Kế Hoạch Được Sủng Ái

Chương 20



Ai đời đệ tử đi bắt sư phụ của mình phục vụ cho mình? Chỉ có mình nàng là ngoại lệ, à không, phải nói người đầu tiên thực hiện chính là nàng, người thứ hai đương nhiên sẽ xuất hiện về phần sau của truyện.

Nàng tạm thời gác chuyện đi du lịch sang một bên mà chuyển sang “ bế quan tu luyện”, mỗi ngày lão ngoan đồng đều dạy khinh công cho nàng, còn Minh Ngọc nàng cũng nói muốn gãy lưỡi lão mới chỉ cho vài chiêu phòng thân, bởi lão nhân chỉ thừa nhận mình nàng làm đệ tử...

Đến giờ nghỉ ngơi cũng là lúc nàng hưởng thụ, nàng lấy cớ mình không biết nấu ăn, trong rừng sâu nguy hiểm Minh Ngọc không biết tí võ công nào nên bắt lão ngoan đồng làm đồ ăn cho mình, nếu không sẽ không nhận ông làm sư phụ. Hazz, chỉ tội cho lão ngoan đồng a, bị đệ tử của mình hành lên hành xuống nhưng vẫn cam tâm mà làm a.

Dù đã là buổi xế chiều nhưng mặt trời vẫn còn khá gay gắt, lão ngoan đồng ủy khuất ngồi dưới nắng nhóm lửa bằng cỏ khô nướng một cục đất đen thui. Nàng từ trong mát đi đến nhìn nhìn cục đất đang cháy trong lửa rồi hỏi:” Lão ngoan đồng, thịt chín chưa?”

Lão ngoan đồng trừng mắt nhìn nàng:” Sao ngươi không tự mình làm mà cứ bắt ta làm hoài vậy? Hừ, như vậy ngươi còn không biết điều, hỏi gì mà hỏi?! Ta không cho ngươi ăn bây giờ!”

Nàng bĩu môi:” Tại con không biết làm chứ bộ, kêu người dạy cho Minh Ngọc làm để người nghỉ ngơi thì người không chịu dạy còn nói con!”

“ Hừ, đây là phương pháp gia truyền, nha đầu đó không phải đệ tử ta thừa nhận thì làm sao dạy được? Còn ngươi, suốt ngày chỉ biết ở không chờ người khác mang thức ăn đến hưởng thụ! Đồ nha đầu lười!” lão ngoan đồng bất mãn. Sở dĩ gọi nàng và Minh Ngọc là nha đầu cũng không có gì lạ, từ lần đầu gặp thì lão đã phát hiện hai người cải nam trang. Nàng cũng xem đó là chuyện bình thường, lão ngoan đồng này là một người không thể xem thường! Nhưng nàng vẫn cứ muốn ức hiếp lão đấy, như vậy mới thấy có thành tựu. ( = =!!)

Không lâu sau, một mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Ngửi thấy mùi vị này chỉ khiến người ta cảm giác thèm ăn đến chết mất, lão ngoan đồng gật đầu:” Chín rồi a”

Lão dùng cây lôi cục đất kia ra rồi tỉ mỉ gỡ lấy lớp đất bên ngoài, bên trong chính là một lớp lá sen gọi kĩ. Lại gỡ ra, bên trong chính là một con gà rừng được nướng đều vàng tươi mà nàng và lão ngoan đồng đã bắt trước đó. Thấy chưa, nàng cũng góp công chứ bộ!

Nàng nhìn chằm chằm con gà kia:” Con muốn ăn a”

“ Xì, nha đầu tham ăn!” lão ngoan đồng bật cười nhìn nàng. Nàng giúp lão ngoan đồng bày ra dĩa, Minh Ngọc từ xa bưng theo một khay đồ ăn:” Tiểu thư, Tần sư phụ, cơm chín rồi!”. ( đĩa, khay... là lão ngoan đồng mua từ thị trấn gần đó a, do nhiều người nên lão phải chuẩn bị đầy đủ)

Lão ngoan đồng liếc nhìn nàng:” Thấy chưa, tiểu Ngọc còn biết nấu cơm cho ta. Chỉ có ngươi là ngồi ở không mà thôi!”

Nàng dậm chân:” Tại con không có khiếu làm chứ bộ, người cũng thấy đó, con cũng học rất chăm chỉ món gà nướng của người nhưng có thành công lần nào đâu”, chính vì thế mà nàng không muốn làm nữa.

Lão ngoan đồng không cam tâm tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, nàng vờ như không khi mà bưng gà nướng ngon miệng đi đến phiến đá được lát bằng phẳng làm bàn. Ba người tụ họp lại cùng dùng bữa, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại khiến ba người cảm thấy rất vui...

Trời tối, trong hang động đã được thắp sáng bằng đốm lửa, Minh Ngọc đã đi nghỉ sớm chỉ còn nàng ngồi trước cửa hang động ngắm nhìn bầu trời đêm.

“ Ngày mai ngươi sẽ lên đường?” lão ngoan đồng từ phía sau đi đến ngồi kế nàng nhìn nàng hỏi.