Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 20: Một cơn ác mộng đau khổ triền miên



Long Tiểu Hoa biết mình đang nằm mơ. Nếu không thì nàng đãkhông bỗng nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn chưa dậy thì. Nàng cảmthấy trực giác mách bảo nàng đây chắc chắn là ác mộng. Taynàng cầm một xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa mút, mu bàn tay có mấy vết đỏ mà mẹ nàngđã đánh dấu khi bắt nàng phải học làm sổ sách và sử dụng bàn tính.Thật ra mà nói, đến Long Tiểu Hoa cũng không thể không thừanhận rằng hồi nhỏ mình là một cô bé rất đáng yêu với chiếc quần đỏ hoa trắng vàđôi giày thêu màu đỏ. Một cô bé ngây thơ sẽ trở thành một cô nương xinh đẹpnhưng tại sao lại biến thành một người khiến người ta thấy là ghét, một cô gáichỉ thích đọc “sách người lớn”, bị Mẹ kế Long Hiểu Ất giày vò. Có điều nàngcũng không coi là hoàn toàn quái dị, nàng chỉ giữ lại một chút tính cách tuổithơ: không muốn học, tham ăn và lười biếng.

Hài lòng ngắm nhìn hình ảnh bản thân mình khi còn là cô bébảy tuổi trong sáng không tà niệm, nhìn bím tóc nhỏ trên đầu cô bé, trong lòngnàng bùng lên những xúc cảm khó diễn tả. Chỉ là cảnh tượng khá quen mắt lúc nàykhiến nàng cảm thấy sợ hãi. Sau cơn mưa, nhà nhà đều thắp đèn buổi tối, nàngmột mình ăn kẹo hồ lô, không ở nhà mà còn chạy ra ngoài làm gì?

- Tôi phải bỏ nhà đi. Tôi không muốn xem sổ sách, không muốnhọc cùng bàn tính. Hu hu! Mẹ lấy roi mây đánh tôi, tôi trèo qua cửa sổ chạytrốn. Tôi muốn tìm A Tam ca mua kẹo hồ lô. Tôi lấy huynh ấy để được ngày ngàyăn kẹo hồ lô.

Tiếng nói của cô bé bảy tuổi đã giải thích những nghi hoặccủa nàng. Ồ… Đúng rồi. Khi nàng bảy tuổi, người trong lòng của nàng chính là ATam ca bán kẹo hồ lô góc phố. Lúc đó, nàng nghĩ rằng mình lấy huynh ấy thì cóthể cả đời ăn kẹo hồ lô, không cần phải học làm sổ sách, không cần phải học sửdụng bàn tính, không bị mẹ đánh nữa. Thế nên nàng thường mỉm cười để lộ cả hàmrăng ra với A Tam ca. Hai chiếc răng thỏ cứ thế chìa ra. Nhưng chiêu này saukhi gặp Long Hiểu Ất thì dần dần mất tác dụng. A Tam ca nói nhà nàng có thêmLong Hiểu Ất thì nụ cười của nàng bắt đầu xấu xí, hàm chứa nỗi ấm ức. Híc…

Nếu như không gặp tên Long Hiểu Ất bệnh hoạn đó, nếu như hồitrước nàng không đưa hắn về nhà, nếu như… vân vân. Cuối cùng nàng đã biết tạisao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy. Đây chính là cái ngày số phận nàngthay đổi. Long Tiểu Hoa, đừng chạy khắp phố, đừng nhìn vào góc phố, đừng ngâyngười ra trước cái đẹp, đừng…

Ôi!... Đẹp quá! Mình chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy. Đôimôi mọng đỏ thật là ngon, thật muốn chạm vào, chạm vào một chút thôi. Ồ! Hìnhnhư không hiệu quả lắm! Hay là ôm một cái nhỉ? Ừm ừm, không được. Mình phải hônmột cái mới được…

- Bỏ cái miệng của ngươi ra! - Một bàn tay trực tiếp đẩynàng.

- Hu hu hu! - Bị một bàn tay đẩy ra xa ba tấc, suýt nữa thìxiên kẹo hồ lô trong tay nàng cũng rơi xuống đất. Nhìn bộ dạng đáng thương củahắn dựa vào góc tường kìa, chẳng đáng một xu. Dầm mưa dãi nắng mà lại mang vẻđẹp của cành tường vi đáng thương chứ. Xem chừng khoảng mười lăm, mười sáutuổi, nhưng bàn tay to của hắn đã đẩy nàng ra. Nàng biết lúc đó hắn chỉ làm bộtừ chối, cự tuyệt để hấp dẫn nàng. Bây giờ nàng đã hiểu rõ lòng lang dạ sói củahắn. Nhưng khi ấy nàng mới chỉ có bảy tuổi, hoàn toàn là một nha đầu ngốc, thèmchảy nước miếng, quên hẳn lời thề sẽ lấy A Tam ca. Hắn giống như con sâu gặmnhấm nàng vậy.

