một cái, hiểu ý liền bật loa ngoài điện thoại lên rồi đặt xuống dưới bàn, sau đó cất giọng đầy lo lắng

“Cậu làm sao thế Lan? Sao lại biến mất không một lời như thế? Có chuyện gì à?”

Bên kia yên lặng thật lâu, không khí bên này càng nặng nề, ngột ngạt, mãi một lúc sau, một giọng khàn khàn vang lên, dù có một chút thay đổi nhưng mọi người vẫn nhận ra được giọng của cô

“Không sao! Có một vài chuyện cần giải quyết thôi mà!”

“Cậu đang ở đâu? Bọn tớ sẽ tới đó ngay!”

“Không cần!...”

“Xin mời hành khách có vé đi Việt Nam ra cổng số 6!”

“… Tớ có thể một mình giải quyết được! Tạm biệt!”

Lan nói rồi tắt máy, cũng chẳng để cho ai nói thêm cái gì, nhưng là cần sao? Bọn họ rõ ràng nhận ra Lan gặp vấn đề vướng mắc, chất giọng của cô mệt mỏi thấy rõ, khẳng định có chuyện quan trọng xảy ra.

Vừa rồi tiếng cô tiếp viên lảnh lót vang qua điện thoại, bọn họ không nghe sót chữ nào! Lan đi Việt Nam? Để làm gì kia chứ?

Lan…! Em đang giấu anh chuyện gì?

Quân đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác trên bàn rồi hướng cửa mà đi, nhưng chỉ đi được 2 bước, điện thoại cậu vang lên inh ỏi, ba tin nhắn liên tiếp được gởi tới lập tức thu hút sự chú ý của mọi người

Quân cầm lấy điện thoại tự dưng cảm thấy bất an, cậu nhìn chằm chằm cái điện thoại một hồi lâu không một cử động, cuối cùng cũng chậm chạp mở điện thoại lên

Những bức ảnh chói mắt được gửi từ số của Lan như đã phán tử hình cậu, mà chính cậu cũng không rõ tại sao, khi nào cậu và em họ của mình lại làm ra cái chuyện này! Anh em hôn nhau chẳng phải là loạn luân hay sao?

Nhìn đến tin nhắn thứ 3, toàn bộ thế giới của cậu như sụp đổ. Chỉ một câu 5 chữ thôi nhưng lại hóa thành một cây đao vô hình đâm vào tim cậu rồi ra sức đục khoét nó đến khi nó ngừng đập, im lặng trong vũng máu tươi

Chúng ta chia tay đi!

Lan chỉ nhìn vào những tấm hình này, còn không hỏi qua cậu chuyện này có thật hay không đã phán tử hình cậu, còn là một án oan, nhưng mà người mang tội như cậu lại không thể lên tiếng, đây là cái lí lẽ gì? Cậu tuyệt không chấp nhận

Quân cầm lấy áo khoác, đem điện thoại nhét vào túi rồi xông ra khỏi cửa.

Máy bay bắt đầu động, tiếng động cơ từ từ vang lên, từ thấp đến cao, đều đều kích thích màng nhĩ con người. Cảnh vật bên ngoài bắt đầu thụt lùi lại, mỗi lúc một nhanh hơn, đầu máy bay chậm rãi nhích lên, so với phần đuôi cao hơn một chút, theo quán tính cả thân người hành khách ngã ra sau, áp sát vào thân ghế, không biết qua bao lâu, máy bay rốt cục lấy lại được thăng bằng, cũng đã chạm đến mây. Lan nhìn những gợn mây bồng bềnh dính chùm với nhau, trong lòng không rõ tư vị gì, nàng cuối cùng cũng lựa chọn trốn tránh, không chịu đối mặt với Quân để làm rõ mọi chuyện, vậy mới thấy trái tim của cô đối lập với bề ngoài mạnh mẽ đến như thế nào. Lan thả tầm mắt vào xa xăm, cả người lặng đi, thật lâu, cả tiếng người tiếp viên luyên thuyên hướng dẫn an toàn cô cũng chẳng nghe thấy, giống như lúc này thế giới chỉ còn mình cô với một bóng đen bao trùm.

----------------Phân cách tuyến---------------------------

Quân ra đến sân bay thì được tin máy bay đã rời khỏi cách đó nửa tiếng, cậu không khỏi chửi thề một tiếng, bối rối ngồi xuống ghế chờ sân bay

Phải làm sao đây! Nếu cậu không bắt kip Lan và giải thích mọi chuyện, hai người bọn họ có thể vì hiểu lầm này mà chia cách vĩnh viễn

Còn có…ai đang đứng đằng sau phá hoại bọn họ? Thư chăng? Hay là ba mẹ cậu?

