Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 93: Nơi Lý Gia Mưu Chết



Hạnh Phúc lạnh mặt. Này là đòi cô rồi chứ gì.

Cô lấy trong túi đeo bên người ra một cuộn dây đồng rồi lại dùng chỉ đỏ quấn quanh, kết thành một nút thắt đưa cho Thị Tử.

“Thứ này tuy không lợi hại bằng đồng tiên âm dương, nhưng lúc chạy trốn thì xài tạm cũng được. Cầm đi. Tôi không có nhiều đồ để làm cái này đâu, đừng có làm mất, mất nữa tôi không có để cho cậu nữa đâu.”

Khúc Sầm Sĩ nhận lấy rồi gật đầu, cảm nhận về Hạnh Phúc có vẻ tốt hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó Hạnh phúc nói: “Nếu cậu chịu khó theo học cậu Linh Tử đàng hoàng thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Tôi… mọi người có cho tôi học đâu, tôi ở nhà chú Linh Tử nhưng ông bà nội dặn rõ ràng không cho tôi học, tôi có được ai dạy đâu, toàn học lỏm.”

Hạnh phúc trừng hắn một cái: “Vậy thì giờ chết là đáng mà.”

Khúc Sầm Sĩ không thua kém cũng lườm cô nàng một cái. Khó khăn lắm mới gia tăng được chút thiện cảm mà quay qua quay lại đã mất tăm.

Vì ban ngày làm việc chia ra nên sau cùng bốn người ba xe. Hạnh Phúc về nhà, Thần Ca đi xe Thị Tử, còn Thị Tử đi xe Linh Tử.

Mập lẽo đẽo đi theo về chiếc xe việt dã, nói nhỏ: “Này này, mày có thấy Thần Ca với Hạnh Phúc tỷ rất xứng đôi không? Cả hai đều lơn tuổi mà chưa lập gia đình, lại chung niềm đam mê, hơn nữa, tao phát hiện ra Thần Ca nói với Hạnh Phúc rất nhiều nha.”

“Mày nói bậy nói bạ gì đó?Thần Ca tuy con người không dễ gần nhưng mà mình không nên hại hắn nha, gán ghép Hạnh Phúc với anh ấy, lỡ mà thành đôi thì Thần Ca…”

Hai người im lặng, rồi cùng lúc nói: “Tủ đầu giường.(*)” Rồi cùng cười xòa.

(*)床头柜 – Tủ đầu giường – không biết bạn nào biết là tiếng lóng gì không? Chứ Mèo chưa hiểu chỗ này lắm.

Cười đùa xong, Mập thắt dây an toàn rồi nói: “Nhưng tao thấy hai người cũng hợp nhau mà, một người đầu gỗ, một người thích cục gỗ, đâu ngăn cản được. Mà vậy cũng tốt, mày có cách trả lời cho Cảnh thúc. Sau này, mình tạo nhiều cơ hội cho bọn họ đi. Yêu đương mà, chẳng phải là xuất phát từ cảm nhận của hai bên sao?”

Thị Tử thở dài, thành công nổi không? Nếu như thành thật sự thì ngày tháng sau này của Thần Ca thảm thiết rồi.

---

Chuyện lần này trong chốc lát đã lâm vào cục diện bế tắc, Thiên Ti chia tay, bọn họ cũng chẳng còn cớ để lui tới Tinh Duyên.

Lôi Lôi được Mập đưa thuốc tới cho mẹ cô nấu và chăm sóc, cũng không đề cập tới chuyện hủy miếng pha lê. Chỉ có trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.

Chiều hôm sau, bọn hắn tới chỗ trường Lý Gia Mưu. Thần Ca đã đề nghị để tới cuối tuần, trường không có học sinh, dễ hành động hơn, nhưng Thị Tử và Mập đều kiên trì muốn đi ngay. “Người sắp chết không phải là anh nên anh không gấp mà.”

Vì muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ này, sáng sớm hôm sau Thị Tử gọi điện khắp nơi tìm làm thẻ ngành giả, nhưng người ta mới nghe nói làm giả thẻ cảnh sát thì đã vội cúp máy. Gọi liên tục mấy cuộc đều như vậy.

