Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 483: Anh em, quang vinh!



Đây cũng là hiệu quả Trâu Lượng muốn tới đạt tới, Ernest cũng đã tiến vào cấp đồng thau thượng đỉnh rồi, hắn luôn xông lên đầu khi chiến đấu làm gương cho binh sĩ, trong lòng lại luôn thành kính với Thần thú, vì vậy hắn đột phá rất dễ dàng.

Là một người đứng đầu, Trâu Lượng không phải đơn thuần vì hư danh mà đến, hắn đang đợi một phản ứng cuối cùng của Man Hoang, hắn đã đoán chắc, Man Hoang đã điều động phần lớn tinh lực cho Phong Chi Quốc bên kia rồi, nếu lúc này nhằm vào hắn, đó chính là lẫn lộn đầu đuôi, hiển nhiên Yoria không phải là người như vậy.

Ai có thể kiên trì lâu hơn?

Trong lúc bọn Trâu Lượng sắp chịu không nổi, Hô Luân Bối cùng hai đội kỵ binh đã xảy ra va chạm, cho dù coi như Trâu Lượng là kẻ được thần thú yêu quý cũng không tránh nổi cục diện như vậy.

"Arthur, làm sao bây giờ?" Sắc mặt mọi người cũng ngưng trọng, kỵ binh ngoài bìa rừng có ít nhất ba nghìn trở lên, mà bọn họ lặn lội đường xa đến tác chiến, lại còn chưa được nghỉ ngơi. Đối phương đang bao vây cánh rừng không hề dự định sẽ đánh vào buổi tối, đồng thời lại có thể triệu tập thêm quân, một khi đến lúc trời sáng có thể giết sạch người trong cánh rừng.

Mặt trăng rất tròn, đại khái là đến rằm tháng 8 rồi, Trâu Lượng cũng không rõ lắm, nhưng hắn biết chắc một điều là nếu hôm nay không đột phá ra ngoài được, hắn sẽ không còn được nhìn thấy trăng tròn như vậy lần nào nữa.

Bầu không khí quả thật rất ngưng trọng, tình hình lần này có thể là nguy hiểm nhất kể từ khi tiến vào Man Hoang cho tới nay, một trận tao ngộ chiến.

Trâu Lượng hít sâu một hơi nhìn chiến hữu ở bên, có vẻ thượng đế không dành vận may cho hắn lần này, cho dù gần đây hắn đã hết sức cẩn thận, xem ra vẫn không thể thoát được rồi.

"Gina, Peloponnisos, Buenaven, Lam Linh, Lộ Dao các ngươi mang tế ti đoàn lập thành đội thứ hai, thứ ba, thứ tư, đem những người bị thương phá vòng vây từ mặt phía Bắc, ta sẽ mang đội một thu hút chính diện kẻ thù. Những người ngoài danh sách trên thì tự do lựa chọn, một khi phá vòng vây chúng ta sẽ gặp lại ở núi Khâu Lan Nhĩ, nếu như trong vòng hai ngày mà những người khác không tới, các người cứ về thành Doran trước!"

Âm thanh của Trâu Lượng rất bình tĩnh, tựa hồ thoáng cái đã hạ xuống được hết thảy gánh nặng.

"Địa hình ở đây ta hiểu rõ, hãy để ta ở lại!" Gina nói.

Trâu Lượng xua tay, kiên quyết nói: "Năm các ngươi là cố định, hành động chia ra như vậy cũng vì muốn chúng ta còn sống sót trở về!"

Gina đã bị thương, Lộ Dao cùng tế ti đoàn là mồi lửa, cũng không thích hợp hấp dẫn kẻ thù, mặc dù biết Peloponnisos sẽ lựa chọn ở lại, nhưng Trâu Lượng cũng quý hắn vì tài, không thể để hắn phải chịu chết cùng mình, hơn nữa lúc rút lui cần có cao thủ bảo vệ.

Còn Buenaven... Lam Linh là vì hắn mà đến, gã này sẽ có tương lai càng xa hơn, không cần phải mạo hiểm ở chỗ này, đánh trực diện quả thật không cần sát thủ.

"Peloponnisos, nhờ ngươi."

Trâu Lượng nhìn vào mắt Peloponnisos nói.

Peloponnisos không phải kẻ chậm chạp, gương mặt cứng đờ thật khó lộ ra vẻ tươi cười, hắn biết Trâu Lượng yên tâm đem sự sống chết của những người khác giao trên tay hắn.

"Ta đợi ngươi, ta cần phải rửa nhục!"

Trâu Lượng gật đầu nhìn những người khác, hắn biết dù có bảo Ernest rời đi thì hắn cũng không đi, huống chi là anh em đồng sinh cộng tử, không có gì cần phải vòng vo.

"Murphy, ta cần ngươi ở lại, với ngươi ta sẽ không khách sáo". Trâu Lượng nói, lấy sức mạnh của sư tử vàng mà nói, nếu muốn chạy thoát thì man tộc cũng rất khó có thể ngăn lại.

Murphy nhún vai, "Chuyện nhỏ".

