[HunHan] Chỉ Cần Anh Chờ! Là Em Sẽ Tới

Chương 17: Thất bại !



Xin nhắc lại, bây giờ vẫn đang là buổi tối

20:30

Thểchất Luhan có chút yếu ớt, cho nên vừa rượt Sehun mới hơn 1km đã cảmthấy bản thân vô cùng mệt mỏi. Luhan đành ngồi lên một cái ghế đá gầnđấy, tiếng thở dồn dập dần dần trở nên đều lại

Trời đột nhiênrơi vài hạt mưa lất phất, đương nhiên không thể thấm ướt người cậu được. Nhưng Sehun đã biến mất rồi, Luhan rất lạnh, rất sợ, rất cậu đơn.Luhan, cậu... cậu muốn khóc. Vào chính lúc này, cậu thật sự rất cần anh.

_Sehun đáng ghét, ai cho phép anh bỏ rơi tôi. Vào lúc tôi cần sao anh lại mặc kệ tôi chứ. Anh... anh...

Nước mắt Luhan rơi không ngừng, vì trong tim cậu hiện đang có một cảm giác, một cảm giác “bị bỏ rơi”

Nước mắt cứ tiếp tục rơi như thế khi Luhan thấy một bàn tay giơ lêntrước mặt cậu. Ngước đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn, Luhan cuốicùng cũng đã nhìn thấy bóng hình Sehun đứng trước mặt mình. Kiềm khôngnổi xúc động mà nhảy vào trong lòng ôm chặt lấy anh. Không những chỉ ômmà còn mắng người nữa...

_Anh... cái đồ đáng ghét. Sao anh bỏ tôi lại một mình. Anh có biết tôi... tôi...

Sehun nãy giờ vẫn yên lặng, chỉ vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ củacậu. Nhìn thấy cậu gái của mình khóc, anh cũng thấy đau lòng lắm chớ bộ. Sehun cố gắng dùng những lời nói để xoa dịu tâm hồn kia

_Khôngsao nữa. Có tôi ở đây rồi. Tôi vẫn sẽ luôn bên em, mãi không xa rời. Emđừng lo, có tôi ở đây sẽ không còn thứ gì đáng sợ nữa

Sehun ômthật chặt cậu, còn Luhan, cậu trở nên trầm tư hết 10". Sau đó, đưa gương mặt đã trở lại bình thường kia lên nhìn Sehun, Luhan thì thầm

_Chúng ta về thôi

_Ừ, về nhé

Xuyên suốt chặn đường không hề có ai nói với ai câu nào. Cho đến khiLuhan định bước vào trong nhà lại bị Sehun kéo ngược trở ra. Cậu nhìnanh với ánh mắt đầy thắc mắc nhưng anh vẫn nắm chặt tay cậu

_Anh bị sao vậy

_Em thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu tình cảm của tôi dành cho em

Luhan có cái gì mà hiểu với không hiểu cơ chứ. Cậu vốn trước giờ vẫnluôn có hành động thân thiết với em trai, cho nên cư xử của cậu haySehun cũng không hẳng là có gì đặc biệt. Luhan vốn đã quen vậy rồi mà,cho nên cậu chỉ có thể cảm nhận một chút xíu tình cảm từ Sehun mà thôi

_Cái gì mà hiểu với không hiểu chứ - Luhan ương bướng nói

_Em... - Sehun bị chọc cho tức chết - Hừm, tôi yêu em đó. Vậy đã biết chưa

Hai đứa này mở miệng không bao lâu thì đã cãi nhau rồi. Khung cảnh lãng mạn của người ta mà...

Sau câu nói ấy, tim Luhan bị chấn động nhẹ. Còn Sehun thì lại hồi hợpmuốn nghe câu trả lời từ phía cậu. Vì đây có thể xem như một câu tỏ tình mà.

_Anh muốn thích thì thích, muốn yêu thì cứ yêu. Đó vốn làchuyện của anh, không hề liên quan đến tôi. Anh chỉ cần biết rằng, tôikhông có yêu anh

Nói xong câu nói ấy Luhan liền bước vào nhà vànhanh chóng trở về phòng mình. Cậu có liếc sang phòng khách, hình nhưkhông có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Chanyeol và Baekhyun đã trở vềnhà. Có lẽ hai đứa này đi hẹn hò tiếp nữa rồi

Sehun trước khi bước vào nhà, anh cười nhếch môi cùng với những lời nói

_Hừ, được lắm. Luhan, em đừng hòng thoát khỏi tay tôi

23:00

Luhan cứ lăn qua lăn lại trên cái giường bé nhỏ của mình. Cậu đắm chìmtrong những của bản thân, đương nhiên là có liên quan tới Sehun. Cảmgiác mà cậu chứa nhiều nhất chính là có lỗi...

Luhan có chút losợ những lời nói mà cậu dùng khi nãy có thể làm tổn thương đến Sehun.Nếu mà anh trở nên siêu ghét cậu thì thật đúng là có chút không tốt.Trong trái tim Luhan sẽ hiện lên một chút mất mác.

Nhưng Luhanchưa hề hỏi trái tim mình về tình cảm của cậu dành cho Sehun. Luhankhông hề biết rằng, nếu cậu hỏi, trái tim cậu sẽ hiện lên một cảm giácthoáng rung động (giống như một cơn say nắng nhẹ vào ban đêm mà thôi)

Nói tới chuyện của Chanyeol và Baekhyun. Sau khi họ ra khỏi khu vuichơi thì đi ăn uống, xong lại xem phim, rồi lại tiếp tục ăn uống nữa.Hình như Chanyeol rất có tâm hồn ăn uống thì phải, quen với Chanyeol lâu ngày, không khéo Baekhyun thành heo con mất thôi. Nhưng mà có thành heo thì Chanyeol vẫn yêu mà

Cơ mà đúng là lạ thật, Chanyeol tỏ tình thì thành công, Sehun đây lại cứ thất bại liên tiếp.

~~~~~~~~!!!~~~~~~~~