Hữu Thỉnh Tiểu Sư Thúc

Chương 13: Cảm ngộ của Đại Ma Vương



Giun đất còn gọi là Địa Long, là một loại dược liệu, thanh nhiệt, mát gan, chữa hen suyễn, thông phổi... nhưng chưa từng nghe nói bao giờ là có thể ăn được! Điều chính là hình dáng tanh tưởi, nhìn thôi đã buồn nôn rồi, nói gì đến ăn nữa!

Liễu Y Y đang khó hiểu, Đại Ma Vương đang trốn dưới đất, cũng mở to mắt, thiếu chút nữa buột miệng ra nói "Chết tiệt".

Để tu luyện và học những pháp quyết cao thâm, hắn đã tốn rất nhiều công sức, chịu không biết bao nhiêu cay đắng, vậy mà ba con tiên thú này được cho mấy con giun dế liền đáp ứng rồi?

Mẹ kiếp, cứ như trò trẻ con vậy? Chẳng lẽ người bên ngoài không phải có thực lực mạnh mẽ, mà là... thiên phú rất cao hay sao?

Thần thức lại quét qua một lần nữa... rất bình thường mà!

Còn là bình thường nhất... thậm chí, có thể nói là rất kém!

Có chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Trong khi Đại Ma Vương và Liễu Y Y đều đang kinh ngạc, ba con yêu thú trong sân lại xảy ra tranh cãi.

"Cố ý sao? Ngươi muốn giun đất, ta ăn thế nào được?" Con lừa tức giận.

"Vậy thì... tôi không thể lấy một ít cỏ!" Con vẹt tỏ vẻ bực bội: "Thứ này ta và lão rùa lại không thích. Hơn nữa, cỏ thì ở khắp mọi nơi, chỗ nào chẳng có..."

"Nghe nói thịt quái vật rất ngon lại bổ dưỡng, bảo y mang đến đây nhiều một chút, có thể đưa cho chủ nhân hầm canh..." Sau một lúc suy nghĩ, con lừa nói: "Nếu như thật sự không có, mang ít dược liệu đến cũng được."

Sau khi khai trí, nó cũng là một yêu thú, cũng có thể tiêu hóa được canh thịt các loại a.

"Cái này... được rồi"

Gật đầu, giọng nói sắc bén của con vẹt lại tiếp tục vang lên: "Cứ như vậy đi, lần sau ngươi tới chuẩn bị một ít dược liệu hoặc thịt yêu thú, ta sẽ dạy kiếm pháp cho ngươi!"

“Cảm ơn sư phụ!” Liễu Y Y phấn khích dập đầu liên tục, sau đó mới mãn nguyện quay về.

Tuy rằng mất đi một cơ hội, nhưng nàng cũng đã bái sư thành công, mất cái nọ được cái kia, dù sao lần này nàng ra ngoài coi như là kiếm được lời lớn.



Không hiểu tại sao ba con thú lại thu đồ đệ, Cực Lạc Đại Ma Vương cân nhắc trong chốc lát, liền lặng lẽ đi theo.

Theo sau Liễu Y Y đi thật lâu, lén lút kiểm tra vài lần, nhưng là nhìn thế nào, đối phương cũng chỉ là Tụ Tức cảnh giới, thiên phú cũng bình thường... Trong lòng càng thêm bối rối!

Thực lực của con lừa, hắn đã tự mình trải nghiệm qua, có thể luyện hóa yêu lực đến dung hợp thuần khiết như vậy, toàn bộ đại lục đều là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay!

Kẻ mạnh như vậy muốn thu đồ đệ, yêu thú cảnh giới Tông Sư, ước chừng cũng phải xếp hàng, mà cũng chưa chắc được xếp hàng!

Bây giờ... nó lại nhận một tên có thiên phú và tu vi kém như vậy làm đồ đệ...

Bất kể nhìn như thế nào đều cảm thấy kỳ quái.

“Bọn… bọn chúng chẳng lẽ có vấn đề về thần kinh?” Một ý nghĩ nảy ra.

Ba tên này rõ ràng là rất cường đại, nhưng lại luôn cảm thấy mình rất bình thường, trước kia còn tưởng rằng bọn họ điệu thấp khiêm tốn, hiện tại xem ra chắc có lẽ là bị tẩu hỏa nhập ma, bị thương đầu óc, điên rồi!

Nếu đúng như vậy, thì quá đơn giản rồi!

Chỉ cần nghĩ cách để tìm ra khuyết điểm và điểm yếu của chúng, có lẽ không chỉ có thể lấy được bảo bối bên trong viện phủ mà còn có thể khiến nó phải tuân theo mệnh lệnh!