Rơi vào đường cùng, Khúc Sầm Sĩ đành phải gọi điện thoại cho Trương bá bá.

Trương bá bá bên kia cũng khó xử một lúc rồi nói: “Cái này, cháu đi tìm người làm giả đi, chứ ta làm cho cháu thì nó là thẻ thật rồi. Cho dù không có dấu, nhưng mà phôi thật, tới chừng lỡ xảy ra chuyện thì lại…”

“Chắc chắn không làm ảnh hưởng tới bác đâu mà, đại cục trưởng.” THị Tử nãy giờ gọi điện đã mệt cả người.

“Ảnh hưởng tới cả đội ngũ đó.” Trương bá bá nghiêm túc mà nói.

Thị Tử ngay lập tức bày ra khuôn mặt khóc tang: “Trương bá bá, con sắp bị quỷ đoạt mạng đó, bác cho con cái thẻ đi. Hay vầy đi, dù gì Vi thúc cũng biết chuyện, hay cho Vi thúc mang theo thẻ ngành đi cùng tụi con.”

“Không thể sử dụng cảnh sát chính thức, nếu không ta đã không khai trừ cháu rồi.”

Cuộc đối thoại lâm vào bế tắc, Trương cục trưởng cũng biết nếu cứ vậy thì Thị Tử sẽ khó làm tốt được, ông nói: “Vậy thôi, Thị Tử, chờ ta thu xếp rồi gọi lại.”

“Chỉ cần có thể làm ra là được. Bá bá, nhanh lên nha, chiều tụi con ghé đó.”

Nghe nói Trương bá bá đã dùng chiêu tìm một phạm nhân đang bị giam giữ, rồi coi như là cho quay video quá trình gã làm giả thẻ ngành, nói là quay lại quá trình, làm tài liệu cho cảnh sát học hỏi phân biệt thẻ thật giả.

Chỉ có điều không ai biết việc sản phẩm sau quá trình quay phim tư liệu đó đã được đưa tới tay Thị Tử, chẳng ai biết đã bị lấy đi thế nào, ai lấy đi, chính là không ai hay biết.

Đương nhiên, làTrương bá bá sai Vi thúc đi gửi chuyển phát nhanh cho Thị Tử, ông cũng chẳng thể tin ai ngoài Vi thúc trong việc này.

Lúc bọn Thị Tử ăn trưa xong thì nhận được bốn thẻ cảnh sát giả. Thị Tử cầm lên nhìn ngang ngó dọc, nhìn mãi cũng không nhận ra được là đồ giả. Mập thắc mắc: “Sao làm tới bốn cái lận?”

“Đồ dở hơi, nghĩ coi, đó giờ mày hay giả mạo sĩ quan quân đội, nếu có ai hỏi mày thẻ thì sao? Phải có đủ cho cả bọn chứ.”

“Tao chưa từng giả mạo nha, tao cũng chưa từng nói câu tao là sĩ quan.” ừ thì hắn chưa từng nói qua, nhưng mà quần áo là đồ trang bị của bộ đội chính quy, hành xử cũng y hệt.

Ba người xuất phát, vì muốn tránh gặp mặt nhiều người nên khoảng 12h40 mới đi. Trường học vẫn đang giờ nghỉ trưa, cả đám xuất trình thẻ cảnh sát xong được vào không bị hỏi lấy một câu.

Mập đã từng đến nên đi trước dẫn đường. Trường học khong lớn mà lại niêm phong một diện tích lớn như vậy, chắc chắn đã có chuyện.

Đứng trước cánh cửa bị khóa trái, Thị Tử hỏi: “Thần ca, khóa này có tác dụng không? Nếu Lý Gia Mưu thật sự ở bên trong thì khóa đâu có tác dụng gì.”

“Khóa này không phải để đề phòng Lý Gia Mưu.” Thần Ca nhanh chóng nói, rồi lấy đà phóng lên đầu tường, “Cái này là đề phòng bọn học sinh.”

Kế tiếp là Mập, hắn thì không phải nói nhiều, leo lên đầu tường với hắn đơn giản như ăn sáng nhẹ nhàng. Sau cùng là Khúc Sầm Sĩ. Tuy Mập đã kể kỹ càng nhưng hắn vẫn muốn xem tận mắt, biết đâu hắn phát hiện ra điều gì thì sao.