- Huynh à, huynh bán thân chôn cha ư?

- … Tránh ra. - Hắn chẳng thèm liếc nàng, đẩy nàng ra xa.

- Huynh à, huynh đói rồi phải không? Tôi cho huynh ăn kẹo hồlô của tôi nhé. - Nàng không bận tâm mà đưa cho hắn xiên kẹo hồ lô đã dính nướcmiếng của mình.

- Ngươi đi đi. - Hắn hằm hằm nhìn xiên kẹo hồ lô đó, khôngbiết có phải là ghét nước miếng của nàng không nhưng rõ ràng bộ dạng của hắnnhư sắp chết đói đến nơi rồi.

- Đừng bảo người ta đi. Người ta rất thích huynh mà. - Mặttròn nói.

- … Thích ư? Vậy ta đáng giá bao nhiêu? - Hắn buông một câu,thế nhưng sau này, cuối cùng hắn cũng hiểu, những thứ Long Tiểu Hoa thích đềukhông đáng tiền. Nàng có thể vì đồ ăn mà sẵn sàng thích cả A Miêu, A Cẩu, cóthể vì muốn mua được “dâm thư” mà sẵn sàng ôm cả ông chủ tiệm sách, và vì muốntránh việc phải sử dụng bàn tính nên mới cố tình mua hắn về.

- Huynh à, huynh biết làm sổ sách sao? - Mắt nàng sáng lên,dường như vẻ đẹp bên ngoài của hắn lại càng tăng thêm một bậc.

- …

- Huynh biết sử dụng bàn tính đúng không? - Nàng liếc nhìnchiếc bàn tính có những hạt ngọc xanh ở dây lưng mình.

- …

- Tốt quá rồi. Tôi có thể nộp bài tập ngày mai rồi. Mẹ tôinói, nếu tôi không tính toán xong cuốn sổ này thì ngày mai sẽ nhốt tôi vàochuồng lợn và bỏ đói tôi đấy. Hu oa oa oa oa!

Hắn bàng hoàng, lần đầu tiên hắn chính thức nhìn nàng, nhếchmép nói:

- Ngươi cũng bị ép học tính toán sao?

- Có phải là thê thảm lắm không? Bà ấy quả thực giống như mẹkế vậy. Tôi vốn định đi tìm phu quân bán kẹo hồ lô nhờ giúp…

- Ta đói. - Hắn bỗng ngắt lời nàng. Hắn đã thừa nhận hắn thựcsự cần đồ ăn, cũng coi như là chấp nhận giúp nàng làm bài tập: - Nhưng ta khôngmuốn ăn kẹo hồ lô của ngươi.

- Nhưng kẹo hồ lô… - Rất ngon mà.

- Ta ghét những thứ tròn tròn, đặc biệt là chúng còn xiên lạivới nhau. - Hắn nhấn mạnh hình thức của món đồ ăn này và nguyên nhân cự tuyệt: -Vì nó giống như cái bàn tính.

- Hả?

- Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi tính toán sao? Cònkhông đi à? - Hắn chống tay xuống đất, đứng dậy. Lúc này nàng mới phát hiện ramình chỉ đứng tới thắt lưng hắn, cứ như một người lùn. Hắn bỗng trở nên caolớn. Trong bóng tối, nàng không thể nhìn rõ vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”của hắn nhưng nàng nghe thấy tiếng hắn cười: - Có điều tiền công làm sổ sáchkhông rẻ đâu.

Nhiều hơn không rẻ thì là đắt rồi. Nàng chưa bao giờ ngờrằng, mình lại dẫn dắt một kẻ bị đói ngoài phố sắp chết đến nơi, vượt tường,trèo qua cửa sổ về phòng mình, sau đó đưa bài tập mẹ giao ra trước mặt hắn. Hắnkhông hề nhíu mày, mở sổ ra và liếc nhìn một lượt. Hắn nhìn nàng như thể nhữngthứ này quá đơn giản. Nàng nhìn hắn gẩy bàn tính ngưỡng mộ nhưng hắn lại đánàng ra khỏi cửa, bảo nàng đi tìm đồ ăn.

Dù sao Long Tiểu Hoa cũng là thiên kim tiểu thư sáu, bảy nămnay, “kinh nghiệm” nhiều năm đã tạo cho nàng thói quen “cái gì cũng khôngbiết”. Vào nhà bếp, nàng giống như một cô ngốc làm náo loạn cả lên. Cuối cùngnàng bê ra một bát mỳ trắng nấu với nước trắng, phía trên có rắc vài cọng rauxanh, mang đến trước mặt người đẹp của mình. Mỳ trắng thì ngon gì, bổ béo gìchứ? Nàng vốn tưởng hắn sẽ bắt mình đi làm lại một bát khác, bởi vì nàng pháthiện, “mỹ nhân” mà mình đưa về hoàn toàn không tốt đẹp như vẻ bề ngoài của hắn.