Một khi thành công, y muốn khôi phục uy danh kiếp trước của Cực Lạc Đại Ma Vương, sẽ không có khó khăn gì?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của y càng ngày càng sáng, run lên vì sung sướng.

Lại lần nữa quay trở lại viện phủ, chưa kịp bước vào y nhìn thấy một nthanh niên trẻ tuổi, mở cửa bước vào.

"Chủ nhân!"

Con vẹt có vẻ mặt lanh lợi, con rùa thì di chuyển chậm chạp ngóc đầu lên giống như con lười, con lừa buộc dây cương, đang xoay tròn tại chỗ kéo cối xay.

Ba con siêu cấp yêu thú có thể chao đảo trời đất, nhìn chúng bây giờ giống như những con vật bình thường.

“Đây là chủ nhân của bọn chúng sao?” Da mặt Cực Lạc Đại Ma Vương giật giật.

Hôm qua y đến đây lúc hơi muộn, cũng không thấy chủ nhân là ai, hồi sáng lại chỉ lo hồi phục thương thế, bây giờ y mới tình cờ gặp được.

Bộ dạng khoảng mười tám chín tuổi, không có một chút tu vi nào.

"Chắc chắn là cao nhân ngụy trang?"

Trải qua ăn hành ngập mặt ngày hôm qua, Cực Lạc Đại Ma Vương đã không còn bốc đồng như trước nữa, người trước mặt này có thể thần phục được ba con siêu cấp yêu thú lợi hại thế kia thì làm sao lại là người đơn giản được? Chắc là cố ý che giấu, là do tu vi của y quá thấp nên không nhìn ra được!

"Thử một chút là biết liền chứ gì…"

Trong lòng hơi động, một dòng ma khí chạy dọc theo mặt đất và đến chân cậu thanh niên.

Hô!

Vừa đi vừa mải nghĩ về gái không chú ý, bị vấp, loạng choạng suýt ngã.

"…"

Tô Ẩn trong đầu đầy phiền muộn.

Ta đi chặt mấy cây củi, cũng gặp được một thiên tài của tông môn cải trang, suýt chút nữa tèo giữa đường không về được nhà, đi trên đất bằng cũng suýt nữa ngã sấp mặt... Hôm nay thật quá xui xẻo!

Quên đi, Tô Ẩn không muốn nghĩ nữa xua tay nói: "Ta đi nghỉ ngơi, tối nay mới lại nấu ăn. Nếu các ngươi đói, tìm nồi vét cơm nguội mà ăn!"

"Thực sự chỉ là một người phàm..."

Nhìn thấy đối phương từng bước rời đi, cũng không biết có ma khí quấy rối bản thân, hai mắt Cực Lạc Đại Ma Vương cũng tròn xoe.

Mấy con yêu thú mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại nhận một người phàm làm chủ nhân của nó...

"Chẳng lẽ... là vì đồ ăn?"

Nghĩ đến lời nói của đối phương trước khi rời đi, kết hợp với “điều kiện” của ba con yêu thú thu đồ đệ, Cực Lạc Đại Ma Vương cảm thấy mình đã nắm bắt được một chân tướng nào đó, sắc mặt phởn lên.

"Nếu ta có thể tìm được thức ăn ngon, liệu ta có thể thu phục và sử dụng chúng làm việc cho ta không nhỉ?"

"Nếu thành công, ta không chỉ có thể lấy được bảo vật trong nhà này giúp hoàn toàn khôi phục sức mạnh, mà còn có thể có được ba tên trợ thủ đắc lực... Đến lúc đó, tất cả những kẻ đã xúc phạm ta, giết hết không tha cho cha con thằng nào cả! Ta muốn cả thế giới phải thuần phục dưới cái bóng của ta, không dám phản kháng! "

Cực Lạc Đại Ma Vương run lên vì phấn khích.

Trước đây, ta còn nghĩ đến việc làm thế nào để giết ba cái tên này, bây giờ xem ra thu phục sẽ tốt hơn.

"Thịt yêu thú bình thường, nhất định không ngon, tốt nhất làm cho người ta rung động, mùi vị phải thật ngon..."

Đã có kế hoạch, Cực Lạc Đại Ma Vương rơi vào trầm tư.

"Thịt rồng! Rồng là đế vương của muôn loài thú, cho dù chỉ chứa một chút huyết mạch... cũng nhất định thơm ngon hơn những loại yêu thú khác!"

Nguồn cảm hứng lóe lên, một điều gì đó nảy ra trong đầu.

Rồng chuẩn F1 chắc là trong toàn bộ lục địa Càn Nguyên, chưa chắc có thể tìm thấy một con, nhưng một số hàng fake, con lai vẫn có thể tìm thấy. Chỉ cần tìm cách bắt lấy một con, có lẽ... có thể dụ dỗ được ba con yêu thú làm việc cho y!

