Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 2: Trải qua



Lâm Tiểu Khởi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại đủ loại tình cảnh năm năm trước lũ lượt kéo tới.

"Bác sĩ Giang, nhanh lên một chút bắt đầu đi, ta thừa dịp cậu ta chưa chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cậu ta, thời gian 3 tiếng đủ cho chúng ta cải tạo thân thể cậu ta rồi." Đây là thanh âm của bác gái của cậu Lâm Mộ Du.

"Chị thật sự nghĩ kỹ chưa? Cậu ấy nhưng là cháu của chị, là đời sau của Lâm gia các chị, chị nhẫn tâm hủy diệt nó, đem cậu ấy cải tạo thành một quái vật có thể sinh con sao?" Bác sĩ Giang ở trước phòng phẫu thuật tiến hành xác nhận một lần cuối cùng, "Chẳng lẽ chị muốn người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lâm gia trở thành một kẻ quái thai bị người nhạo báng?"

"A, người thừa kế cái gì, nó và mẹ của nó giống nhau đều là tiện nhân, Lâm gia chúng tôi nuôi nó 20 năm, cũng không thể nhận được chút hồi báo sao?" Thanh âm Lâm Mộ Du phát điên méo mó, Lâm Tiểu Khởi mơ hồ nghe được tiếng cười âm trầm của bà ta, sau đó liền cái gì cũng không biết nữa.

Chờ lúc Lâm Tiểu Khởi tỉnh lại, cậu nằm trong phòng thuộc về mình ở Lâm gia, thân thể tựa hồ không có gì khác thường, cậu còn ôm một tia hy vọng, có lẽ mình trước khi hôn mê là nghe nhầm, Lâm Mộ Du dù không thích cậu thế nào cũng không thể nào hại con trai của anh trai mình, cậu an ủi mình như vậy, nhưng là, không lâu sau, cậu mới biết mình thật sự trở thành quái vật.

"Mày có phải rất kỳ quái tao tại sao đối với mày như thế hay không? Đó là bởi vì mày chuộc tội thay Tống Nghênh, mẹ nợ con trả, bà ta vận khí cũng thật tốt rời khỏi cái thế giới này sớm như vậy, vậy mày liền ở lại thay bà ta trả nợ còn thiếu cho tao đi, nhìn thấy mày từng chút một bị tao biến thành cái bộ dáng này, tao thật sự rất vui vẻ, chắc hẳn Bát Bảo nhà tao cũng rất vui vẻ, ở dưới suối vàng cũng có thể an tâm, sẽ không tiếp tục cả ngày lẫn đêm đến trong giấc mơ của tao gào khóc tìm mẹ."

Bác của cậu, là một kẻ điên, là một kẻ điên bị Lâm gia làm hư, Lâm Tiểu Khởi nghĩ như vậy.

Sau đó, sau đó chính là trong lúc vô tình cùng người kia điên cuồng một đêm, khiến cậu có Bồng Hao.

Không biết thế nào, vốn cậu nên hận người cậu, hận anh khiến mình mang thai sinh con biến thành quái vật, cậu không phải là đồng tính luyến ái, nếu như không phải là trận kia ngoài ý muốn, cậu có thể cả đời lựa chọn tính bỏ qua thân thể mình từng bị cải tạo. Nhưng vừa nghĩ tới hai mắt lạnh nhạt của người nọ, cậu liền hận không nổi dậy, buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại một căn phòng lăng loạn, cậu khiếp sợ mặt mũi đều trắng bệch, lắp bắp nói: "Đây...... Đây là ngoài ý muốn, chúng ta liền xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh đi." Sau đó nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Hai tháng sau, Lâm Tiểu Khởi phát hiện mình mang thai, rời khỏi thành phố Hải Lam, đi tới nước Mễ Thang, cậu hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia.

Mở mắt ra, Lâm Tiểu Khởi cười khổ, 5 năm trôi qua, có lẽ người nọ đã sớm cưới vợ sinh con, như vậy tốt hơn, Bồng Hao chính là của một mình cậu, sẽ không có ai tới tranh quyền nuôi dưỡng với cậu, lại càng không có người tìm kiếm nghiên cứu Bồng Hao là do ai sinh ra.