"Nhị Tử, ngươi cùng với Bát Đấu theo Peloponnisos đi thôi, những người khác theo ta ở lại." Montmar cười cười.

Nhị Tử cùng với Bát Đấu chính là hai chiến sĩ Bỉ mông đã tiến vào cấp đồng thau thượng đỉnh, tư chất không tồi.

"Đại ca, chúng ta không đi!" Hai thanh niên bỉ mông đâu chịu đi.

"Lăn, mẹ kiếp, bố còn chưa chết, sẽ không nhiều lời mà đánh rắm với ngươi, biến vào trong đội ngũ cho ta, đừng ở chỗ này mà chướng mắt, nhiều hơn một câu thì ta ở bóp chết các ngươi ở đây bây giờ!"

Montmar hai chân đem hai Bỉ mông đá đi rồi, quay lại vừa cười vừa nói với mọi người, "Ha ha, cho lão già lưu hai hạt giống."

"Hê hê, ta ở lại, loại chuyện thú vị này ta sao có thể buông tha!" Faure thờ ơ như không mà nói, hắn đến là để tìm kích thích, hơn nữa cũng không có gì để sợ.

"Ta ở lại". Riera nói, nếu như lần này hắn chạy trốn, chắc chắn cả đời này hắn sẽ hối hận.

"Không thể thiếu ta được!" nhiệt huyết thanh niên của Tân Đạt nhanh chóng bùng cháy rồi, mặc dù mọi người nói chuyện có vẻ hời hợt, nhưng bây giờ Tân Đạt đã không nhịn được muốn ra ngoài giết một trận rồi.

"Cứ như vậy đi, đợi lúc đêm khuya, chính là lúc chúng ta động thủ, mọi người chuẩn bị một chút đi". Trâu Lượng cần mang tám mươi người làm mồi nhử, trận chiến này có thể là trận đấu cuối cùng rồi.

Lộ Dao đón lấy ánh mắt đó của Arthur, vậy mà ngoài ý muốn, nàng lộ ra một nụ cười, "Đợi bạn trở về".

Trải qua một tháng khổ chiến, đã thấy nhiều cảnh sống chết, Lộ Dao cũng trở nên kiên cường hơn. Nàng rất thản nhiên, cũng không có gì đáng ngại, nếu như Arthur có chuyện gì nàng cũng sẽ không sống một mình, nàng rất thành kính, cho dù đến một thế giới khác, cũng nhất định sẽ gặp lại Arthur.

Nhất định sẽ.

Mọi người không hề có có nhiều thời gian để tâm tư, cần phải đề phòng man tộc phía ngoài tấn công trở tay không kịp.

Arthur, Murphy, Quark, Montmar, Faure, Riera, Tân Đạt, Ernest hình thành tiểu đội đầu tiên.

Đón ánh trăng, đám chiến mã được bảo vệ tương đối tốt được nhường cho tiểu đội này. Bọn họ cần phải chiến một trận giằng co và nguy hiểm với man tộc kỵ binh rồi.

"Murphy, cùng với ngươi kề vai chiến đấu thực sự cảm giác không tồi."

Trâu Lượng cười nói.

Murphy mỉm cười, "Sau khi trận chiến này kết thúc, chúng ta vẫn cần làm đối thủ!"

"Ha ha, có anh em làm đối thủ như vậy, cũng không cô quạnh!" Trâu Lượng hào hùng vạn trượng, "Chúng ta có phải bạn không?"

"Anh em!" Murphy đã rút ra đại kiếm của mình.

Ầm ầm... Đi cùng âm Bass, dưới đêm trăng, một luồng kỵ binh bỗng nhiên đánh ra.

"Arthur Hebrew tại đây, ai dám đến chiến!"

Quả thật Trâu Lượng chưa bao giờ coi thường kỵ binh của man tộc, đám người này sống ở trên lưng ngựa, cả ngày đối diện với thiêu đốt, giết, cướp đoạt. Sức chiến đấu không thể nghi ngờ gì, còn phương diện không sợ chết, bọn họ quả thật so với Mông Gia chiến sĩ bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

Giết cả một buổi tối, bọn Trâu Lượng đã thành công trong việc gây chú ý cho kẻ thù để Peloponnisos mang những người khác phá vòng vây thành công, suy nghĩ hiện giờ của bọn họ là làm cách nào để sống sót.

Nhưng quả thật không dễ dàng, kẻ thù theo đuổi không bỏ, kỵ binh man tộc cũng phát cuồng rồi, bởi vì vô số tiền vàng ngay trước mắt. Mấu chốt là, bọn họ cũng nhìn ra kẻ thù đã sa cơ lỡ vận, dựa trên số người bọn chúng hoàn toàn chiếm ưu thế, lại cộng thêm mệnh lệnh liều mạng từ trên, nếu không phát hiện thì thôi, một khi đã phát hiện, cho dù chạy trốn trở về cũng là tội chết.

Không có đường lui trước mắt, kỵ binh man tộc cũng nổi bão rồi, đuổi theo Trâu Lượng một đường xông tới.

