Juliet Thành Bạch Vân

Chương 12: Chỉnh người!



Tại kinh thành Lạc Dương này nổi tiếng nhất là cái gì?

Dĩ nhiênlà hoa mẫu đơn và Bạch Mã Tự rồi! Hoa mẫu đơn là vua của những loài hoa, lại tượng trưng cho vẻ đẹp cao quý, để chuẩn bị cho cuộc thi đệ nhất mỹ nhân thì không thể thiếu đế vương hoa này được.

Thuỷ Linh lúcnày là Tiêu Diêu công tử tay ve vẩy chiết phiến nghiền ngẫm đứng trongvườn của Bách Hương trang, mẫu đơn các loại ước chừng có hơn một nghìn.Từ các loại thân thảo cao chưa đến vai người cho đến những loại thân gỗcao đến tận gần 1 trượng ( 1 trượng = 3,33m), từ xích mẫu đơn của TứXuyên đến mẫu đơn tử ban của Thái Bạch sơn, từ khối căn mẫu đơn đếnxuyên xích mẫu đơn. Vàng, hồng, trắng, đỏ, tím, song sắc, tam sắc…muônvàn sắc thái tưởng như mẫu đơn trên đời này đều tụ tập hết ở nơi đây.Nàng tay đỡ trán lắc lắc đầu, hoa mắt chóng mặt a, quá nhiều loại! Mộtchiếc khăn tay thêu tinh sảo đưa đến trước mặt, nàng hơi hơi mỉm cườiđón lấy ngón tay khẽ lướt qua làn da non mịn như ngọc nhưng hoàn toànkhông để ý, lung tung lau mồ hôi trên trán rồi đưa lại cho Giáng Châuluôn ở phía sau nàng. Vì không để ý nên nàng không thấy vẻ thẹn thùng ôn nhu của mỹ nhân khi nhìn mình, Giáng Châu thu chiếc khăn tay lại nângniu như trân bảo.

Mấy hôm nay Giáng Châu nàng luôn đi theo hắn,Tiêu Diêu công tử tam ca của nàng. Hắn không có vẻ đẹp yêu mị mê hoặcnhư của đại ca Phượng Vân, cũng không có vẻ toả sáng như vầng thái dương lại hiên ngang của nhị ca Nam Cung Triệt. Hắn cũng không cao to uy vũnhư nam tử bình thường nhưng nàng vẫn không khống chế được luôn muốnthân cận hắn, dõi theo hắn. Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy giọng ca củahắn quanh quất khắp mặt sông Lạc Hà tâm nàng đã giao động rồi, ánh mắtcủa hắn nhìn nàng trong suốt như sương sớm chỉ có thưởng thức tôn trọngkhông có một chút nhục dục hèn mọn nào như những nam nhân khác. Phong tư tiêu sái, hành động dứt khoát, lời lẽ hào sảng của hắn tràn ngập trongđầu óc nàng càng lúc hãm càng sâu làm nàng bị lôi quấn lúc nào khônghay. Không chỉ nàng mà các tỷ muội tại Ngưng Hương lâu cũng không thoátđược khỏi sức hút của hắn, tiếc rằng hắn đối sử với nàng và những ngườikhác đúng như huynh muội, có ôn nhu, có chăm sóc thật tâm nhưng tình cảm của hắn hoàn toàn là trong sáng không có một tia tạp chất. Nàng thởdài, uyển chuyển đi theo hắn giữa vườn hoa muôn vàn sắc hương nghĩ người trong lòng hắn sẽ là loại người thế nào đây?

***

Trong tử cấm thành _ Hoàng cung _ Ngự thư phòng.

Người nào đó cầm miếng da mỏng chi chít chữ nhỏ như đầu ruồi, lơ đãng nhấcchiếc chén ngọc, bên trong là bạch thuỷ tinh khiết lấy từ băng của hồThiên Trì trên Bạch Đầu sơn lên nhấp một ngụm nhỏ, đột nhiên ngón taycầm chén bóp chặt lại.

