Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 6



Tập đoàn Á Thịnh được thành lập vào đầu những năm 1990 và hiện tại nó là tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc. Bây giờ tập đoàn ở trong tay Tưởng Vũ Hách càng ngày càng chiếm được nhiều ưu thế hơn trong ngành. Toàn bộ công ty này gần như độc chiếm điện ảnh và truyền hình trong nước từ việc quản lý nghệ sĩ, quảng cáo và các lĩnh vực liên quan đến giới giải trí.

Chín rưỡi tối, thấy Tưởng Vũ Hách từ thang máy đi ra, thư ký lập tức đi lên đón anh. Hai người vừa đi vừa liệt kê công việc của ngày hôm nay.

"10 giờ sáng có cuộc họp mua lại công ty truyền thông Ngôi Sao. 12 giờ trưa hẹn ăn cơm với chủ tịch Cao của tập đoàn Thanh Hoà. Hai giờ chiều có cuộc họp lựa chọn IP quan trọng của công ty cho năm tới, bốn giờ phỏng vấn với giám đốc của bộ phận quảng cáo và bốn giờ ba mươi phút có cuộc họp video với người quản lý của Hỉ Ngư. Bảy giờ còn phải tham dự lễ trao giải của liên hoan phim Bắc Kinh."

Tưởng Vũ Hách đã quen với việc lịch trình dày đặc trong một ngày như vậy.

Khi anh mở cửa bước vào văn phòng mới phát hiện đã có người ngồi trên sô pha.

Thư ký bất đắc dĩ giải thích: "Tôi vô cùng xin lỗi giám đốc Tưởng, tôi thuyết phục thế nào cũng vô dụng."

"Tôi biết rồi." Tưởng Vũ Hách không chút tức giận đóng cửa lại.

Người đang ngồi ở đây là quản lý của Lê Mạn, đồng thời cũng là một trong những nhân viên của công ty.

"Giám đốc Tưởng." Sau khi chào anh một tiếng, người này hèn mọn mất tự nhiên đứng lên nói tiếp: "Mạn Mạn không hiểu chuyện, anh có thể cho cô ta thêm một cơ hội không?"

"Cô ta ngu dốt, anh cũng không hiểu chuyện như vậy sao?" Tưởng Vũ Hách đi ngang qua đối phương, giọng nói anh rất nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng: "Vị trí của cậu trực thuộc công ty Á Thịnh. Trên cậu còn có giám đốc, có chủ tịch. Là ai đã cho cậu cái quyền ngồi trong phòng làm việc của tôi."

"Tôi… Tôi chỉ muốn cầu xin ngài, xin ngài đừng làm cho cô ta quá khó xử trong buổi lễ trao giải tối hôm nay. Dù sao thì Mạn Mạn cũng là người do một tay ngài đào tạo."

"Thế thì sao?" Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, anh uể oải dựa vào lưng ghế nhìn đối phương: "Người này do tôi tạo ra thì tôi cũng có thể phá hủy."

"Ngài nỡ sao?"

"Là cô ta tự vứt bỏ giá trị của bản thân."

"..."

Quản lý định phản bác lại anh nhưng người này cũng biết rằng sự to gan của Lê Mạn lần này đã gây ra lỗi lầm mà không gì có thể thay đổi được. Mọi người trong giới giải trí đều biết Tưởng Vũ Hách là người như thế nào.

Anh không bao giờ trao cơ hội thứ hai cho những người phạm sai lầm.

Biết rằng không có khả năng quay đầu lại, người đại diện buồn bã rời khỏi văn phòng.

Tưởng Vũ Hách lạnh lùng nhìn đối phương đóng cửa lại, anh đang định lấy điện thoại gọi thư ký vào trong thì vô tình nhìn thấy khuy cài áo trên cổ tay mình.

Động tác anh nhẹ nhàng vuốt ve khuy áo, nhiệt độ và cảm giác trong tay khiến người đàn ông nhớ tới cô gái ở bữa tiệc kia.