"Đợi ta khôi phục lại chút thực lực lại tính tiếp..."

Long tộc huyết mạch mạnh mẽ vô song, cho dù chỉ ẩn chứa một chút, cũng coi như là cao cấp trong đám yêu thú, trước đây thì không cần phải quan tâm, nhưng hiện tại thương thế quá nghiêm trọng, sức mạnh đã cạn, tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút.

Nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều là thảm thực vật "đáng sợ ", chỉ có bên trong góc đống phân là tương đối an toàn, quan trọng nhất là, bên trong còn có nồng nặc Thánh Nguyên chân ý, nếu hấp thu tốt, coi như không có cách nào triệt để khôi phục, khôi phục một chút tu vi, vẫn là đầy đủ.

Về phần đường đường Đại Ma Vương uy nghiêm trốn trong đống phân, ngươi có muốn lưu lại thể diện ... không tính là gì!

Có thực lực, đánh trở về là được!

Trượt!

Đại Ma vương chui vào, cảm thấy hài lòng.

……

Phong Lôi tông.

Một thành viên của môn phái hạng hai Dạ Duyện Châu.

Trong đại sảnh tráng lệ, vài người ngồi nhìn quanh.

"Môn chủ, thông tin này hẳn là không chính xác?"

Một vị trưởng lão áo xanh không khỏi liếc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Tông chủ của Phong Lôi tông, Tần Vấn Thiên, là một cường giả Tông Sư cảnh!

Năm năm trước, sau khi thất bại trước tông chủ của Trấn Tiên tông, Phong Lôi tông trở thành một môn phái hạng hai.

"Biển Bích Lạc truyền về, chắc sẽ không sai a!"Tần Mặc gật đầu.

"Lý Mậu Sinh toàn bộ đại quân bị tiêu diệt, bây giờ Trấn Tiên tông như rắn mất đầu, một bộ chia năm xẻ bảy, đây là thời điểm tốt nhất! Chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, không chỉ có thể báo thù, thậm chí có thể tiến vào mười tông môn hàng đầu! "

Đôi mắt của các trưởng lão áo xanh tỏa sáng.

Lý Mậu Sinh, tông chủ của Trấn Tiên tông đã bỏ mình.

"Chúng ta có thể nghĩ ra điều này. Ngô Nguyên và những người khác không thể ngờ được. Các thám tử ở Trấn Tiên tông sáng nay đã gửi một tin nhắn, nói rằng ... đã mời tiểu sư thúc xuống núi tọa trấn tông môn."

Tần Vấn Thiên nói.

“Tiểu sư thúc?” Trưởng lão áo xanh sửng sốt: “Tông chủ đang nói đến thiếu niên có Tiên Thiên đạo thể, Tiên Linh huyết mạch mười năm trước?

Tần Vấn Thiên gật đầu.

“Nếu ta nhớ không lầm, ta năm nay mới mười tám tuổi, tuổi còn trẻ như vậy, dù tài giỏi cỡ nào? Để hắn tọa… trấn?” Trưởng lão áo xanh chế nhạo.

Trên đời này, rốt cuộc còn phụ thuộc vào thực lực, còn bối phần... cũng chỉ như vậy mà thôi.

"Tốt hơn hết là nên cẩn thận. Đám người Ngô Nguyên dám làm như vậy, nhất định phải có chút nắm chắc! Để Diêu Chiến lẻn vào xem vị tiểu sư thúc này có thực lực như thế nào. Chúng ta sẽ tìm hiểu tình hình, và lên kế hoạch sau..! "

Vẻ mặt nghiêm túc, Tần Vấn Thiên nói.

Diêu Chiến là đệ tử thân truyền của y, so với những trưởng lão bình thường thì tu vi của hắn cũng không yếu hơn, quan trọng hơn là hắn ẩn nấp rất giỏi và là một kẻ thám thính tin tức rất tốt.

Do dự một lúc, trưởng lão áo xanh gật đầu nói: "Trấn Tiên tông cách đây quá xa, với tốc độ của Diêu Chiến, bảy tám ngày không thể vừa đi vừa về được, chậm quá! Hay là để thú sủng Ngân Sí Thanh Giao của ta đưa hắn đến đó, nếu suôn sẻm có thể đi về trong cùng ngày. "

“Ngân Sí Thanh Giao tuy chỉ có cảnh giới Thần Cung tầng một, nhưng trong cơ thể nó lại có huyết mạch của Long tộc, tốc độ bay nhanh hơn yêu thú bình thường rất nhiều, cho nó làm việc, không còn gì tốt hơn!” Tần Vấn Thiên nói.

"Tuyệt quá, thông báo cho Diêu Chiến và khởi hành ngay bây giờ!"

"Vâng!"

Trưởng lão áo xanh vội vàng gật đầu.