Cậu đứng dậy nhẹ nhàng đi tới phòng của Bồng Hao, cúi người ngắm dung nhan lúc ngủ của Bồng Hao, Tiểu Bồng Hao lúc ngủ chẹp chẹp miệng, chân nhỏ đá đá chăn nhỏ, trở mình. Lâm Tiểu Khởi đầy mặt ôn nhu nhìn con trai bảo bối, đưa tay giúp bé ém chăn, ngón tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé.

Nếu như, nếu như cậu vĩnh viễn cũng không nói cho Bồng Hao biết một người cha khác của bé là ai, đối với bé mà nói có phải rất không công bằng hay không. Bồng Hao là một đứa nhỏ rất thông minh, có một lần bé từ nhà trẻ trở về, hỏi Lâm Tiểu Khởi "Con có phải là ba ba sinh hay không?"

Lâm Tiểu Khởi thất kinh: "Con, con nghe từ đâu lời như thế?" Sau đó cậu nghĩ tới Bồng Hao chỉ là một đứa nhỏ, nói không chừng là nghe được từ đâu đó cái gì, dù sao chuyện sinh con của nam nhân ở nước Mễ Thang không tính là hiếm lạ, nhưng phản ứng của mình liền quá kỳ quái rồi.

Bồng Hao chớp đôi mắt to vô tội: "Mickey nói cậu ấy chính là ba ba sinh ra, con nghĩ con chưa từng nhìn thấy mẹ, có thể con cũng là ba ba sinh ra." Nói xong còn đặc biệt chú ý tới thần sắc của ba ba, sợ cậu không vui. Mickey là bạn nhỏ của bé ở nhà trẻ, thường xuyên vì bé có 2 ba ba mà dương dương đắc ý.

Lâm Tiểu Khởi không cách nào phản bác, cậu không muốn nói dối với con trai mình, không thể làm gì khác hơn là dặn dò bé: "Đây là bí mật giữa hai chúng ta, sau này đừng nói ra ngoài nha."

Biết rõ lai lịch của mình Bồng Hao vô cùng thống khoái đáp ứng ba ba, sau này không đề cập tới chuyện này nữa, cũng không có hỏi cậu ba ba khác là ai, ở đâu.

Nhưng lúc Lâm Tiểu Khởi dẫn bé tới công viên trò chơi, rõ ràng thấy trên mặt bé xuất hiện tình hâm mộ đối với các bạn nhỏ khác đều được ở cùng cha mẹ, Lâm Tiểu Khởi không phải là không đau lòng, nhưng cậu phải nói với Bồng Hao thế nào, hai ba ba của bé không phải bởi vì yêu nhau mà có bé, bé chỉ là kết quả sinh ra bởi vì một trận ngoài ý muốn.

Trước khi sinh Bồng Hao, Lâm Tiểu Khởi đối với nhân sinh đối với bản thân mang thai cảm thấy mê mang cùng sợ hãi trước nay chưa từng có, sau khi sinh Bồng Hao, cậu đem tất cả tinh lực cùng tình yêu đều rót trên người Bồng Hao, trước kia Chu Chu nói cậu không hợp tình hợp lý, bộ dáng nhìn qua luôn khác xa với cuộc sống của người bình thường trên thế giới, nhưng vì Bồng Hao cậu cố gắng công tác, giao thiệp với đủ loại người, nhiệt tình yêu thương con, lâu ngày cậu đối với cuộc sống làm lại từ đầu tràn đầy nhiệt tình, mấy bóng ma đuổi đi không được cũng tự động biến mất.

Hôn trán Bồng Hao một chút, Lâm Tiểu Khởi đi ra khỏi phòng bé, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đồng thời nghe được tiếng vang lên không muốn sống nữa từ điện thoại của cậu.

Vừa mới nhấn nghe, đã nghe thấy lời của Chu Chu từng câu từng câu phang tới đây: "Đờ mờ, tớ vừa nãy quên không hỏi, đại sự rất quan trọng a, tớ vậy mà quên mất không còn một mảnh, đều do cái tên hàng xóm chết tiệt kia, nếu không phải hắn ta......"