Choang…

Âm thanh vỡ nát của chénngọc vang lên trong yên tĩnh phá lệ chói tai, hắn buông thõng tay xuốngđể những mảnh ngọc rơi lanh canh xuống sàn nhà, 3 người còn lại trongthư phòng ngẩng lên tò mò nhìn hắn. Thái giám vội vã tiến lên 2 tay dâng khăn lụa để hắn lau tay rồi dọn mảnh vỡ, lau nước trên sàn đá hoa cương lại im lặng vội vã lui ra ngoài, trên ngự án là một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục vàng nhạt, nổi bật lên hình rồng thêu bằng chỉ vàng, tócbúi gọn lại trong kim quan cài trâm rồng lộ ra tuấn nhan yêu nghiệt hiếm có. Đôi mắt hoa đào với đuôi mắt dài xếch lên lay động câu hồn người,lông mi dài cong cong, mày kiếm xéo lên phía trên, mũi cao thon gọn hoàn mỹ với đôi môi đỏ hồng mềm mại nhưng phong thái nghiêm túc trầm ổn lạilàm cho khuôn mặt bớt đi 7 phần yêu nghiệt thay vào đó lại là vẻ thànhthục cứng rắn, bộc lộ quyền uy cao cao tại thượng mà bậc đế vương nêncó. Đứng bên phải là nam nhân giống y như đúc nhưng phong thái lại trămphần yêu nghiệt, từ đôi mắt hoa đào ma mị đến nụ cười nửa miệng luôntreo trên môi, chiết phiến bạch ngọc phe phẩy trên tay. Bên trái là namnhân cao lớn uy vũ, toàn thân tản mát ra khí chất cương dương mặc mộtthân chiến bào đen tuyền càng tăng thêm khí phách hiên ngang. Khuôn mặtđoan chính trán cao mắt sáng, nụ cười như ánh mặt trời trên môi. Chínhlà 2 kẻ đã kết bái huynh đệ với Tiêu Diêu công tử, Yêu nghiệt Ngọc DiênDiêm Vương Phượng Vân song bào đệ của hoàng đế và Phiêu Kỵ đại tướngquân Nam Cung Triệt. 3 người nhìn nhau, Diệp thành chủ cũng có lúc lỡtay sao? Khẽ hắng giọng phá vỡ im lặng, hoàng đế là người lên tiếng đầutiên.

- Hoàng thúc?

- Ân?

- Tin tức từ quan ngoại có vấn đề gì sao?

- Cung Cửu quả thật đã trở lại, đến Trịnh Châu thì mất dấu của hắn!

- Theo hoàng thúc thì…

- Chắc chắn hắn quay trở lại kinh thành, dù nửa năm trước lực lượng củahắn đại thương không thể phục hồi nhưng nghe nói Mộ Dung thế gia có liên quan đến hắn. Dù chưa chắc nhưng cũng phải đề phòng

Mọi ngườinghe vậy nhíu mày, Mộ Dung thế gia vốn từ trước đến nay không nhúng taytham gia việc giang hồ cũng như không có tranh chấp khúc mắc với triềuđình, vài năm trở lại đây tân gia chủ là Mộ Dung Phục nổi bật trên giang hồ với môn võ công ” Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân” ( gậy ông đập lưng ông) lại vô cùng hào hiệp thu phục rất nhiều võ lâm nhân sỹ đến Yến TửỔ. Gần nửa năm trước Cung Cửu âm mưu soái ngôi bất thành được thuộc hạliều chết bảo toàn rút lui song thì bặt vô âm tín. Thám tử của triềuđình tra ra hắn từng xuất hiện tại Giang Nam Yến Tử Ổ của nhà Mộ Dung,lại tra tiếp được bí mật Mộ Dung thế gia chính là thuộc dòng dõi TiênTi, hậu nhân của hoàng tộc Hậu Yên.

- Mộ Dung gia muốn tạo phản khôi phục nhà Yên?

- Chưa chắc, nhưng với tiềm lực của Mộ Dung gia gần đây thì có thể nghi ngờ.

Nam Cung Triệt thu lại nụ cười.

- Thần xin đích thân đi chỉnh đốn lại toàn bộ Phi Hổ quân bảo vệ kinh thành.

Hoàng đế khát tay.

- Chưa vội, hãy tăng cường thắt chặt lại an ninh trong kinh thành đã. Ta không tin không tra được ra hắn.