Nào ngờ hắn vừa nhìn thấy mỳ trắng thì thái độ thay đổi hẳn,cứ như nàng đã mang đến một thứ khiến hắn cảm động vậy. Hắn mỉm cười, lắc lắcđầu, vừa như bất đắc dĩ lại vừa như cảm thấy rất vui. Hắn cầm đũa lên ăn màkhông một lời oán thán. Chắc là hắn thích món ăn này. Nàng vui mừng khôn xiếtvì mình sắp qua được cửa ải nhưng cửa ải của mẹ nàng không dễ vượt qua như thếđâu.

Ngày hôm sau, lật qua cuốn sổ mà hắn đã làm, mẹ nàng vô cùngngạc nhiên, bà biết chắc chắn có người đã giúp nàng. Và thế là, nàng vẫn bịnhốt vào chuồng lợi bỏ đói. Khi bò ra khỏi chuồng lợn thì nàng mới phát hiện rakhách điếm Đại Long Môn vừa tiếp nhận khế ước bán thân của tân chưởng quỹ -Long Hiểu Ất. Người đẹp của nàng chỉ sau một đêm đã biến thành chưởng quỹ củakhách điếm nhà nàng, lại còn được mẹ nàng tin tưởng nữa chứ. Người biết tínhtoán sổ sách có sức hấp dẫn đến thế sao? Có sức hấp dẫn hơn cả con gái ruột củamình sao? Híc…

Bi thảm chưa kết thúc thì ác mộng lại tiếp tục…

- Long Tiểu Hoa, cô không cần phải học làm sổ sách và sử dụngbàn tính nữa. - Vị tân chưởng quỹ của gia đình này đối với nàng mà nói, tuyrằng thái độ của hắn chẳng có chút gì gọi là “thương hương tiếc ngọc” nhưngcũng đáng để nàng phải reo lên vì nhờ hắn mà nàng được giải thoát khỏi địa ngụcsổ sách.

Thế nhưng ngay sau đó, hắn đã giơ ngón tay thon dài ra trướcmặt nàng khua nhẹ, nói với nàng rằng, ác mộng giờ mới thực sự bắt đầu: - Bắtđầu từ hôm nay, cô chỉ cần học cầm kỳ thi họa, biết thế nào là tiểu thư đàicác, thế nào là lễ nghĩa, thế nào là chăm chồng dạy con.

- Hả? Đó là những thứ gì? Sao nghe nó còn khủng khiếp hơn cảsổ sách và bàn tính thế?

- Ta đã sớm nói với cô rồi mà. Tiền công làm sổ sách của takhông rẻ đâu. - Hắn cười nhắc lại lời tối qua và còn thêm mấy câu nữa: - Tốtnhất là chuyện tùy tiện nói chuyện với đàn ông ở ngoài đường, đưa người ta vềnhà, cô chỉ nên làm một lần này thôi. Từ nay về sau, ta muốn cô là một nhi nữdịu dàng từ trong ra ngoài. Cô nghe rõ chưa?

- Xì! - Long Tiểu Hoa bảy tuổi chưa kịp trở thành một cônương dịu dàng thì số phận nàng đã thay đổi. Bây giờ câu trả lời của Long TiểuHoa chính là…

Hãy cút đi với cô nương dịu dàng từ trong ra ngoài của ngươi!Hãy cút đi!

Tuổi trẻ ngang bướng, nhiệt huyết cuồn cuộn, Long Tiểu Hoachống đối. Lúc này mọi người biết tại sao Long Tiểu Hoa từ một cô bé ngây thơđáng yêu đã biến thành người như bây giờ rồi chứ? Nàng vốn cũng có tiền đồ xánlạn, tương lai rực rỡ, nhưng khi một kẻ cầm roi quất sau lưng vừa đánh, vừathúc, tinh thần học tập của nàng tụt dốc, nàng đã ném mấy thứ cầm kỳ thi họa đóvào sọt rác và không thể trở thành cô gái dịu dàng từ trong ra ngoài. Nàng trởnên oán hận, kèm theo là nụ cười kỳ quái, hành động ngang ngược, lời lẽ thôthiển và không hề có vẻ thân thiện, hòa nhã. Vẻ ngây thơ của nàng vĩnh viễn rađi. Nàng thích thu mình đọc sách dâm ô và làm một người con gái đáng thươngmong có bạch mã hoàng tử đến giải cứu.

