Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 19: Kinh diễm



Niếp Duy An kinh ngạc quay đầu nhìn anh, buột miệng nói: “Không ngờ anh lại tự luyến như vậy!”

Sắc mặt Nguyên Soái bỗng tối sầm lại, do mặt anh đen nên trong đêm tối lại càng nhìn không rõ…

Niếp Duy An trợn tròn mắt, chế nhạo nói: “Trông anh cũng giỏi lừa người lắm, cứ thích trưng ra khuôn mặt cool ngầu không nói lời nào. Này có thể lừa những cô gái nhỏ không hiểu sự đời, nhưng tôi lớn lên trong quân đội, thể loại này tôi gặp hoài, chẳng có gì hiếm lạ cả!”

Nguyên Soái có đường nét rõ ràng, lông mày cứ như được dùng bút vẽ ra, đôi mắt sắc sảo rất có thần, bộ dáng chính khí nghiêm nghị. Huống chi thân hình anh cao lớn, giơ tay nhấc chân rõ ràng lưu loát, mang theo khí phách tiêu sái không gì diễn tả được… Kiểu đàn ông như này rất được con gái yêu thích, không chỉ có thể khiến các cô gái có những ảo tưởng thần bí về lực lượng bộ đội đặc chủng mà còn cho họ cảm nhận trọn vẹn cảm giác an toàn.

Vậy mà Nguyên Soái đến tuổi này còn chưa có người yêu, Niếp Duy An cảm thấy rất kỳ lạ, không khỏi tò mò hỏi: “Anh vừa nói là có người trong lòng, chẳng lẽ là thật sao?”

Nguyên Soái mím môi, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật!”

Niếp Duy An bị nhìn có chút mất tự nhiên, cau mày: “Anh có đôi mắt như một con sói vậy… Tuy rằng Lâm tiểu thư hơi ương bướng, nhưng dù sao cô bé cũng còn nhỏ, đừng nhìn trừng mắt với cô bé như thế. Trái tim con bé không tốt, nếu bị kinh sợ thì sẽ rắc rối đấy!”

Nguyên Soái trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, dứt khoát quay đầu đi không nói chuyện.

Niếp Duy An không thể chịu nổi sự tò mò trong lòng, huých khuỷu tay vào anh, cười hỏi: “Nói đi, vì sao các cô gái lại không thích anh?”

Nguyên Soái trầm mặc một lát, liếc cô một cái, rầu rĩ mở miệng: “Chê tôi mặt đen!”

“Ặc…” Niếp Duy An không khách khí cười ra tiếng, ban đêm yên tĩnh như vậy, cô cố gắng đè thấp thanh âm của mình, cười đến chảy nước mắt.

Nguyên Soái thoải mái dựa vào ghế, khuôn mặt góc cạnh trở nên nhu hòa dưới ánh đèn ấm áp, làm cho người ta có cảm giác cô đơn.

Niếp Duy An cố nén cười, thở dài: “Xin lỗi, tôi không cố ý… Tôi không có giễu cợt anh! Mặt đen cũng không sao, rất bảnh, rất nam tính!”

Nguyên Soái quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia vui mừng xen lẫn một tia nghi hoặc, không chắc chắn hỏi: “Thật sao? Cô thích tôi… như thế này?”

Niếp Duy An sửng sốt một lúc, sau đó nhún vai nói: “Bề ngoài đối với tôi không quan trọng lắm, tôi thích tính cách bên trong hơn…”

Người ta thường nói ‘tâm sinh tướng’, nếu người có tâm thiện lương chính trực thì ngoại hình cũng sẽ làm cho người ta nhìn vừa mắt.

Nguyên Soái không tiếp tục hỏi, bình tĩnh đứng dậy nói: “Thời gian cũng đã muộn, nên trở về.”

Niếp Duy An khẽ mỉm cười: “Anh đi trước đi, tôi ngồi một lát sẽ trở về.”

Nguyên Soái không nói thêm gì nữa, xoay người chậm rãi rời đi.

Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật hết cỡ, vừa bước vào cửa đã được làn gió ấm áp thổi tới khiến người ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm… Nhưng môi trường thoải mái như vậy lại khiến Nguyên Soái vốn đã quen với việc phân biệt bốn mùa có chút khó chịu. Mặc dù bên ngoài trời rét lạnh nhưng không khí trong lành khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Nguyên Soái bước lên cầu thang, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Hữu Ninh đang ngồi trên bậc thềm, hai tay ôm mặt, đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh đầy thích thú.

Cầu thang hẹp, cô gái nhỏ mặc dù gầy, nhưng anh không thể chen lên giữa chừng, vì vậy anh liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Hữu Ninh cười ranh mãnh, chống cằm nhàn nhạt nói: “Thì ra người trong lòng anh… là chị bác sĩ đó nha!”

Nguyên Soái sắc mặt không thay đổi, chờ cô gái nhỏ nói tiếp.

Nhìn thấy vẻ mặt táo bón của anh, cô gái nhỏ thực sự cảm thấy chán chường, khinh thường cong môi, uy hiếp: “Tin hay không em nói cho chị ấy biết anh có tình ý với chị ấy?”

Nguyên Soái đột nhiên nở nụ cười. Anh là người không hay cười, mặc dù cười lên rất đẹp… nhưng đôi khi cũng khá đáng sợ.



Tiểu nha đầu suýt nữa bị nụ cười như vậy làm cho lóa mắt, sau đó theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, rùng mình một cái, cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Nguyên Soái cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Em cứ việc đi nói. Nếu thành chuyện tốt, anh còn cảm tạ không kịp đấy!”

Lâm Hữu Ninh bĩu môi, mất hứng hỏi: “Bác sĩ có gì tốt mà anh cứ khăng khăng với chị ấy? Em không tốt sao?”

Lâm Hữu Ninh dùng đôi mắt trong veo nhìn anh, cô gái nhỏ yếu ớt như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi ửng hồng, bởi vì sắc mặt tái nhợt, vết ửng hồng này nhìn đặc biệt động lòng người, ngay cả người cứng lòng cũng không khỏi có chút thương hại tiếc…

Nguyên Soái lãnh đạm, ngữ khí như cũ lạnh lùng xa cách: “Anh không thích trẻ con.”

Lâm Hữu Ninh khó chịu nhất khi mọi người đối xử với cô như một đứa trẻ, nghe thấy điều này, cô bé tức giận trừng mắt nhìn anh ta, thậm chí còn cao giọng: “Em không phải là một đứa trẻ! Hơn nữa… Em vẫn có thể lớn lên!”

Nguyên Soái mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lại lộ ra rõ ràng khinh thường, thản nhiên nói: “Không liên quan đến anh.”

Lâm Hữu Ninh nghẹn ngào, bất mãn khịt mũi: “Anh không thích em! Em mới không thích anh đấy! Thời đại bây giờ mà còn yêu thầm… Khó trách anh tuổi này rồi mà còn không có bạn gái!”

Nguyên Soái vốn không có ý định cùng cô bé nói chuyện, đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng lại một chút, hỏi: “Vậy anh nên làm như thế nào?”

Tiểu cô nương không nghĩ tới anh sẽ ‘khiêm tốn thỉnh giáo’, cảm giác được coi như một người trưởng thành có thể bàn luận chuyện quan trọng thật sảng khoái khiến cô bé đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cười nói: “Dù thích đến cỡ nào, nếu không nói ra, người ta cũng sẽ không biết a!”

Nguyên Soái dựa vào tay vịn cầu thang, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, bộ dáng vểnh tai chăm chú lắng nghe.

Lâm Hữu Ninh lấy lại tinh thần, chớp đôi mắt long lanh, ra vẻ chững chạc nói: “Anh phải tỏ tình trước đã! Nhưng tỏ tình cũng là một môn khoa học… Anh chuẩn bị món quà, sau đó mời chị ấy đi ăn tối, xem một bộ phim hoặc những làm những thứ khác mà chị ấy thích. Chờ không khí thích hợp, hãy tặng một món quà nhỏ đã chuẩn bị trước để làm hài lòng chị ấy, phụ nữ cả thôi, đều không thể từ chối sự lãng mạn!”

