Hướng Dương Toả Nắng

Chương 7



17.

Ngày đó tôi ổn định Tống Minh Châu, bảo hắn về trước để kéo dài thời gian nghĩ biện pháp.

Từ Thiếu Tân lại giống như có tiền không có đất tiêu, nói:"Chỉ cần 500 vạn là có thể báo thù cho ba cô, cô còn đang do dự cái gì?"

Tim tôi nhảy thình thịch hai cái.

Chỉ? Tôi không muốn tranh luận với những người không có khái niệm về tiền bạc.

Huống chi, tôi không cho rằng Tống Minh Châu trong việc lại vô tội như vậy.

Hắn cũng là đồng phạm, không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

18.

Trong mấy ngày thương lượng với Tống Minh Châu, ngày lành của Triệu Quân xem như đã hết.

Trịnh lão đã nói rõ không có quan hệ gì với Triệu Quân, địa vị của Triệu Quân xuống dốc không phanh.

“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp họ Vương! Chỉ là một kẻ bán sơn tay trắng lập nghiệp, còn dám khinh thường tao?! Sau này bảo hắn quỳ liếm giày da cho tao!”

Tôi đi theo sau xe Triệu Quân, vốn định tìm chút chứng cứ, không ngờ vừa nghe thấy ông ta gọi.

Thật trùng hợp, tôi đã ghi âm nó.

Căn cứ vào manh mối trong lời nói của Triệu Quân, tôi rất nhanh xác định là vị Vương tổng nào.

Vì thế nặc danh gửi đoạn ghi âm cho Vương tổng.

19.

Ngày hôm sau tôi vẫn lái xe không xa không gần đi theo Triệu Quân.

Chạng vạng tối, một chiếc xe tải đột nhiên chắn ngang trước xe Triệu Quân, ép ông ta dừng lại.

Một đám người đi xuống, xách gậy đập vào cửa kính xe Triệu Quân.

Tôi vội thắng xe, tắt đèn, dừng ở chỗ ẩn nấp.

Triệu Quân bị mấy người thô bạo kéo xuống xe, ném xuống đất.

“Các người là ai! Muốn làm gì!”

Không lâu sau, một chiếc Mercedes - Benz từ từ dừng lại trước mặt ông ta.

Vị Vương tổng bị ông ta mắng kia đi xuống, từ trên cao nhìn xuống Triệu Quân.

“Triệu tổng quỳ rạp trên mặt đất làm gì? Đứng lên nói chuyện.”

Triệu Quân chống tay xuống đất, thở hổn hển muốn đứng lên một giây sau lại bị đạp ngã.

Vương tổng cười hắc hắc:"Triệu tổng còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Vương bán sơn.”

Triệu Quân rốt cục phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi:"Hôm nay mày không đánh chet Triệu Quân tao, ngày mai tao sẽ để đám người này chờ nhặt xác cho mày.”

“Triệu tổng nói đùa, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật.”

Nói xong, Vương tổng liền giẫm lên ngón út của Triệu Quân, hung hăng ngh iền n át.

“Hôm nay thì sao, cũng không có chuyện gì khác chỉ là giày da của tôi bẩn, làm phiền Triệu tổng giúp tôi liếm sạch sẽ.”

Tôi trốn trong bóng tối lấy điện thoại di động ghi hình, thờ ơ nghĩ, loại chuyện bạo lực này phát sinh ở trên người Triệu Quân, quả nhiên đặc biệt có mỹ cảm.