Phượng Vân nghiền ngẫm xếp lại chiết phiến.

- Rất có khả năng hắn sẽ dịch dung, khi ấy tra xét sẽ rất khó mà lại làm bứt dây động rừng.

- Phượng thân vương nói rất đúng, thần sẽ cho cấm vệ quân âm thầm tra xét!

- Tốt lắm, không còn việc gì thần cáo lui trước. Hoàng thượng cùng thân vương và tướng quân tiếp tục thảo luận.

Hắn hơi cúi người không đợi mọi người kịp nói gì phất tay áo vội vã đi rangoài. 3 người trong ngự thư phòng kinh ngạc, Diệp thành chủ cũng có lúc vội vàng? Lại thất thố chấn nát chiếc chén ngọc nữa, chắc chắn khôngphải vì chuyện Cung Củu rồi! Phượng Vân tiến đến cầm miếng da mỏng rơitrên mặt bàn, ngoài thông tin về Cung Cửu ra còn có vài chữ ngắn gọn.

“…tra thấy tại kinh thành”

Tại kinh thành ư? Cái gì tại kinh thành lại làm hoàng thúc lại thất thố như vậy. Vị hoàng thúc này của hắn tính cách cao ngạo lại lạnh lùng trầmổn, hỉ nộ không hiện ra mặt. Võ công hay kiếm thuật đều là bậc kỳ tàitrong thiên hạ, dù thân là người hoàng gia nhưng lại ẩn cư tại Bạch Vânthành không màng thế sự. Nếu không phải lần trước Lục Tiểu Phụng vô tình biết được âm mưu tạo phản của Cung Cửu, cùng Tây Môn Xuy Tuyết và hoàng thúc của hắn ngày đêm quay về cứu nguy thì hiện giờ thiên hạ không được thái bình thế này. Lần đó hắn đi du ngoạn tại Tô Châu tiện tra xét đêđiều do có báo cáo tham quan tại đây hoành hành, Nam Cung Triệt thì đibình định một số bộ tộc nổi dậy ở phía tây. Xem xét lại thấy đấy chẳngqua là kế điệu hổ ly sơn điều tâm phúc và những người nắm trọng binh của hoàng thượng đi cho Cung Cửu, Cửu vương gia hắn dễ bề hành động. Trămtính vạn toán hắn không ngờ kẻ lạnh nhạt cả đời đam mê là đỉnh cao kiếmthuật như hoàng thúc lại vẫn quan tâm để ý đến việc trong triều. Ngayhắn và hoàng thượng cũng hoàn toàn bất ngờ, để vài năm nữa bọn hắn chắcquên luôn tiên hoàng từng nhắc đến hoàng thúc là vị hoàng tử nhỏ tuổinhất từ nhỏ bị cao nhân mang đi. 16 tuổi trở về chịu tang thái thượnghoàng nhưng hoàn toàn hờ hững với cung đình, sống như thế ngoại caonhân. Phụ hoàng cha bọn họ kế vị đồng ý để hoàng thúc về làm chủ BạchVân thành và tuỳ tiện hồi kinh lúc nào hắn muốn. 7 năm sau tiên hoàngbăng hà, hoàng thúc về chịu tang lần nữa cũng là lần đầu tiên bọn hắngặp người. Sau đó hoàng thái tử đại ca Long Vân của hắn kế vị còn hắnthành Phượng thân vương, Cung Cửu tuy là đại hoàng tử nhưng chỉ do mộtvị quý nhân sinh ra nên không được lập thái tử. Bọn hắn là do hoàng hậusinh lại sở hữu bề ngoài rất giống thái hoàng thái hậu nên tiên đế rấtyêu thương. Hoàng huynh sinh trước hắn 1 khắc nên từ nhỏ đã bị giáo dụcthành bậc quân vương thiết diện như bây giờ, còn hắn thì âm thầm thấymay mắn mình sinh sau chứ nhìn áp lực hoàng huynh hắn phải chịu từ nhỏmà khiếp! Địa vị càng cao trách nhiệm càng nặng, làm một cái thân vươnghắn còn chịu không nổi nữa là sức nặng của long bào. Nghe hoàng huynh kể lại hôm ấy hoàng thúc một thân tuyết trắng xuất hiện trong đại điện làm mọi người tưởng thích khách, nhưng nhìn thấy dung mạo 6,7 phần giốnghoàng huynh thì sợ hãi nhiều hơn, như thấy tiên đế thời trẻ!