Lan...!

Quân thầm gọi tên cô. Bỗng dưng trong đầu dâng lên một khuôn mặt quen thuộc, lại đầy khả ái, cậu lập tức nhấc máy gọi điện cho người kia

“alo”

Giọng nói khàn khàn ở bên kia vang lên như cứu rỗi cả cuộc đời cậu, cậu cơ hồ nhảy dựng lên

“Anh, em Quân đây!”

“Có chuyện gì không?”

Âm thanh kia có phần mệt mỏi, lại thêm một chút chán chường nhưng Quân chẳng hề nhận ra, mà cũng đúng, giờ cậu cũng đâu còn tâm trí đâu để ý đến việc nào khác ngoài Lan

“Điều động giúp em một chuyên cơ đi ạ!”

Không phải là được không? Không phải hỏi mà là lời nài nỉ mang tính yêu cầu, cậu không có thời gian đâu mà đi hỏi người ta được không? Lửa bén tới nơi rồi nha!

“Lại có chuyện à? Sao hai đứa chẳng ngồi yên một chỗ vậy hả? Được rồi, đang ở đâu?”




Người kia tỏ vẻ bực bội nhưng cũng không có từ chối lời đề nghị của Quân, chuyên cơ lập tức được chuẩn bị, tầm 10 phút sau, Quân đã được nhân viên tiếp tân dẫn lỗi vào chuyên cơ, nhưng thực sự 10 phút kia đối với cậu lại trôi qua rất lâu, tâm trạng cứ như kiến bò chảo nóng, bức rức sắp điên rồi!

Hi vọng, có thể bắt kịp Lan!

Trải qua một thời gian thật lâu, cuối cùng chiếc máy bay khởi hành từ đất nước nghệ thuật đã hạ cánh an toàn xuống điểm đến cuối cùng, tiếng chào lảnh lót của những vị tiếp viên xinh đẹp lại một lần nữa vang lên, hẹn gặp lại vào một hành trình mới

Lan lửng thửng rời khỏi máy bay, di chuyển vào trong sân bay, bỏ qua mọi thứ, tiến thẳng vào nhà vệ sinh, nàng cần phải rửa mặt để lấy lại tỉnh táo và định xem nơi dừng chân tiếp theo là nơi nào

Bỏ lại mọi thứ đi thôi! Quên đi tất cả đau thương kia…!

Lan tự nhủ lòng mình như vậy, nhưng cô làm được sao?

Nhìn vẻ mặt tàn tạ của mình trong gương, đôi mắt thâm đen lại có phần hơi sưng vì khóc đêm, khuôn mặt mất đi vẻ rạng rỡ mà cô vẫn giữ hằng ngày, thay vào đó là một làn da nhợt nhạt, tựa như một người mang bệnh nan y lâu năm, không một chút sắc

Đây là do ai?

Cuộc sống khoái hoạt, không vướng bận bụi trần lúc trước của cô đâu rồi? Nhớ lại trước kia, cô lại mong muốn quay về khoảng thời gian đó, khoảng thời gian mà cô chưa gặp Quân

Quân…cái tên đó đã khắc sâu vào trong tâm của cô mất rồi!

Mỗi một tiếng gọi, lòng cô lại đau thắt lại, tựa như bị từng nhát dao từng nhát từng nhát cắt đi những miếng thịt mỏng manh trong tim, dày xéo tâm can cô

Cô từ một người dưng thành người yêu, đến vị hôn thê, giờ thì đã trở thành cái dạng gì rồi? Là kẻ bị người cướp đi hạnh phúc hay là…kẻ thứ 3 đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cướp đi người chồng người cha của kẻ khác

Thật đáng tởm! Cô tự thấy chính mình đáng khinh!

Lan không kiềm được lòng, vung tay đánh mạnh vào bồn nước cô mới xả, nước văng tung tóe, thấm ướt cả cái gương trước mặt cô, nhưng lại không thể làm dịu đi lửa giận trong lòng cô

Cô giận người nhưng cũng là giận mình, tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, bước vào cái vòng lẩn quẩn của tình yêu này? Chẳng phải cô đã chứng kiến qua nỗi đau của Phương hay sao? Tại sao lại bước tiếp vết xe đổ của Phương?