Thật lâu sau, Tưởng Vũ Hách phát hiện bản thân bị khuy áo làm cho phân tâm, anh cau mày, cảm thấy mình có chút buồn cười.

Anh ngoảnh mặt đi, bấm số điện thoại của thư ký dặn dò: "Mang bản sao báo cáo tài chính quý ba và quý bốn năm ngoái của truyền thông Ngôi Sao tới đây."

"Vâng."

Bình thường Tưởng Vũ Hách nói xong sẽ cúp máy, nhưng hôm nay lại chần chờ một lúc lâu vẫn chưa tắt.

Thư ký cũng thận trọng chờ anh nói tiếp.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh nói: "Còn nữa, cậu nói với Lệ Bạch đi mua cho tôi một vài thứ."

Sau khi Tưởng Vũ Hách rời đi vào buổi sáng, Ôn Dư cũng ăn gì đó rồi trở về phòng.

Khoảnh khắc được sống trong những ngày an nhàn luyện tập yoga, được chăm sóc tại spa, những buổi trà chiều hay các loại party khác nhau đều là những ngày đã qua.

Hiện tại cô là công dân ở tầng lớp thứ ba, cô chỉ có thể ở trong phòng mê man mà suy nghĩ về cuộc sống.

Thế là Ôn Dư bắt đầu nghĩ xem nên dùng cớ gì để đến khách sạn lấy túi. Cô tốn công như vậy chủ yếu là vì bên trong còn có chứng minh thư.

Mặc dù khách sạn đã đồng ý với cô là sẽ giúp bảo quản nó, nhưng họ chỉ hứa cho Ôn Dư thời hạn hai tuần.

Nói cách khác, trong vòng hai tuần, Ôn Dư nhất định phải tới khách sạn một chuyến.

Sau khi suy nghĩ về vấn đề này cả ngày, tới gần tối, dì Mười Hai gọi Ôn Dư nói rằng chú Hà đã đến và mua cho cô rất nhiều thứ.

Ôn Dư sửng sốt một chút, sau đó ngồi xe lăn đi tới phòng khách.

Đủ loại túi xách để trên bàn, trong đó có quần áo, mỹ phẩm chăm sóc da, sản phẩm vệ sinh cho con gái. Nhìn qua cũng biết là đồ bên trong đã được chọn rất cẩn thận.

Chú Hà nói: "Chú xin nghỉ nửa tiếng về đây nên sẽ đi ngay. Những thứ này dựa theo sở thích của con gái chú để mua. Cô gái, cháu xem xem có gì không ổn thì nói với chú.

"..."

Đột nhiên Ôn Dư cảm thấy mũi mình có chút chua xót.

Mặc dù đồ dùng mà chú Hà mua là những thương hiệu rất bình thường, nhưng hành động của ông ấy đối với cô bây giờ là sự ấm áp lớn nhất mà Ôn Dư nhận được trong những ngày này.

Cô cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng cười nói: "Những đồ này rất tốt, cảm ơn chú Hà."

Chú Hà vội vàng nói vài câu rồi rời đi. Ôn Dư ôm túi lớn túi nhỏ trở về phòng. Lúc thu dọn, cô tình cờ phát hiện trong túi có một chiếc điện thoại mới.



Dù là một chiếc điện thoại thông minh hết sức bình thường nhưng nó đã được lắp sim và có thể sử dụng được ngay.

Việc làm này của chú Hà khiến cô thật bất ngờ.

Ôn Dư lập tức mở điện thoại, không lâu sau đã nhận được tin nhắn gửi đến.

"Xin chào cô gái, chú là chú Hà. Đây là số điện thoại của chú. Nếu có chuyện gì cháu có thể gọi cho chú."

Ôn Dư rất vui mừng mà trả lời ông một câu "ok".

Cuộc sống nhàm chán bỗng trở nên sống động trở lại.

