Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 30: Trùng hợp



Trần Vũ Khả sau khi vào game, chuẩn bị tìm một tổ đội để làm nhiệm vụ event 1/5, thì một tin nhắn được gởi đến cắt ngang động tác của cậu.

Tin nhắn này là của Dao Nhi gởi đến.

“Anh ơi, giúp em được không?”

Tần Khả Vũ thấy lạ, Dao Nhi không Phải rất ghét cậu sao? Hôm nay sao lại chủ động nhắn tin cho cậu? Trong lìng mặc dù thấy nghi ngờ, cậu vẫn lịch sự nhắn tin trả lời.

“Việc gì?”

“Anh ơi, anh đang ở đâu? Em tới tìm anh.”

“Tôi đang ở chỗ quản gia.”

“Được, em tới liền, anh chờ em nha!”

Chỉ một lát sau tiên nữa gợi cảm đã chạy đến chỗ quản gia, dùng kênh phụ cận la lớn:

[Dao Nhi] Anh ơi, em tới rồi. Anh giúp em xem thử cái này là cái gì? Dùng để làm gì?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Bạn giao dịch qua tôi xem thử.

Vừa nói xong, cửa sổ giao dịch liền hiện ra, Trần Vũ Khả nhìn thấy thứ trên đó thì không biết phải nói cái gì…

Một cái là Thiên Thư Tàn Quyển, một cái là thần thú đan…

Chỉ cần là người chơi game này, chắc là cũng biết hai cái này là gì! Thần thú đan lúc trước Phương Thư Dương còn giải thích qua một lần, ngay cả con gà vừa mới chơi game cũng biết là cái gì, thế mà thật sự vẫn còn có người không biết nó dùng để làm gì sao! Thiên Thư Tàn Quyển mặc dù mới xuất hiện không lâu, nhưng mà cũng đã sớm tạo tiếng vang, ai ai cũng muốn kiếm được một bộ hoàn chỉnh, như vậy thì có thể đi hợp thành một pet mới, tin nhắn muốn mua Thiên Tàn Thư Quyển trên kênh thế giới chiếm hết phân nửa, chẳng lẽ Dao Nhi này không có thói quen xem kênh thế giới sao?

Trần Vũ Khả vẫn cảm thấy đối phương đang trêu chọc mình, nếu không thì là vấn đề của gà mờ, cô ta làm sao có thể hỏi như vậy nhỉ?

Có chút xấu hổ nếu phải nói ngay trên kênh phụ cận, Trần Vũ Khả gởi đề nghị kết bạn đến Dao Nhi, sau đó gởi tin nhắn qua cho cô.

“Bạn cố ý à?”

“Em cố ý cái gì? Anh ơi, anh biết hai thứ đó không?”

Trần Vũ Khả muốn hộc máu rồi, nếu như cô ta thật sự là đang giả bộ thì quả thật có thể đi làm diễn viên rồi, làm bộ quá giống thật đi! Gà mờ còn biết nhiều hơn cả cô ta, chẳng hiểu sao cô ta có thể chơi đến level 90 được.

“Bạn bình thường không xem tin nhắn trên kênh thế giới à?”

“Em có xem”

Trần Vũ Khả =,.=! (icon tàu nhưng ta k có nên chém tạm vào)) Nếu xem sao cô lại không biết?!

Rất bất đắc dĩ gõ xuống bàn phím”

“Được rồi, tôi coi như thua bạn rồi đó! Một cái là Thiên Thư Tàn Quyển nếu như gom được đủ bộ thì có thể hợp thành một con pet. Thần thú đan là dùng cho pet, sau khi pet ăn thì có thể tăng kinh nghiệm cho nó.”

“Thì ra là như vậy à, em biết rồi, cảm ơn anh nha.”

Cô ta còn rất lễ phép! Trần Vũ Khả đang tính trả lời lại, một tin nhắn khác của Dao Nhi lại chạy qua.

“Anh ơi, cuốn Thiên Thư Tàn Quyển này không có tác dụng gì với em hết, anh cần không? Không cần thì em đem bán cho Khất Cái nha.” (Khất Cái: NPC mua hàng.)

Thứ tốt vậy mà cô ta định quăng cho Khất cái sao?! Trần Vũ Khả sắp bó tay rồi, cô ta thật sự cái gì cũng không biết sao?

“Bạn bán cho Khất Cái làm cái gì? Sao không mở cửa hàng mà bán?”

“Em không có cửa hàng, em cũng không biết nữa, túi đồ của em sắp đầy rồi, không đem bán thì sẽ không chứa được thêm thứ khác.”

“Trong túi cậu có cái gì? Mấy thứ vô dụng thì bỏ hết đi!”

“Thì mấy thứ lặt vặt thôi hà! Có phi hành kì, trên đó có ghi tọa độ, có thuốc, tất cả đều là em lượm được ở thôn tân thủ, còn có mấy viên bảo thạch, là khi em giết boss cấp 1 lượm được”

Xem xong hết đoạn tin nhắn này, Trần Vũ Khả thấy hình như mình bị nội thương rồi! Lần này không phải hộc máu thì cũng xịt máu cho coi!