Người không nói gì nhiều chỉ tuyên bố muốn quyết đấu trên tử cấm thành và córất nhiều nhân sỹ võ lâm nhận được thông báo đã đến xem rồi để phân tánCung Cửu và ngầm cảnh báo rằng âm mưu của hắn đã bị bại lộ. Nhưng CungCửu vẫn ra tay nhanh hơn, chế trụ được hoàng thượng, nhìn thấy dung mạonhư tiên hoàng người mà hắn căm giận thì cười man rợ, dùng hoàng thượngép hoàng thúc quyết đấu cùng Tây Môn Xuy Tuyết thật sự, lại dùng truỷthủ khảm hoàng thượng để làm hoàng thúc mất tập trung. Không còn cáchnào khác Thiên Ngoại Phi Tiển Diệp Cô Thành cùng Nhất Kiếm Tây Lai TâyMôn Xuy Tuyết phải thực sự quyết đấu,hoàng thúc định nhận một kiếm củaTây Môn Xuy Tuyết để bảo trụ hoàng thượng và kéo dài thời gian cho LụcTiểu Phụng mang Hổ Phù từ chỗ Nam Cung Triệt về điều động Phi Hổ quântiếp ứng. Thực may lúc đấy có một nữ tử từ trên không rớt xuống chắn một kiếm ấy kèm theo một đạo lôi làm sụp nóc đại diện thành công gây hỗnloạn để Tây Môn Xuy Tuyết cứu được hoàng thượng, Phi Hổ quân cũng đượcđiều động đến đánh bật năm nghìn phản quân tinh nhuệ và hơn năm trăm hắc y nhân võ công cao cường. Hoàng thúc ngay cả khi quyết định nhận nũikiếm sát thủ ấy cũng không biến sắc, toàn thân ngạo khí gào thét tản mát ra giờ lại vội vã thất thố ư? Thực khó tin, không phải chính mắt nhìnthấy hắn còn cho rằng hoàng thúc của hắn vạn năm đều là một bộ lạnh lùng tự tại trời sụp cũng không vội không cuống. Thật giống với lời tam đệnTiêu Dao của hắn, là một cái băng sơn mỹ nam vạn năm không tan. A, hắnlại không có cơ hội hỏi hoàng thúc sao lại quen về vị bằng hữu nhỏ nàyrồi!

Hoàng thượng nhìn hoàng đệ của mình cầm mẩu da nhỏ đămchiêu thì rất tò mò, tiến đến lấy từ trong tay hắn ra đọc lướt qua, cũng thấy dòng cuối cùng ấy.

-Hoàng đệ, đệ cho rằng cái gì tại kinh thành có thể làm hoàng thúc xúc động đến bóp nát chén ngọc?

- Đệ nghĩ rât có thể là một người thì đúng hơn.

Hoàng đế nhướn mày.

- Ai có mặt mũi như vậy?

- Gần đây hoàng thúc luôn đi đâu đó một vài ngày mà hành tung hết sức bíẩn, đệ mới quen một vị bằng hữu, có biết hoàng thúc lại chịu uỷ thác của người mang một dải lụa có gắn chuông vàng rất tinh sảo khắc gia huychuyên dụng của Bạch Vân thành đến cho muội muội hắn. Huynh thấy….

- Dải lụa gắn chuông vàng khắc gia huy ư? Hoàng thúc cũng quan tâm đến nữ nhân sao? 8 phần là đệ nhìn lầm đi.

- Thần cũng nhìn thấy, xác thực là gia huy của Bạch Vân thành chủ!

Nam Cung Triệt cũng góp lời, ngoài nghĩa quân thần hắn và hoàng thượng từnhỏ đã là bằng hữu. Cùng chịu sự dậy bảo hà khắc để gánh trọng tráchnặng nề trên vai, một kẻ làm hoàng đế trên cao còn một kẻ là đại tướngquân thống lĩnh 7 phần binh lực bảo hộ hoàng thượng và quốc gia!

