Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ

Chương 3



“Xin chào mọi người, tôi tên Mộ Gia Hủ, là người dẫn chương trình ngày hôm nay. Ngày hôm nay sẽ chia sẻ một bài thơ của nước Uông ——《Chắc gì》, bên trong viết: Chắc gì một cánh đồng hoang vu/Ngày mai không hóa thành rừng rậm/Chắc gì những tiếng lòng câm lặng/Ngày mai không hóa thành lời thơ/Chắc gì những điều mình ước mơ/Ngày mai không trở nên sáng rõ/Chỉ cần một tấm lòng son đỏ/Kiên định một mục đích vững bền….” [1]

Vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời vàng nhạt ấm áp từ từ tỏa xuống, tiếng chuông tan học vang lên, theo sau đó là tiết mục radio mỗi ngày một lúc của nhà trường. Giọng nói của người dẫn chương trình êm dịu thuần khiết, dào dạt lấp đầy lỗ tai, vẫn có thể xem là sự hưởng thụ lớn trong lúc nghỉ trưa.

Sau khi radio kết thúc, Mộ Gia Hủ vội vàng chạy đến phòng phối âm, hôm nay là cuộc họp đầu tiên sau lần chiêu mộ thành viên mới, cô là một hội trưởng, cần phải đến xã đoàn trước để chuẩn bị.

Điện thoại đột nhiên rung lên, khiến thần kinh cô cũng giật mình theo, thấy trên màn hình hiện thị tên Thẩm Từ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ sau khi cô thêm Wechat của Tả Ngạn, cô thường xuyên rơi vào trạng thái hốt hoảng, rất sợ Tả Ngạn sẽ làm khó mình. Cũng may đã một tuần lễ trôi qua, giao diện trò chuyện của hai người vẫn rất sạch sẽ.

Nhưng cô vẫn có hơi thấp thỏm, không đi đến cửa đông nữa, không phải là không muốn ra ngoài, mà cô sẽ đi đường vòng và tìm một cửa khác để đi.

Được xem là xã đoàn xuất sắc trong trường học, biểu hiện của phòng hòa âm trong mấy năm gần đây rất tuyệt vời, có không ít các em trai em gái khóa dưới tìm đến đây vì yêu thích, Mộ Gia Hủ cảm thấy cực kì vui vẻ và yên tâm.

Sau khi buổi họp kết thúc, Mộ Gia Hủ bảo các nam sinh ở lại, cô đã xin mượn một số thiết bị của trường học trong học kì một vừa rồi, vừa khéo hôm nay đưa đến, nên gọi họ đi dọn giúp.

Nữ sinh thì chỉ còn lại cô và Thẩm Từ, hai người vừa trò chuyện vừa dọn dẹp thiết bị.

“Gia Hủ, cậu và anh trai bảo vệ thế nào rồi?”

Ngày đó, Mộ Gia Hủ đã thẳng thắn kể lại chuyện của mình với Tả Ngạn, chỉ là không cẩn thận xem nhẹ mạch não của Thẩm Từ, cô ấy cho rằng cuộc gặp gỡ của hai người rất lãng mạn, âm thành ghép đôi hai người họ.

Thiết bị có hơi nặng, Mộ Gia Hủ đi đứng nghiên ngã, giọng nói kèm theo hơi thở hổn hển: “Cậu cũng đừng…Đùa giỡn thế này, tớ sợ.”

“Đến mức đó à, một người bạn trai đẹp trai còn khí phách như vậy, có nhiều người muốn cướp lắm đấy.”

Nhìn vẻ mặt đầy sự si mê của Thẩm Từ, trong bụng Mộ Gia Hủ xuất hiện một ý nghĩ xấu xa, cô bước đến trước mặt Thẩm Từ, nhẹ giọng nói: “Nói cho cậu biết một bí mật, Tả Ngạn không thích phụ nữ.”

“Ai không thích phụ nữ?” Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng, lúc này cả người đến sống lưng đều lạnh toát.

Mộ Gia Hủ rất nhạy cảm với âm thanh, là một thanh khống, giọng nói có thể đem đến cho cô cảm giác như vậy, ngoại trừ Hứa Thừa Chu, cũng chỉ có Tả Ngạn.

Mặt cô đầy vẻ hối hận, cúi đầu xuống, nói: “Tôi không thích phụ nữ.”

Cô không dám ngẩng đầu lên, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt, lòng cô chợt căng thẳng, đã chuẩn bị nghe mắng xong xuôi.

Kết quả thì trên tay nhẹ đi đôi chút, Tả Ngạn đã lấy thiết bị, đi về phía trước mấy bước, không kiên nhẫn quay đầu: “Dẫn đường.”

Lúc này Mộ Gia Hủ mới lấy lại tinh thần, cô “à” một tiếng, vội vàng kéo Thẩm Từ đi lên phía trước.

Có Tả Ngạn hỗ trợ, nên dọn dẹp thiết bị cũng hoàn thành rất nhanh, mặc dù thời gian đã gần sập tối, nhưng cái oi bức của thời tiết vẫn không giảm bớt, trên khuôn mặt Tả Ngạn ướt đẫm mồ hôi.

Mộ Gia Hủ đưa cho anh một tờ khăn giấy ướt, bật thốt một câu khách sáo: “Hôm nay rất cảm ơn anh, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé!”

“Được thôi.”

Đối diện với con ngươi tràn đầy ý cưới của Tả Ngạn, Mộ Gia Hủ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

__

[1] Thơ được dịch bởi bạn Đường Ái

Một bản khác được dịch bởi bạn Giáo Chủ

《Chẳng Phải》

Chẳng phải rằng những nơi chốn hoang sơ

Ngày mai đến không thành nơi màu mỡ

Chẳng phải rằng có những lời không tỏ

Ngày mai sẽ chẳng hóa một vần thơ

Lại chẳng phải về những điều ước mơ

Không một mai trở thành điều soi rõ

Hãy mang lấy một tấm lòng son sắt

Thật bền lòng vững chí quyết kiên tâm.

**

Hết chương 3