"Cậu muốn hỏi cái gì." Lâm Tiểu Khởi cắt đứt thổ tào của y.

"Hắc hắc." Chu Chu ở đầu bên kia điện thoại cười hai tiếng bỉ ổi, "Tớ chính là muốn hỏi mẹ của Bồng Hao nhà cậu là ai, sai không có cùng trở về với các cậu hả? Đừng trốn tránh cái đề tài này, tớ trước kia lúc hỏi cậu cũng bị cậu tránh thoát lần này phải trả lời, nếu không 20 phút sau cậu sẽ ở trong nhà của cậu nhìn thấy tớ nheee, hi hi, tớ vẫn còn cầm chìa khóa nhà cậu đây."

Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới Chu Chu sẽ cố ý gọi điện thoại tới đây hỏi cậu chuyện này, trước kia ở nước Mễ Thang gọi điện thoại với Chu Chu cậu chỉ nói bản thân cậu có con trai, đối với đề tài mẹ của con trai trốn tránh không đáp, vốn tưởng rằng hôm nay có thể lừa gạt qua đi, ai ngờ tên nhãi này thật đúng là dai dẳng.

"Cậu thật sự muốn biết?" Lâm Tiểu Khởi câu lên một nụ cười mỉm.

"Dĩ nhiên, tới ăn ngủ nằm mơ cũng đều muốn biết chuyện này, thật sự rất hiếu kỳ nữ có thể câu dẫn cậu lên giường, sẽ không phải là gái ngoại quốc đi, không đúng, Bồng Hao nhìn cũng không giống là con lai, chẳng lẽ có người thèm muốn sắc đẹp của cậu, sau đó nghĩ cách lên giường với cậu sinh Bồng Hao, mà cậu lại là người có tình cảm thuần khiết, mặc dù không thể tiếp nhận nữ nhân này, nhưng Bồng Hao cũng là con của cậu, sau đó nữ nhân kia rốt cục nhanh chóng tỉnh ngộ, vứt Bồng Hao cho cậu, tự mình tiêu sái đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai (*)." Chu Chu một hơi não động về thân thế của Bồng Hao, sau khi nói xong y còn vì trí tưởng tượng của mình kiêu ngạo một cái, tốt lắm, chân tướng không còn xa nữa.

((*) Mùa xuân thứ hai chỉ việc kết hôn)

"Cậu không đi làm biên kịch thật đáng tiếc." Lâm Tiểu Khởi nặng nề đỡ trán, Chu Chu đây là xem bao nhiêu phim cẩu huyết a, bịa đặt cũng bất quá chính là cái trình độ này.

"Ê, sao cậu biết tớ gần đây muốn tiến quân vào giới giải trí, tớ thấy Bồng Hao nhà cậu không tệ, vừa lúc trong một bộ phim gần đây tớ đầu tư thiếu một đứa nhỏ, không bằng để Tiểu Bồng Hao tới thử chút." Đề tài lại lần nữa lái tới một góc độ kỳ quái, Chu Chu nói say sưa không còn nghĩ tới tưởng tượng tốt đẹp của y nữa.

"Cậu nghĩ tới tốt thế, Bồng Hao nhà tớ mới không hiếm lạ." Lâm Tiểu Khởi không chút lưu tình mà thức tỉnh ảo tưởng của y.

Chu Chu rất phẫn nộ lẩm bẩm một hồi lâu, sau đó trở lại vấn đề chính: "Nói thật đê, lai lịch của Bồng Hao nhà cậu nhất định phải nói cho tớ biết a, tớ đi quỳ lễ vị đại thần đã sinh ra Bồng Hao kia một chút, nói không chừng các cậu còn có thể hợp lại đấy, phải biết trẻ con sinh trưởng trong gia đình đơn thân dễ xuất hiện vấn đề tâm lý, vì tâm lý của Bồng Hao nhà cậu khỏe mạnh, nhất định phải nói cho tớ biết nữ nhân kia là ai, tớ tốt bụng giúp cậu khuyên cô ấy quay lại......"