- A, ta thật tò mò nữ nhân nào lại khiến hoàng thúc dụng tâm như vậy.

- Hoàng thượng, tất cả chúng ta đều tò mò.

***

Tại Bách Hương trang, mỗ nữ nào đấy rùng mình hắt xì một cái! “Phấn hoa quá nhiều hay có kẻ nói xấu ta?” Lẩm bẩm trong lòng, Tiêu dao công tử tiếptục chọn cây hoa.

Mọi người đều ngạc nhiên, chọn mẫu đơn ngườita thường chọn đỏ hay tím mà hắn chọn hơn trăm gốc đều là bạch mẫu đơntrắng thuần như tuyết bông to hơn một gang tay, Giáng Châu khe khẽ hỏichỉ thấy hắn cười thần bí.

- Muội muội, tam ca hôm đấy sẽ biến muội thành Mẫu Đơn tiên tử, dĩ nhiên phải chọn nền cho muội muội xuất hiện rồi.

Đột nhiên một mầu đỏ tiêm nhiễm lọt vào tầm mắt, hắn ngay lập tức thấy gốcmẫu đơn có mầu đỏ như máu rất đặc biệt. Cánh mượt như tơ quận vào nhau e ấp chưa mở ra hết, sắc đỏ sậm đặt trong sắc trắng lại càng nổi bật,không hiểu sao hắn nhìn lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp tên kia. Nhữnggiọt máu lớn nhỏ bắn trên gương mặt trắng bệch hắn cũng giống như sắchoa này, ve vẩy đầu đẩy ý nghĩ ấy của mình đi hắn quyết định lấy thêmgốc này nữa.

- Huyết sắc mẫu đơn này ta chọn!

- Huyết sắc mẫu đơn này ta lấy!

Một giọng nói nữa vang lên cùng lúc, nhíu mày quay lại. Là một công tử cẩm y hoa phục dùng 7,8 gia nhân đứng cách đấy không xa đang cầm chiết phiếnchỉ vài gốc mẫu đơn nàng chọn. Thay bằng một vẻ mặt thân thiện nàng thulại chiết phiến đang phe phẩy trong tay ôm quyền nói.

- Vị công tử này có thể nhường tại hạ?

- Ai nha, ta còn tưởng tiên nữ nào lọt xuống đây, hoá ra là Giáng Châu cô nương. Cùng đệ đệ thưởng hoa sao? Cùng gia một chén, gia bao toàn bộmẫu đơn trong vườn này cho nàng.

Hắn không nhìn nàng mà mắt dính chặt lấy Giáng Châu đang đứng sau lưng nàng nói ra giọng đặc sệt dâm tà thôi bỉ, làm ô uế cả một vườn hoa tinh khiết.

Tiêu Dao công tử nhíu mày, ngăn lại Giáng Châu định lên tiếng phía sau.

- Miệng chó không thể phun ra ngà voi, muội muội nhớ ta đã từng nói namnhân từ bùn đất mà thành không? Ngữ này còn phải là bùn đất từ mao xí mà ra ấy!

Mọi người xung quanh không nén được rộ lên cười haha,Giáng Châu cũng phải cúi xuống dùng khăn tay che miệng khẽ nở nụ cười.Tên công tử hoa phục kia tím mặt chỉ tay vào Tiêu Dao.

- Xú tiểu tử nhà ngươi muốn chết?

- Hứ, chỉ có ngươi mới là muốn chết, cả nhà ngươi đều muốn chết! Sợ sống không đủ sao? Lăn về mai xí của ngươi mà chết đi.

Với nam nhân đê tiện không cần phải tử tế làm gì cho mệt, trực tiếp quăngcho hắn vài cái bạt tai vào mặt là được. Loại người này nhìn là biếtkhông tử tế, chuyên cậy tiền cậy thế bắt nạt người khác. Xưa nay nàng đi với người không bao giờ nói tiếng quỷ, đi với quỷ tuyệt không dùngtiếng người, kungfu mắng chửi tuyệt đối làm kẻ khác tức chết không đềnmạng.

- Ngươi…ngươi…

Đỏ mặt lắp bắp.