Dường như Long Hiểu Ất cũng đã hiểu ra rằng, hắn đã đưa raquyết định đầu tư không có tiền đồ, không có tương lai. Do vậy hắn dừng lạiphương thức giáo dục quái gở ban đầu và đành mặc kệ. Dù sao ngay cả hắn cũngkhông ôm hy vọng đào tạo nên được một thiếu nữ hoàn hảo, thì nàng còn phải căngthẳng gì chứ?

Ồ! Giấc mơ khủng khiếp này cứ kéo dãi mãi thật là đau khổ. Nóchứa đựng toàn bộ những bi thảm mà nàng từng trải qua. Nàng muốn tỉnh lại, tỉnhlại, trở mình rồi ngủ tiếp…

Thịch thịch thịch! - Tiếng nhịp tim đập đều đều bên tai nàng.

Nàng nghi ngờ trở mình, cảm giác nhưng đang nằm nhoài trênmột thứ gì đó cứng hơn giường, mềm hơn sàn nhà, lại còn động đậy và phát ratiếng động rõ hơn, nhanh hơn.

Thịch thịch thịch thịch thịch!

- Tiểu Đinh, ầm ĩ quá! - Ý nghĩ đầu tiên của nàng là TiểuĐinh lại ôm gối trèo nên giường nàng, nhưng thường thì mỗi khi đương gia vĩ đạivề phủ, Tiểu Đinh sẽ không dám ngủ ở giường của nàng. Vì Giả quản gia nói rằng,không chừng ngày nào đó đương gia sẽ hồi tâm, đem đến hạnh phúc cho tiểu thư,nên ông đã đuổi Tiểu Đinh về phòng mình.

Cái giường này quá ầm ĩ, lại không êm. Nàng đang định trởmình để tư thế nằm được thoải mái hơn thì nghe tiếng Mẹ kế bên tai:

- Đừng làm ồn. Ngủ đi nào. - Nàng cảm thấy eo mình bó chặt,lại bị giữ chặt một bên.

- Nửa đêm không ngủ còn định làm gì? - Chủ nhân của cáigiường lên tiếng. Long Hiểu Ất không thoải mái, cúi nhìn thứ đang cựa quậytrong lòng mình. Vừa mới ướt nhẹp vì ngã xuống sông, uống một bụng nước, sốtsuốt cả đêm mà vẫn còn tinh thần như vậy sao? Loại thuốc này thực sự có tácdụng nhanh như vậy? Hắn giơ tay kéo lại chăn cho nàng, nhíu mày hỏi: - Muốn đivệ sinh à?

- Tôi không muốn đi vệ sinh. Tôi muốn đi uống nước. - Nàngkhát khô cả miệng, cố gắng trả lời.

- Hắn vén chăn ra, bước xuống đất, đến bên bàn trà rót mộtchén nước rồi quay lại giường. Hắn dìu kẻ đang ôm gối vừa rời khỏi lòng hắndậy, kề chén nước bên miệng nàng. Môi nàng chạm phải chén sứ lạnh thì liền vôthức uống một ngụm nước lớn. Sau khi uống xong, đã đỡ khát, nàng nấc một cái,rồi lại thiếp đi. Hắn nhìn chén nước còn thừa thì ngẩng đầu lên uống hết rồilại đặt chén lên bàn trà, ngồi lại bên mép giường.

Hắn vừa ngồi xuống thì phát hiện kẻ không khách sáo này đãgiống như một con bạch tuộc ôm lấy cái giường, ngủ xấu chết đi được, hoàn toànkhông chừa chỗ cho hắn. Cô nương dịu dàng thế này sao? Hừ! Hắn không nên có bấtkỳ hy vọng gì.

Nghĩ đến đó, hắn giơ tay nâng cổ nàng lên, chỉnh lại tư thếngủ cho nàng, thử độ nóng trên trán nàng, để nàng quay lại tư thế ngủ tronglòng mình. Nàng mơ hồ cự tuyệt lồng ngực ầm ĩ và không mềm mại của hắn, nhưnghắn thì thầm dọa nạt:

- Còn cựa quậy nữa là ta đuổi ra ngoài đấy.

- Hu hu… Bạch mã hoàng tử cứu với. Mẹ kế lại ức hiếp ngườita. Hãy dùng song kiếm hợp bích đánh bại hắn đi.

- …

- Tôi không muốn học cầm kỳ thi họa. Trả sách lại cho tôi.Tôi không muốn Mẹ kế. Hu hu!

- …

- Tôi không muốn “bị yêu thương”. Tôi muốn tự do. Chiếcgiường này vừa ẫm ĩ vừa cứng. Nó cứ kêu thịch thịch ấy. Hu hu!

- Cô không thể ngủ yên một chút được sao? Đừng nói linh tinhnữa. Ta ném cô ra khỏi cái giường kêu thịch thịch này bây giờ.

- …