Lan thực sự đau muốn khóc, nhưng lạ thay hốc mắt cô lại khô ráo, không có một giọt nước mắt nào! Có thể…vì cô đã khóc đến cạn nước mắt rồi! Cũng có thể tâm đã đau đến chết lặng rồi!

Lan lửng thửng bước ra khỏi nhà vệ sinh, không một định hướng, rốt cục cô phải đi đâu đây?



Cô chết sửng…!

Cô gái đó…Cậu nhóc đó…và cả Quân!

Ba người bọn họ…sao lại ở nơi này?

Lan trân trối nhìn vào hình ảnh đẹp đẽ trước mặt, cô gái cười đến động lòng người, lại mang một vẻ dịu dàng đằm thắm như ánh mặt trời ban mai. Còn kia…cậu nhóc mũm mỉm đang cười híp mắt, đòi Quân ôm một cái, mà Quân hiện giờ…cũng thực vui vẻ, dang tay ôm lấy cậu nhóc kia

Chẳng phải Quân đang ở Hàn hay sao?

Lan tự thắc mắc, nhưng rồi lại tự giễu bản thân! Anh ta cũng không phải không có chân, anh ta muốn chạy về với vợ cô cũng đâu thể quản được. Cô vốn chẳng là gì trong mắt người a.

Bản thân cô cảm thấy mình bị phản bội, lại càng thất vọng, đau triệt tâm can, nhưng cũng đành bất lực không biết làm gì! Gia đình 3 người bọn họ hạnh phúc như thế kia, cô mãi mãi chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi!

Lan cụp đôi mắt buồn lại, lách người trong đám đông, lập tức rời đi. Lúc này, cô không thể cho bọn họ thấy bộ dạng thất bại của mình được, tuyệt đối không! Cô là một người mạnh mẽ, cô sẽ nhúng chàm tất cả, tình yêu? Cô đã từng mong ước có, cũng đã nghĩ mình đã có, nhưng thực sự chẳng có gì cả, thứ đó với cô thực xa xỉ, thật quá tầm tay, vậy nên, nếu dành thời gian chỉ để thực hiện thứ tình yêu vô bổ kia, không bằng cô lại tiếp tục với cuộc sống trước đây của mình, quanh quẩn bị có một chữ hận! Như thế, cô còn thấy tốt hơn

Bóng dáng nhỏ cô đơn hòa vào dòng người đông đúc, cứ như thế rời đi trong hiểu lầm sâu đậm, rốt cục cũng chỉ là một chấm nhỏ sau đó biến mất trong vô hạn những người, mà người nào đó vẫn không hề hay biết đã để vuột mất một bàn tay nhỏ bé, một bóng hình cô đơn, tịch mịch

----------------------------------phân cách tuyến---------------------------

Quân ôm lấy cậu bé mủm mỉm kia, hôn cậu nhóc một cái, sau đó trả lại cho cô gái kia, miệng tuy cười nhưng trong mắt lại là một mảnh mệt mỏi, mở miệng hỏi

“Sao em lại ở đây? Chẳng phải đang ở Thụy Sĩ nghỉ dưỡng sao?”

“Em về tìm cha thằng bé, anh ta suốt ngày cứ công việc, ngay cả con mình cũng chẳng thèm đến nhìn, đến bao giờ anh ta mới rãnh cơ chứ? Đợi anh ta giải quyết xong công việc chất đống đó chắc thằng bé cũng đã cưới vợ sinh con!”

Quân ngẫm nghĩ cũng đúng! Anh ấy quả thật là một người cuồng công việc, nhưng cũng không đến mức đó chứ? Cưới vợ sinh con à? Như thế có quá lâu không?

“Còn anh? Sao anh lại ở sân bay? Đi đón ai à?”

“Ừm!”

Quân chỉ trả lời ngắn gọn, quả thực không có thời gian kể đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe, chỉ chào nói vài ba câu, sau đó rời đi

Thật ra ngay từ lúc đầu đến khi nói chuyện với cô gái, rồi đến khi rời đi, ánh mắt anh vẫn không ngừng dáo dác nhìn trong đám người nhưng lạ kỳ thay, anh vẫn không tìm thấy cô, chẳng lẽ cô không có đi chuyến này

Nhưng đường ra cửa bảo an, cũng chỉ có cửa này a!

Quân lại dáo dác nhìn khắp nơi, đâu hề biết rằng người cậu muốn tìm đã không còn ở đây!

Đây là ý trời! cũng là ý người!

Cứ như thế hiểu lầm rồi lại hiểu lầm chồng chất! Đến khi nào mọi chuyện mới được rõ ràng đây!