- Ngươingươi cái gì ngươi, là cặp cẩu nhãn của ngươi không có con ngươi khôngnhìn thấy người khác đang đứng trong nơi thanh khiết sao mà phun ra lờivô sỉ thối hoắc?

- Ta…ta…

Tím mặt chỉ tay run run.

- Ta…ta cái gì ta, sợ người khác không thấy ngươi đứng lù lù một đống toả ra uế khi sao mà phải lên tiếng kêu gọi sự chú ý? Ruồi bọ nó không cótai không nghe được đâu, trược tiếp ngửi mùi mà đến được rồi.

- Khốn kiếp, ngươi biết cha ta là ai không? Dám buồn lời nhục mạ ta cho ngươi chết không có đấy chôn tại kinh thành này.

Hắn giận tái mặt quyết nói một hơi không để bị nàng ngắt lời đâm chọc nữa.

Nàng cười khẩy, pa một tiếng xoè chiết phiến phe phẩy phong nhã như đang cao hứng ngâm thơ chứ không phải đang mắng người.

- Ngươi là một đống ô uế cha ngươi là cái gì? Con bọ hung hay sao? Ngươi biết cha ta là ai không?

- Ngươi… Cha ngươi là ai?

Chột dạ.

- Cha ta là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, mẹ ta là Thái Hậu Tây Hạ Lý Thu Thuỷ , đại bá ta là Tây Độc Âu Dương Phong, thúc thúc ta là Võ Đang ngũ hiệp Trương Thuý Sơn, đại di mụ ta là Đông Phương Bất Bại, tiểu di mụ ta làHắc Phong Song Sát Mai Siêu Phong, đại ca ta là Độc Cô Cầu Bại, tỷ tỷ ta là Tuyệt Diệt sư thái, lão công ta là Diệp Cô Thành…ý lộn hắn ko phảilão công ta, nói chung cha ngươi là ai thì ngươi cũng đi chết đi.

Mọi người nghe song ù hết cả tai không hiểu cái gì nhưng đều hiểu là vị hoa phục công tử kia bị chêu đùa cười càng hăng. Thấy mình bị tên tiểu tửchưa lớn hết xỏ mũi hắn tức muốn xì khói, bất kể là nơi nào phất tay cho gia nhân tiến lên hạ lệnh đánh người.

- Khốn kiếp, người đâutiến lên đánh chết tên tiểu tử thối này cho ta. Cha ta là Lại Bộ ThượngThư Ninh Hoán xem ai dám ngăn cản.

Nàng hừ lạnh, luồn tay vàovạt áo phân vân dùng độc trâm hay là định thân trâm đây? Bà đây không có bản lĩnh mà dám đi chọc hoạ sao? Cho các ngươi ngày hôm nay đá phảithiết bản. Trên đường đi nhàn rỗi luyện phóng trâm giờ có kẻ dâng lêntận miệng làm đối tượng thử nghiệm rồi oa kaka, thật đồng cảm với Đoạtthần y mỗi khi tìm đc kẻ hi sinh vì sự nghiệp y học quá đi!

7,8tên gia nhân hùng hổ lao qua, Giáng Châu sợ hãi không biết làm định kéoTiêu Dao tam ca vẫn còn có thương trong người lại che chở, những ngườixung quanh khi nghe đến Lại Bộ Thượng Thu sớm đã rúm người ai dám giúpbọn họ chứ nhưng Tiêu Dao gạt nàng ra phía sau thân hình gầy yếu để bảohộ, quay lại ôn nhu mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nàng ý bảo không sao. Khônghiểu sao nhìn hắn như vậy nàng lại yên tâm vạn phần, tim dập gia tốckhông còn vì sợ hãi mà là vì nụ cười tự tin của hắn, vì hành động bảo hộ của hắn và vì sự đụng chạm nhẹ nhành của hắn nơi bàn tay. Đang mơ màngnàng đột nhiên giậy mình vì những tiếng thét chói tai như heo bị chọctiết.

- AAAAAA….AAA

- Yêu thuật, hắn dùng yêu thuật…

- Tay ta, chân ta….

Im lặng.