Lâm Tiểu Khởi thật sự không thể nhịn được nữa, nặng nề rống lên một câu: "Bồng Hao nhà tớ là ai sinh ra cậu cũng không cần quan tâm, cậu có rảnh vẫn là suy nghĩ thêm chút đứa con tương lai của cậu là do ai sinh đi!"

Nói xong cúp điện thoại, quay người lại liền nhìn thấy Bồng Hao ở phía sau cậu nhìn cậu chằm chằm.

"Bồng Hao......" Lâm Tiểu Khởi đột nhiên không biết nên trao đổi với bé thế nào, Bồng Hao không giống với những đứa nhỏ 4 tuổi xung quanh bé, bé thỉnh thoảng nghiêm túc lão thành, khiến người ta đoán không ra tâm tư của bé, thỉnh thoảng ranh mãnh cổ quái, rất dễ chơi chung một chỗ với các bạn nhỏ khác, Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới có phải là bởi vì nguyên nhân công việc của mình không để mắt đến bé hay không, mà khiến bé dưỡng thành loại tính cách này, có lẽ gia đình đơn thân cũng như vậy?

Về phần vấn đề tâm lý khỏe mạnh của Bồng Hao Lâm Tiểu Khởi không phải là chưa từng suy nghĩ qua, nhưng là cậu sau khi có Bồng Hao cũng không có nghĩ tới kết hôn với nữ nhân khác, cùng với một người cha khác của Bồng Hao, vậy thì càng không có thể, hai người bọn họ đều chỉ thích nữ nhân, hẳn là...... thế đi?

"Ba ba yên tâm, con sẽ không nói ra đâu." Bồng Hao đầy mặt biểu tình "Con hiểu được đây là bí mật", sau đó đổi thành "Ba ba mau tới khen ngợi con a".

Lâm Tiểu Khởi nhu nhu cái đầu nhỏ của bé, hôn mạnh một cái trên trán bé: "Bồng Hao nhà chúng ta rất giữ chữ tín, thật là một đứa nhỏ tốt."

Bồng Hao cười thỏa mãn, lộ ra răng hổ trắng tinh: "Ba ba, con đói bụng."

"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, thay quần áo đẹp cho con, hôm nay dẫn con đi ăn mỹ thực của nước Yến Mạch chính tông." Lâm Tiểu Khởi vỗ vỗ vai bé, đi giúp bé lấy quần áo cần mặc ra.

(Tui thực sự không hiểu tác giả đặt tên riêng ở bộ này kiểu gì luôn ý =))) toàn đặt theo tên thực phẩm thôi á =)))) không biết có phải là tui đang dịch nhầm hay không nữa =.=")

Tiểu Bồng Hao được cậu giáo dục rất biết tự lực cánh sinh, cầm lấy quần áo ba ba đã phối hợp xong, hai ba cái liền mặc xong, Lâm Tiểu Khởi cũng thay xong quần áo, dắt bé đi ra ngoài.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy vị giảng viên hàng xóm kia xách theo túi đồ đi ra khỏi thang máy, đối phương khinh thường từ trên xuống dưới đánh giá cậu một chút, lộ ra biểu tình "Tao biết mày là hạng người gì, mày tốt nhất tránh xa tao ra", sau đó từ trong túi áo lấy ra chìa khóa dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa, vào nhà, đóng cửa.

"Tôi đến tột cùng là hạng người gì?" Lâm Tiểu Khởi lẩm bẩm, cậu có chỗ nào đáng bị hàng xóm kiêm thầy giáo một tiết một tuần hơn một năm không gặp khinh bỉ chứ.

"Ba ba là ba ba tốt nhất tốt nhất trên thế giới, Bồng Hao là Bồng Hao tốt nhất tốt nhất trên thế giới." Tiểu Bồng Hao nắm một quả đấm nhỏ, lập tức mở miệng ủng hộ ba ba, quái nhân cách vách nhà bé kia còn đáng sợ hơn lão bệnh xà tinh, Tiểu Bồng Hao rất không thích ánh mắt hắn nhìn về phía ba ba và mình.

"Con nói rất đúng." Lâm Tiểu Khởi nắm tay con trai đi vào thang máy, người như thế sau này vẫn là phải tránh xa, ngàn vạn không nên bị hắn ảnh hưởng đến tâm tình của mình.