Nguyên Soái đột nhiên cảm thấy mình nghiêm túc nghe một tiểu nha đầu giảng giải chuyện tình yêu là một chuyện ngu ngốc…

“Mà này, anh biết chị bác sĩ thích cái gì sao?” Lâm Hữu Ninh bám riết không tha, bày mưu tính kế, “Quân nhân các anh chắc đều biết một câu ‘Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’ chứ nhỉ?”

Nguyên Soái suy nghĩ một chút, sau đó không xác định nói: “Cô ấy thích trái tim…”

Đôi mắt của Lâm Hữu Ninh mở to, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Nguyên Soái nghiêm túc nhìn tiểu nha đầu: “Cô ấy có một cái lọ thủy tinh, trong đó chứa một quả tim sưu tầm được ngâm trong thuốc, quanh năm để ở đầu giường…”

Lâm Hữu Ninh sắc mặt tái nhợt, ôm ngực thở gấp, lườm anh một cái rồi hốt hoảng chạy về phòng.

Nguyên Soái nhướng mày, đút hai tay vào túi, ung dung bước lên cầu thang, vui vẻ trở về phòng.

Ngày hôm sau, Lâm tiên sinh rời khỏi nhà từ sáng sớm, ông vội vã đến cuộc họp mà không kịp ăn sáng. Thân là vệ sĩ tạm thời, Nguyên Soái đương nhiên sẽ không để đối phương rời khỏi tầm mắt, tự mình lái xe đưa Lâm tiên sinh đi.

Lâm phu nhân biết mình được Niếp Duy An bảo vệ nên cố gắng không ra ngoài gây phiền phức cho cô, ngay cả khi Lâm Hữu Ninh đến lịch khám định kỳ, bà cũng gọi bác sĩ đến nhà.

Niếp Duy An là một chuyên gia trong lĩnh vực tim mạch, sau khi lắng nghe một lúc, cô đột nhiên trở nên bối rối.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đang thu dọn đồ đạc, Lâm phu nhân cùng con gái đã trở về phòng. Niếp Duy An suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Xin lỗi… Tôi có một câu hỏi. Kiểm tra trước phẫu thuật của Lâm tiểu thư đều tốt, nếu vậy sao hậu phẫu lại có hiện tượng đào thải ghép lớn như vậy?”

Vị bác sĩ kia thở dài: “Chúng tôi cũng không lý giải được… Trên nguyên tắc, hiện tượng đào thải ghép sẽ có nhưng hẳn là không lớn như vậy… Hơn nữa chúng tôi cũng đã thử qua rất nhiều loại thuốc, nhưng hiệu quả vẫn không khả quan…”

Niếp Duy An nhíu mày, khách khí cười nói: “Các anh cũng cố hết sức rồi … Tôi tiễn anh!”



Bác sĩ kia vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, tôi vẫn luôn phụ trách bệnh tình của Lâm tiểu thư, đây là việc tôi nên làm! Tôi đi trước, tạm biệt bác sĩ Niếp!”

Sau khi tiễn vị bác sĩ kia, Niếp Duy An không thể không nghiên cứu kỹ hồ sơ bệnh án của Lâm Hữu Ninh, đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra được vấn đề.

Buổi chiều, nhà thiết kế đến đưa lễ phục cho Lâm phu nhân và con gái để lựa chọn đi yến tiệc.

Lâm phu nhân được bảo dưỡng cẩn thận, dù đã ở tuổi trung niên nhưng bà vẫn tràn đầy sức quyến rũ, vóc dáng không hề kém sắc, sau khi trang điểm trông bà như ngoài ba mươi, khí chất tao nhã phong thái của một quý phu nhân.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hữu Ninh tham gia một bữa tiệc hoành tráng như vậy, đương nhiên cô nhóc rất nghiêm túc trong việc lựa chọn lễ phục, nhưng sau khi thử nhiều bộ vẫn chưa hài lòng.