Phi hành kì, mấy tiệm tạp hóa trong game bán 500 đồng một cái, gamer bình thường khi làm nhiệm vụ sợ túi đồ đầy không nhận được phần thưởng thì phi hành kì sẽ là thứ bị vứt đi trước tiên. Thuốc men ở thôn tân thủ, toàn là đồ rác rưởi! Hệ thống cứ cách một tiếng sẽ rải đầy các loại thuốc ở đó, mỗi lần dùng có thể tăng Tuyệt Thế Mĩ Nữ0HP, một gamer mới vừa vào game thì đã có mấy ngàn điểm HP rồi, thuốc này căn bản chả có bao nhiêu tác dụng, gamer mới cũng chẳng muốn lượm, cô ta đã level 90 rồi lại còn chạy đến đó lượm mấy thứ bèo bọt này?!

Còn mấy viên bảo thạch kia, giết chết boss cấp 1 thì sẽ được 1 viên bảo thcahj cấp 1, mấy thứ đó ở tiệm tạp hóa đều có bán, đủ loại kiểu dáng, muốn kiểu gì thì sẽ có kiểu đó, 500 đồng một viên, tiện lợi vô cùng!

Cô ta tình nguyện vác theo một thân bèo bọt, cũng không có bất kì một thứ cực phẩm nào, chẳng phải con gà thì là cái gì?!

Trần Vũ Khả kiên nhẫn hướng dẫn cho cô”

“Bạn nói mấy thứ này vô dụng, Thiên Thư Tàn Quyển một cuốn có thể bán 20 triệu, mà bạn nói cho dù vứt đi cũng không ai nhặt sao.”

“Hả! Thật vậy sao? Nhưng mà cuốn Thiên Thư Tàn Quyển này thật sự em không cần mà, mấy thứ kia em lại dùng thường xuyên luôn.”

“Nếu thật sự bạn không cần thì bán cho tôi đi, tôi sẽ trả cho bạn bằng với giá thị trường, có được không?”

“Tốt quá.”

“Bạn giữ cho tôi mấy ngày nha, tôi kiếm đủ tiền sẽ nhắn tin cho bạn.”

“Không sao, em đưa anh trước, bây giờ em không đem theo được.”

Trần Vũ Khả thật sự không muốn chiếm tiện nghi của người khác, lúc giao dịch cậu đem toàn bộ tiền bạc trên người thanh toán trước, hơn nữa còn liên tục cam đoan nhất định trong vòng hai ngày nữa sẽ đem số tiền còn thiếu trả lại cho cô. Dao Nhi chẳng để ý đến một chút nào, lại còn cảm ơn Trần Vũ Khả rối rít vì đã giúp cô giải quyết được mối phiền phức lớn.

Tự nhiên Trần Vũ Khả cảm thấy cô bé này rất dẽ thương, hai người đứng trước quản gia nói nhảm.

Kênh phụ cận:

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Hai món đồ này sao em có được?

[Dao Nhi] Hồi nãy em tới Bạch Cốt Sơn gặp Boss, giết nó nên có được.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Không thể nào? Em có thể lên Bạch Cốt Sơn? Còn có thể giết Boss?

[Dao Nhi] Không phải, em đi với anh hai em, sau đó có một chị chạy tới, hai người đó giết, nhưng đồ lại rớt vô túi em, hi hi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Số em hên quá ha.

[Dao Nhi] Đúng thiệt đó, hai người vừa giết Boss xong thì đem em về thành, em vừa định hỏi chị kia mấy món đồ đó là gì thì đã chẳng thấy chị đó đâu nữa. Vừa hay người đang online trong bang em chỉ biết anh, cho nên mới nhắn tin cho anh. Anh tốt thiệt đó, em tưởng anh còn không để ý đến em.

Trần Vũ Khả cảm thấy buồn cười, đứa bé này rất hay nha.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Tôi sao lại không để ý đến em? Với lại em có thể hỏi anh hai em mà?

[Dao Nhi] Em mới không thèm hỏi ảnh, ảnh đáng ghét lắm!

[Dao Nhi] Anh còn nhớ không? Lần Tố Thiên lúc trước em hỏi anh là nhân yêu đó, hí hí.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Ặc, cái này hả? Đâu có gì đâu, tôi vốn là nhân yêu mà.

[Dao Nhi] Em cũng nói cho anh biết một bí mật nha, thật ra em cũng là nhân yêu.

Trần Vũ Khả vừa gõ tin nhắn xong thì uống ngụm nước, giời thì hay rồi, toàn bộ nước đều bị phun lên màn hình máy tính. Cậu vội vã móc khăn ra lau.

Dao Nhi không thấy cậu trả lời lại nói tiếp.