Ôn Dư nhanh chóng đăng ký tài khoản WeChat mới bằng số điện thoại mới của mình, sau đó thêm bạn với Vưu Hân.

Sau khi Vưu Hân xác minh cô là "Ôn" thì đã đồng ý kết bạn. Tiếp đó, hàng loạt dấu chấm hỏi được gửi đến tài khoản này của cô.

"Cậu là ai?"

Hiếm khi Ôn Dư có tâm trạng nói đùa: "Cậu còn kết bạn với người nào khác họ Ôn ư?"

Vưu Hân ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nhắn gì đó. Một lúc sau, hàng loạt dấu chấm than được gửi tới hộp thư của cô.

"Tổ tông của tôi! Cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã gửi cho cậu hàng chục tin nhắn wechat, gọi hàng trăm cuộc điện thoại nhưng cậu vẫn không bắt máy. Tôi lo lắng sắp chết rồi!"

Trước khi Ôn Dư trả lời thì Vưu Hân đã gọi video cho cô.

"Cậu đang ở đâu? Cậu có sao không? Cậu có biết rằng tôi sắp đăng thông báo tìm người mất tích rồi hay không!"

Trong quá khứ, Ôn Dư luôn là người che chở cho Vưu Hân khi cả hai chơi với nhau. Gia cảnh của Vưu Hân thuộc loại trung bình vậy nên trong giới thượng lưu của Giang Thành, mọi người thường cười nhạo cô ấy là kẻ theo đuôi cô. Họ nói Vưu Hân vào được giới thượng lưu là nhờ việc nịnh bợ cô nhưng chỉ có Ôn Dư mới biết rằng đối phương mới là người thực sự tốt với mình.

Ví dụ như bây giờ, đôi mắt của cô gái ngốc này nhất định đang đỏ hoe vì lo cho cô.

Cổ họng Ôn Dư nghẹn lại, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Không sao, tôi có thể có chuyện gì cơ chứ."

"Tất cả bọn họ đều nói rằng có thể cậu sẽ nghĩ không thông. Việc này làm tôi sợ muốn chết."

"Bọn họ?" Ôn Dư nhíu mày nói tiếp: "Rốt cuộc là ai mà lại mong tôi sẽ nghĩ không thông như vậy chứ."

"Thì do nhóm người Triệu Văn Tịnh đã nói như vậy. Sau khi tin tức về gia đình cậu bị lộ ra ngoài, nhóm người xu nịnh này luôn cười nhạo cậu, họ còn ở dưới nhà cậu chặn người thân cậu lại nói rằng cậu không dám nghe điện thoại."

"..."

Ôn Dư đã sớm nghĩ tới việc này. Một khi gia đình cô từ trên cao rơi xuống vực thẳm thì những người kia sẽ vĩnh viễn không buông tha cô, bám lấy mà xem trò cười của cô.

Thẩm Minh Gia còn có thể như vậy đối với cô huống hồ là họ.

Thấy Ôn Dư trầm mặc không nói, Vưu Hân hoảng sợ lại hỏi: "Vậy hiện tại cậu đang ở nơi nào?"

Ôn Dư lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút đáp: "Tôi ở... Nhà một người bạn."

"Bạn?"

"Ở thành phố khác nên cậu không biết đâu."

"Vậy thì tốt." Vưu Hân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nói: "Bây giờ cậu trở về sẽ gặp phiền phức nên có thể sống ở đó trước. Khi nào mọi chuyện lắng xuống chúng ta sẽ tính tiếp sau."

Sau khi tắt cuộc gọi video, Vưu Hân chuyển 50.000 nhân dân tệ cho Ôn Dư: "Cậu dùng nó trước đi, nếu không đủ thì tôi đóng phim nuôi cậu."

Ôn Dư dở khóc dở cười đọc tin nhắn của cô gái này.

Trước đây, cô luôn nói những điều tương tự với Vưu Hân, cô nói đừng đóng phim nữa, tôi nuôi được cậu.