Nhưng ngay khi hắn đang lấy đà chuẩn bị leo vào thì có vài nam sinh lại gần hô to: “Ơ, chỗ đó không được vào đâu.”

Việc này hắn đã nghĩ từ trước, nên quay lại đáp ngay: “Cảnh sát tìm nghi phạm, chúng tôi nghi ngờ trốn bên trong.”

Đám học sinh hoảng hốt, đứng thì thầm bàn tán.

“Ê không phải vậy chứ?”

“Vậy người bị mất tích hôm bữa có khi nào ở trỏng không?”

“Hay bị giết rồi ta?”

……

Đám học sinh còn đang bàn luận thì Khúc Sầm Sĩ đã leo lên đầu tường, cả ba không mạo hiểm nhảy xuống mà ngồi trên tường nhìn vào trong sân. Lúc này bảo vệ tới noi, tức giận kêu: “Mấy người kia, mau xuống.”

Thị Tử lại quay lại giải thích như đã nói với đám học sinh. Bảo vệ chần chừ nghi hoặc rồi gọi báo cho lãnh đạo. Trong thời gian đó ba người đã nhìn kỹ khu vực để phân tích. Trong sân là bãi đất trống, trừ một gốc cây, còn lại là rác.

Gốc cây khá to, có thể thấy cây kia lúc trước hẳn rất cao và lớn, vậy nên mới bị sét đánh trúng. Thần Ca nói khẽ: “Lý Gia Mưu bị sét đánh chết ở đây nên thành địa linh. Quý Ất đem Lý Gia Mưu thả ra, chặt cây, niêm phong khu vực này lại. Giờ xem ra, mảnh đất đã tráng xi măng không có gì đặc biệt, nhưng có trộn lẫn chu sa không thì mình không biết, Nươc Cất, cậu nhìn xem có gì dị thường không?”

Khúc Sầm Sĩ nhìn kỹ toàn sân, thật sự không thấy gì lạ. Hắn chỉ là quỷ tử, không phải là người cõi âm thật, nên trong xi măng có trộn chu sa không hắn không cảm nhận được. Thị Tử nhìn xuống gốc cây.

Gốc cây thật sự lớn, đường kính phải tầm 1.2-1.5m, bọn hắn chỉ nhìn thấy một góc của gốc cây, không nhìn thấy hết. Mà nhìn như thể toàn bộ rác rơi vào trong sân đều tạo thành hình xoắn ốc với tâm là gốc gây. Thần Ca cau mày: “Xem ra, đằng sau gốc cây có vấn đề.”

Thị Tử gật gật đầu: “Nhìn không thấy,cũng không có âm khí.”

“Giờ là giữa trưa, có gì thì tối quay lại xem thử.”

Mập trợn mắt: “Còn tới sao?”

Hai người còn lại cùng lúc gật đầu.

Lúc này, lãnh đạo trường tới nơi, một người nói: “Ôi đồng chí cảnh sát ơi xuống đi rồi nói sau. Chúng tôi cũng mới biết tin thôi, chuyện học sinh mất tích kia trường chúng tôi khôngphải cố ý muốn giấu giếm đâu. Chúng tôi còn tưởng là học sinh đang ở nhà.”

Ba người ngồi trên đầu tường nhìn nhau, mãi mới hiểu. Hóa ra ở đây đúng là có chuyện, nếu bọn hắn không tới thì chắc còn tiếp tục bị giấu giếm.

Nếu đã quyết định tối quay lại thì giờ xuống cũng được. Ba người nhảy xuống. Khúc Sầm Sĩ phát huy công dụng của thẻ cảnh sát, đưa ra hỏi han và được lãnh đạo trường đưa về văn phòng nói chuyện.

Sau khi trao đổi thì bọn hắn đã biết trường đang giấu giếm chuyện gì. Chính là đêm hôm trước đã có một học sinh mất tích, có người báo là thấy người đó đi vào trong khu vực bị cấm kia. Nhưng khi đó trường không để ý. Mảnh đất đó đã bị niêm phong mười mấy năm chưa từng xảy ra chuyện gì, nên đoán là học sinh bỏ về nhà. Nhưng, tới giờ học sinh kia vẫn chưa được tìm thấy.