[Dao Nhi] Anh không tin à? Em là nhân yêu thật. Em thấy anh hai em chơi game này rất hay nên cũng len lén chơi. Sau khi anh hai biết em chơi account nhân yêu thì tự nhiên nổi điên với em, cho nên em mới ghét ảnh! Mà em thích nhân vật này, nhìn đẹp mà.

TrầnVũ Khả nhìn thấy Dao Nhi nói như vậy, sao tự nhiên thấy rất thơ ngây?! Lập tức gõ xuống bàn phím hỏi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Em bao nhiêu tuổi rồi?

[Dao Nhi] Năm nay em 12 tuổi, đang học lớp 6 trường tiểu học dân lập Dục Thành.

Trần Vũ Khả ngất xỉu, lần này xem ra là chuyện =,.= nhất mà cậu từng gặp ở trong game nha! Thì ra đối tượng bị cậu ghen lúc trước hóa ra lại là một bé con đi học tiểu học nha! Thật sự là mất mặt quá xá! Đã thế bé con này còn là một bé trai!

Đột nhiên Trần Vũ Khả hiểu rõ hết, tại sao Dao Nhi nói chuyện lúc nào cũng ngây thơ, những câu hỏi nghe cũng rất ngốc, một đứa trẻ thì có thể hiểu được cái gì chứ? Có thể chơi đến level 90 là quá giỏi rồi. Thì ra cậu bé không có giả bộ, cậu bé quả thật là gamer gà trong game. Tuy nhiên cậu bé này lại biết chơi account nhân yêu lại còn biết dùng một cái tên rất con gái.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] …

[Dao Nhi] Anh ơi, anh sao vậy?

Trần Vũ Khả không biết phải nói sao, quyết định nói chuyện bâng quơ.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ ] Không có gì… Cái chị giúp em giết boss là ai vậy?

[Dao Nhi] Em không nhớ rõ, nhưng mà tên của chị đó hình như em đã từng thấy rồi, nhưng nhất thời cũng không nhớ, anh chờ một chút nha, mấy cái này phải từ từ suy nghĩ.

Vốn chỉ là một câu hỏi cho có, Trần Vũ Khả cũng không muốn để cậu bé quá chú ý đến vậy, càng lúc càng cảm thấy cậu bé này rất hay.

Có thể giết boss ở nơi nguy hiểm như Bạch Cốt Sơn, trong server cũng chẳng có bao nhiêu người làm được. Trần Vũ Khả bắt đầu thấy tò mò, anh hai của cậu bé này là ai nhỉ? Mà chị gái trong miệng cậu bé này là ai? Không nhịn được phải hỏi thăm.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh hai em tên gì?

[Dao Nhi] Sở Mộ.

Sở Mộ?!

Gamer cao thủ trong server hình như đâu có ai tên Sở Mộ đâu ta.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Đây là tên thật của anh hai em hả? Anh hỏi tên anh của em dùng trong game là gì kìa?

[Dao Nhi] Đúng rồi, tên anh em là Sở Mộ. Trong game tên Tiến Sĩ.

Tiến Sĩ?!

Trần Vũ Khả giật mình! Dao Nhi hóa ra là em của Tiến Sĩ?! Vậy sao cậu bé không đến Tinh Quang Đại Đạo?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh hai em là Nam ma reborn lần 2 level 120 đó hả?

[Dao Nhi] Đúng rồi, nhưng mà hôm nay anh hai mới thăng cấp rồi, bây giờ level 121 rồi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em biết anh hai em là bang chủ của bang Tinh Quang Đại Đạo không?

[Dao Nhi] Em biết chứ.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Vậy sao em không đến bang của anh hai em?

[Dao Nhi] Em mới không thèm! Em ghét ảnh nhất! Anh hai em tự nhiên bắt em xóa account, lại còn mắng em là nhân yêu chết tiệt, em muốn tự chơi một mình, không thèm để ý đến ảnh.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Vậy sao em lại đến Cực Tốc Nhất Phái?

[Dao Nhi] Em chọn đại hà, cái tên này nghe hay.

Trần Vũ Khả buồn cười, đúng là trẻ con mà, ngay cả suy nghĩ cũng thơ ngây như vậy. Bất quá Tiến Sĩ có lẽ rất để ý chuyện Phi Sát lừa gạt anh ta thì phải, nếu không anh ta cũng chẳng ép em trai mình xóa account, lại còn không chú ý mà nói những lời khó nghe với cậu bé như vậy.

Thế giới này thật sự nhỏ mà! Tự nhiên trong lòng Trần Vũ Khả sinh ra rất nhiều cảm khái. Gamer luôn có thể có mối liên hệ với hiện thực bên ngoài, mới có vãi ngày mà lại gặp nhiều người như vậy.

Lúc nãy cậu bé nói đang học ở trường dân lập Dục Thành thì phải! Trần Vũ Khả chắc chắn ở gần đại học A cũng có một trường học, tên là trường tiểu học dân lập Dục Thành.

Chẳng lẽ lại thật sự trùng hợp vậy sao?!