Lâm phu nhân thấy mũi con gái phủ một tầng mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng tái nhợt, không khỏi khuyên nhủ: “Hữu Ninh, chúng ta nghỉ ngơi một lát, để người ta thu dọn quần áo.”

Lâm Hữu Ninh hơi tức giận ném váy xuống, ủ rũ ngồi một bên.

Lâm phu nhân vỗ vỗ tay con gái, cười an ủi: “Ở tuổi con càng khó chọn quần áo a… hoặc là quá ngây thơ hoặc là quá trưởng thành, tìm được bộ vừa ý thì hơi khó, nhưng có nhiều mẫu như vậy, con cứ chọn từ từ rồi cũng sẽ tìm được bộ ưng ý!”

Niếp Duy An nhìn một bên một lúc lâu, chỉ vào một chiếc váy nhỏ màu xanh nhạt trong album và nói: “Sao em không thử cái này?”

Lâm Hữu Ninh trừng mắt nhìn Niếp Duy An một cái, tức giận nói: “Em không tin tưởng ánh mắt của chị đâu!”

Niếp Duy An không chút phật lòng, chỉ cười nhẹ: “Chị thấy em có làn da trắng, trông trẻ trung và hoạt bát… Chiếc váy này được cắt may khéo léo nên nhìn sẽ không trẻ con.”

Lâm Hữu Ninh sắc mặt hơi hơi buông lỏng, Lâm phu nhân đi theo khuyên nhủ: “Đúng vậy, bác sĩ Niếp nói không sai… Nhiều quần áo như vậy làm mẹ hoa cả mắt, Hữu Ninh, con thử xem đi!”

Lâm Hữu Ninh không tình nguyện gật đầu, người phục vụ vội vàng tìm bộ đó và giúp cô thay.

Lâm Hữu Ninh rất gầy, khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, không dễ mặc quần áo, mặc màu đậm sẽ càng khiến cô trông xấu hơn. Còn chiếc váy nhỏ màu xanh nhạt này, màu sắc vừa phải, váy dài đến đầu gối, tăng thêm vẻ tinh nghịch cho cô bé, trông có vẻ hoạt bát và sinh khí bừng bừng.

Lâm phu nhân cười tán thưởng: “Bác sĩ Niếp rất có mắt nhìn a! Hữu Ninh, chọn cái này đi, so với những cái trước thì đẹp hơn nhiều, rất được!”

Lâm Hữu Ninh cũng rất vừa lòng, vuốt ve gấu váy, vui vẻ cười rộ lên.

“Chị, chị cũng phải đi theo dự yến tiệc, chị cũng chọn một bộ đi!”

Lâm phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ Niếp, chắc hẳn cô không mang theo lễ phục nhỉ… Không cần khách sáo, chọn một bộ đi!”

Niếp Duy An không thể từ chối, nghĩ nghĩ một chút, cô mỉm cười và đồng ý: “Vậy tôi sẽ không khách sáo!”

Niếp Duy An dáng người cao gầy tràn đầy khí chất rất hợp với nhiều kiểu quần áo. Hơn nữa cô rất có mắt nhìn, tùy tiện chọn một bộ lễ phục màu đen và thay vào. Bộ lễ phục vô cùng vừa người, không phải chỉnh sửa gì cả.

Niếp Duy An vừa mặc vào, hai mẹ con nhà họ Lâm đã hết lời khen ngợi, ngay cả nhà thiết kế cũng không khỏi khen cô trời sinh là một cái giá treo áo. Bỗng nhiên có tiếng xe ngoài cửa, sau đó cửa được mở ra, Nguyên Soái đi theo Lâm tiên sinh vào phòng, liếc mắt một cái đã thấy Niếp Duy An khí chất xuất chúng đứng ở giữa phòng khách, trên người mặc bộ lễ phục màu đen ôm sát, mảnh mai và duyên dáng yêu kiều động lòng người…

— Hết chương 19 —

 

 

------oOo------