Bây giờ, không thể ngờ được phong thủy luân chuyển, lại đến phiên bạn thân nói nuôi mình.

Nhưng Ôn Dư biết rằng bản thân Vưu Hân hiện tại cũng đang gặp khó khăn. Lúc này cô đang ở cùng Tưởng Vũ Hách, ít nhất trong thời gian chờ sức khoẻ hồi phục thì cô cũng không cần tiêu tiền.

Cho dù có tệ tới đâu thì khi chân của cô khỏi hẳn cô vẫn còn một chiếc xe thể thao và một ngôi nhà có thể dùng để đổi lấy tiền.

Vì vậy, cô không muốn kéo bạn thân mình xuống vũng bùn này.

Cuối cùng Ôn Dư vẫn không lấy số tiền của đối phương.

Sau khi liên lạc với Vưu Hân, Ôn Dư cuối cùng đã tìm thấy một số thứ có thể khiến cô ổn định lại tâm trạng trong những ngày hỗn loạn này.

Cô nhập tên công ty nhà mình trên mạng, quả nhiên tin tức phá sản đã bị truyền ra từ hai ngày trước. Vào cái đêm cô bị đâm, Giang thành náo động, có rất nhiều người chờ cơ hội này cười nhạo cô.

Từ trước tới nay tường đổ luôn là do bị quần chúng xô ngã.

Lúc này Ôn Dư đã thấy hết sự tàn ác của xã hội. Cô chỉ liếc qua những lời cay nghiệt châm chọc kia chứ không để trong lòng.



Trải qua một đêm nhàm chán, Ôn Dư không đợi nổi đến khi Tưởng Vũ Hách trở về. Trong lòng cô cho rằng mình có thể bỏ qua những câu chúc ngủ ngon sáo rỗng với đối phương. Nghĩ vậy cô điều khiển xe lăn đến phòng khách chuẩn bị lấy nước uống rồi chuẩn bị đi ngủ thì chợt thấy dì Mười Hai vội vàng chạy ra khỏi phòng, trong tay bà còn cầm một đôi dép lê nam, lưng đứng thẳng, tư thế trang nghiêm.

Hai phút sau, bà ra mở cửa: "Hoan nghênh thiếu gia trở về nhà. Bây giờ là 23 giờ 35 phút tối, nhiệt độ trong nhà là 22 độ, độ ẩm là 70%. Tối nay, tôi đã chuẩn bị cho cậu chủ trà đạm hạnh nhân, hương vị thanh nhẹ không béo lại tốt cho sức khỏe."

"..."

Sau khi Ôn Dư nghe xong những lời này cô cảm tưởng như có nhà lãnh đạo nào đó đã đến thăm nhà họ Tưởng vào ban đêm.

Lúc này ở cửa có hai người đàn ông bước vào.

Ngoài Tưởng Vũ Hách ra thì người thì người kia tên là Lệ Bạch. Đây là người mà cô đã gặp lúc sáng. Hiện tại trong tay gã còn xách cả đống đồ mua ở trung tâm mua sắm.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Vũ Hách đang đi vào đã nhìn thấy Ôn Dư.

Ánh mắt của người đàn ông sắc bén, lạnh lùng. Ôn Dư nhìn anh một chút đã cảm thấy sợ hãi.

Chủ yếu là do lương tâm cô cắn rứt. Cô cảm giác như thể đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra bí mật thầm kín của mình.

Ôn Dư ho khan một tiếng để che giấu sự mất tự nhiên, sau đó lại chủ động chào hỏi đối phương: "Anh đã về."

Tưởng Vũ Hách ngồi xuống ghế sofa, anh cúi đầu kéo cà vạt nhưng không đáp lại.

Ôn Dư cũng tự giác im lặng, cô khom người đi lấy nước.

Sau đó, cô còn nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.

