Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 58



Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Cách gần hơn, Thẩm Thầm mới ngửi được mùi máu tươi dày đặc trên người hắn, cũng mới nhận ra máu hắn đã nhiễm ướt xiêm y.

Trong lòng đột ngột hoảng loạn, không dám trì hoãn, Thẩm Thầm ôm người xoay người lên ngựa, phi nước đại đến y quán lớn nhất trong thành.

Chờ đại phu trị liệu cho Tô Sân, Thẩm Thầm mới trực quan cảm nhận thấy hắn bị thương nặng biết bao nhiêu. Trên người không có lấy một mảnh da lành, vết thương sâu ngang dọc đan xen đều là vết roi da lưu lại.

Trừ bỏ chúng ra, còn có da thịt bị thiết nóng ủi thối rữa trên ngực, quả thực khiến người không thể nào nhìn thẳng.

Đến người đã quen huyết tinh, thấy nhiều hiện trường hung án như Thẩm Thầm cũng có chút không chịu được.

Và bản thân Tô Sân thoạt nhìn thật sự quá đơn bạc, gầy yếu đến mức khó cảm giác được hô hấp. Nếu không cởi bỏ quần áo, chỉ nhìn gương mặt kia một cách đơn thuần, mặc cho ai cũng không cảm thấy hắn bị thương nghiêm trọng đến thế.

“Đại phu, y thế nào?” Thẩm Thầm nhìn người đang hôn mê, không hiểu sao cảm thấy bực bội.

Không chỉ có người trước mắt làm anh cảm thấy bực bội, tình cảnh trước mắt càng là.

Diêm Thập Nhị hành động theo bản năng, giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau cằm. Đây là động tác theo thói quen khi anh tự hỏi, rất nhiều khi anh không ý thức được.

Đúng vậy, hiện tại vị đại nhân Đề hình tư tên Thẩm Thầm này cũng không phải y nguyên bản.

Diêm Thập Nhị không hiểu ra sao mà bản thân lại biến thành Thẩm Thầm, cứ thế mà ly kỳ xuất hiện ở cái thời không dị thế dấu vết quỷ dị này.

Nhưng quan trọng trước mắt chính là tìm được Thời Dã, trong lúc mơ mơ màng màng anh cảm giác được mình và Thời Dã ở cùng nhau, bọn họ đồng thời bị trói đi, anh đã đến địa phương quái quỷ này, Thời Dã đâu?

Thời Dã ở nơi nào?

“Bị thương quá nặng, hiện tại sốt cao không lùi, có thể tỉnh lại hay không tùy thuộc vào ý chí của bản thân hắn, nếu sáng sớm ngày mai hắn có thể tỉnh lại, liền không có đáng ngại.” Giọng nói lão đại phu trầm thấp, nói xong thở dài một tiếng, dường như rất tiếc hận cho thương thế của Tô Sân.

Miệng vết thương rịt thuốc băng bó, lại bốc thuốc theo phương thuốc lão đại phu khai, lúc này Thẩm Thầm mới mang Tô Sân về hậu trạch Đề hình tư.

Trước khi đi tìm Tô Sân, Thẩm Thầm đã hiểu cơ bản về vụ án hiện tại, người chết là đại tiểu thư Quý gia Quý Chỉ Tịch, lúc ấy nàng bị người phát hiện đã chết trong tiểu viện của thư phòng của mình.

Đồng thời xuất hiện tại hiện trường vụ án còn có một người khác, chính là Tô Sân.

Cả người Tô Sân bê bết máu, trong tay còn nắm hung khí, đem chủy thủ thọc vào ngực Quý Chỉ Tịch.

Lúc ấy hắn đã hôn mê bất tỉnh, ngã ngay cạnh cửa.

“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở lại.” Cận Tử Phong chào đón, Cận ti sự xưa nay bình tĩnh tự giữ lúc này lại tràn đầy lo lắng, nhìn thấy Tô Sân trên lưng Thẩm Thầm, không khỏi nói, “Đại nhân, ngài thật sự cứu Tô tiên sinh ra.”

* Ti sự (còn gọi là ti): chức quan, người trông coi một việc.

“Ừm.” Thẩm Thầm nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cõng người vào phòng.

Khí huyết Tô Sân hao tổn nghiêm trọng, sắc mặt rất là khó coi. Thẩm Thầm nhẹ nhàng lắc đầu, thò người kéo chăn bên trong giường ra, chuẩn bị đắp cho Tô Sân.

Tô Sân trong hôn mê hãy còn tự cảnh giác, nhắm hai mắt nhanh chuẩn tàn nhẫn bắt được cổ tay Thẩm Thầm.

Lực đạo trên tay rất nặng, gắt gao chế trụ Thẩm Thầm, không buông lỏng một khắc. Dường như gặp ác mộng, mày Tô Sân nhăn thật chặt.

Thẩm Thầm hơi sững sờ, ánh mắt dừng trên người Tô sân, không biết vì cái gì, anh luôn vô thức trùng điệp khuôn mặt nam tử trẻ tuổi trước mắt này với Thời Dã, lúc hoảng hốt còn tưởng rằng đang nhìn cùng một người.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thầm không nhịn được bật cười.

Anh thật sự đúng là nhớ Thời Dã phát điên, xem ai cũng cảm thấy là cậu.

“Tô tiên sinh, nơi này là Đề hình tư, sẽ không ai tổn thương ngươi, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi!” Thẩm Thầm thấp giọng trấn an một câu, liền nhanh chóng rút cánh tay mình về.

“Diêm…” Mất đi điểm bám, Tô Sân như bị kinh hoảng, giữa mày nhăn lại, vùng vẫy nỉ non.

Thẩm Thầm cúi người, hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì?”

Cái trán Tô Sân nhức nhối đổ đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt cánh môi, chậm rãi phun ra mất chữ: “Diêm, Diêm Thập Nhị, đừng đi…”

======