Chỉ thấy 7,8 tên gia nhân to lớn hùng hổ giờ toàn bộ đứng im bấy động nhưtượng, chúng vẫn đang trong tư thế tên ôm chân kẻ ôm tay mặt mày nhănnhó, có tên miệng vẫn há to không khép lại được. Hoa phục công tử contrai của Lại Bộ Thị Lang Ninh Hoán thì ngã ngồi xuống đất run run khôngđứng dậy được nhìn một màn quỷ dị trước mắt nói lắp luôn.

- Ngươi…ngươi…ngươi…yêu…yêu thuật, ngươi…ngươi…dùng…định…định…định….thân..thân nhãn.

Tiêu Dao công từ cười lạnh phe phẩy chiết phiến tiêu sái đi đến gần nhữngtượng người mới làm, vươn ngón tay thon nhỏ lung tung sờ loạn trên người bọn chúng rồi giơ lên trong nắng. Ngân trâm vàng lấp lánh trong tayngọc với làn da trong suốt, hắn cẩn thận lấy khăn tay lụa lau lau rồiđặt vào trong bao da, tuỳ tuyện thả khăn tay trên đất vứt đi. Tiến đếncúi người ngồi xổm xuống trước mặt hoa phục công tử mặt đang trắng xanhrun rảy, rút trong bao ra một cây ngân trâm khác dài gần một gang tayđầu ánh lên ánh sáng ngũ sắc cho thấy có độc hua hua trước mặt hắn.

- Là ngân trâm, bọn ngươi không xứng để làm bẩn chúng nhưng chúng là làmbằng vàng a. Ta vô cùng tiếc của, nhưng ngươi thì khác! Con trai Lại BộThị Lang sao? Coi như bán rẻ cho ngươi vậy.

Liếm liếm cho chấtđộc trên cây trâm giảm bớt, trong ánh măt kinh dị của mọi người Tiêu Dao công tử cười đến đáng yêu vô cùng cắm ngân trâm vào người tên công tửkia, tiện tay lấy ra một sấp ngân phiếu trong ngực hắn đếm đếm rồi gậtgù rút ra một từ đặt trên ngực hắn còn toàn bộ nhét vào tay áo mình.Không đến 2 cái chớp mắt hoa phục công tử toàn thân cứng đờ trợn trắngmắt sùi bọt mép ngã vật ra sau. Phủi phủi tay đứng lên vuốt lại tà áo,mở chiết phiến ra lại phe phẩy như cũ cười đến thập phần sáng lạng vẫyvẫy tay với người trong Bách Hương trang chỉ chỉ mấy kẻ thảm bại.

- Thuê xe ngựa chở tất cả đến bờ sông Lạc Hà đoạn ngay cửa phía Nam chỗnhiều người qua lại nhất ý. Quẳng xuống chỗ nước nông nông thôi cho ta,nhớ lấy dây thừng cột lại không nước quấn chúng đi hết thì chết thậtđấy, 2 canh giờ sau chúng tự có thẻ cử động được. Ngân phiếu một ngànlượng trên ngực hắn là để trả tiền mẫu đơn ta chọn hôm nay, chỗ còn thừa để trả tiền xe ngựa tiễn chúng đi.

- Này….

- Ai hỏi bảo Tiêu Dao công tử thay trời hành đạo trừng phạt kẻ ác, cướp của nhà giầu chia cho người nghèo.

Tròn mắt.

- Cướp của nhà giầu chia cho người nghèo sao?

- Dĩ nhiên! Bọn chúng là ác bá..

Chỉ chỉ một lũ tượng người đang xanh mắt sợ hãi nghĩ đến cảnh bị ngâm trong nước sông, lại chỉ chỉ vào mình.

-…còn ta là người nghèo, ngươi không thấy chúng 8 người áp bức mình ta thưsinh nhu nhược sao? Ta là lấy phí tổn hao tinh thần,thuốc men chạy chữanha. Mà dược chúng trúng cũng không phải miễn phí, thối lại tiền chochúng thuê xe mua dây thừng đã là tốt lắm rồi.

Mọi người hắctuyến đầy đầu đen mặt nhìn lũ tượng người khóc không ra nước mắt và hoaphục công tử đang dùi bọt mép chưa dứt thương hại . “Là các ngươi khikhông tự chọc hoạ, không thể sống a..”