"Có tin tức của Lê Mạn rồi. Cô ta không sao cả." Lệ Bạch nói: "Nhưng hiện tại có rất nhiều phóng viên gọi điện thoại tới thăm hỏi. Giám đốc muốn giải quyết chuyện này ra sao?"

Ôn Dư khựng lại khi nghe thấy cái tên này.

Lê Mạn? Là người phụ nữ rắn rết kia sao?

Ôn Dục không biết đêm hòa nhạc đó đã xảy ra chuyện gì. Tâm hồn buôn chuyện khiến cô lặng lẽ đi chậm lại để nghe tiếp phần còn lại của câu chuyện.

Tuy nhiên, lời nói có chút tùy tiện của Tưởng Vũ Hách ở giây tiếp theo khiến cô giật mình.

"Việc một người nổi tiếng tự tử trong căn hộ của mình đủ để hoàn thành bản tin KPI trong cả năm. Ai mà không muốn mình có tiêu đề hot chứ."

Ôn Dư sửng sốt. Tự sát?

"Nếu cô ta muốn làm ầm ĩ lên…" Giọng điệu của Tưởng Vũ Hách không chỉ không có sự đồng tình mà còn mang theo ý châm chọc nói tiếp: "Thì tôi sẽ thỏa mãn cô ta. Lúc đó cô ta muốn náo nhiệt như nào cũng được. Việc này coi như là tận dụng chút giá trị cuối cùng của cô ta."

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.

Đầu óc Ôn Dư choáng váng. Mãi cho đến khi một tiếng chào lạnh lùng vang lên mới làm cô giật mình.

Tưởng Vũ Hách nghiêng người nhìn cô hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Lúc này Ôn Dư mới đột nhiên hoàn hồn lại. Cô phát hiện bản thân rót nước tới mức tràn ra, chảy cả xuống đất.

Cô vội vàng dừng tay nói: "Xin… Xin lỗi anh."

Lời này của Ôn Dư có chút không liền mạch. May mắn Lệ Bạch đã đưa cho cô một ít khăn giấy khiến sự hoảng loạn của cô giảm bớt đi.

Sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại, Ôn Dư cũng nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo. Cô đẩy xe lăn đến trước mặt Tưởng Vũ Hách, nhỏ giọng nói: "Em đang đợi anh xong việc để hỏi chút chuyện. Anh à, ngày mai em còn phải tới bệnh viện tái khám, anh có rảnh đi cùng em không?"

Tưởng Vũ Hách khẽ liếc cô một cái, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của cô trong hộc đựng đồ dành cho xe lăn.

Anh hỏi: "Em lấy nó ở đâu?"

"Cái gì?" Ôn Dư chưa kịp phản ứng lại.

"Em lấy điện thoại ở đâu vậy?"

Ôn Dư nói: "Chú Hà đưa cho em. Buổi chiều chú ấy có tới đây, còn mua cho em rất nhiều đồ dùng hàng ngày, quần áo để thay, còn có điện thoại di động."

Nói xong, cô dừng lại thở dài một chút: "Chú Hà thật là tốt bụng."

Không khí bỗng im ắng. Vài giây sau, Tưởng Vũ Hách quay lại nhưng cũng chẳng nói gì.

Lệ Bạch cũng ho khan một tiếng cúi đầu nhìn giày mình. Gã làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được, Ôn Dư không thể hiểu nổi sự sự kỳ lạ đó đến từ đâu.

Cô không biết Tưởng Vũ Hách đang nghĩ gì nên đành im lặng. Cô lấy điện thoại di động ra, tự tìm thú vui cho mình nói: "Anh, chúng ta trao đổi số điện thoại đi. Khi nào anh buồn chán em có thể cùng anh tán gẫu."

Thêm vài giây im lặng.

Lệ Bạch cũng không nói gì, gã chỉ âm thầm quan sát vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách.

Đôi mắt người đàn ông hơi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng như nước. Phải mất một lúc lâu anh mới mở miệng: "Không cần. Tôi cũng không bao giờ thấy chán."