Đến tận lúc bình minh, bọn Trâu Lượng cũng chưa thoát khỏi truy binh, bình minh rồi, cũng đồng nghĩa với cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa.

Trâu Lượng không hề ngốc, hắn cũng nghĩ đến tình hình tồi tệ nhất là như vậy, chỉ còn lại 54 người đang ẩn nấp tại một khe núi nhỏ giữa vòng vây của kỵ binh, lần này kỵ binh man tộc đã đặt cược lớn nhất rồi, bọn họ quả thật cũng chỉ có nước chạy đằng trời.

Vừa mới trải qua một trận đánh lui tiên phong của kỵ binh man tộc, tất cả mọi người tận dụng thời gian mà nghỉ ngơi, lần chiến đấu này ngay cả cơ hội để chạy thoát cũng không có rồi. Thực ra lúc trước mọi người cũng có cơ hội chạy thoát, trong lúc đêm tối, những cao thủ như Murphy, Montmar có thể rời đi một mình, dù sao mục tiêu của kẻ thù cũng chỉ là Arthur, dựa vào sức mạnh của bọn họ, chắc chắn ít người có thể ngăn cản. Nhưng không ai có ý định rời đi, giờ đây mọi người đang trong tình thế "cá trong chậu" rồi.

Mọi người lặng lẽ ăn, cố hết sức bổ sung thể lực, hơn năm mươi người còn sống thì trên người ai cũng có thương tích, có người bị thương rất nặng, ánh nắng mặt trời buổi sáng vẫn tươi sáng như vậy, nhưng chỉ sợ đây là buổi sáng cuối cùng của họ rồi.

Bên ngoài kỵ binh xuất hiện ngày càng nhiều hơn, cổ họng của Trâu Lượng cũng đã tắt tiếng rồi, đừng nói sóng chấn động và âm Bass, cho dù chiến ca thông thường đều không thể hát ra nữa rồi.

Nếu có khả năng, hắn không ngại dùng một lần nữa chiêu hồn lệnh, chỉ có điều hắn đã thử rồi nhưng không đủ sức để kích hoạt nữa.

Trong tay hắn cầm thần chết, duy trì cả ngày chém giết thì nó lộ ra vẻ khát máu tham lam, đây quả thật là một thần binh, hoặc cũng có thể nói là ma binh, chém giết như vậy mà không có chút sứt mẻ nào, hơn nữa ngày càng sáng hơn. Đến lúc này thì ngay cả đại kiếm của Murphy cũng xuất hiện vết nứt, độ cứng của điêu khắc linh hồn cũng có cực hạn của nó, biến thân áo giáp bạc trắng của Montmar cũng xuất hiện đầy rẫy vết rạn, chỉ có điều trong ánh mắt của người anh em Montmar này chưa bao giờ nhìn thấy vẻ bi quan.

Đây chính là chiến sĩ Bỉ mông, bọn họ có sự hào hùng của chính mình.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gầm của man tộc kỵ binh.

"Thành chủ Arthur, đầu hàng đi, chỉ cần các ngươi đầu hàng, đại vương nói chỉ cần ngươi không chết thì sẽ được trọng dụng. Đầu hàng đi". Man tộc kỵ binh vừa đi vừa thay nhau hò hét.

Trâu Lượng không nhịn được cười rồi, các chiến sĩ trong khe núi cũng cười vang, không có ai nói gì khác, cái này quả là rất nực cười.

Tại cách đó không xa trên đỉnh núi, Sritta cùng với mấy tên hộ vệ cũng chú ý tới cục diện, chẳng lẽ chúng không cần mạng?

Hắn tới chậm rồi, hoặc quả thực mệnh số Arthur không đủ, hắn lần này tới là để đàm phán, nói thẳng ra, chính là Man Hoang đã nhịn không nổi nữa rồi, nhưng cuộc đời chính là kỳ diệu như vậy. Tuy nhiên lúc này hắn lại bị người của Hô Luân Bối vây lại, chẳng bao lâu nữa Hô Luân Bối cũng sẽ đến, lấy sức mạnh của hắn, cộng thêm số quân bao vây nhiều như vậy, những kẻ bên trong không bị giết chết cũng bị chết đói.

Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, Sritta rõ ràng, Arthur tuyệt đối sẽ không đầu hàng, nếu kẻ như vậy đầu hàng, cho dù là trá hàng thì sức mạnh cũng không còn lại bao nhiêu. Sứ mạng hòa đàm của hắn coi như đã kết thúc.

Đại thế đã mất, Sritta chỉ muốn ở lại đây nhìn kết quả cuối cùng thôi, có lẽ việc thưởng thức sự diệt vong của kẻ mạnh cũng là một loại hưởng thụ.

Yêu cầu của kỵ binh man tộc không được đáp lại, bọn chúng đã thử tiến công khe núi lần nữa. Mặc dù khe núi là tử địa nhưng địa hình rừng rậm quả thật không thích hợp với kỵ binh, hơn nữa cửa vào nhỏ hẹp cũng hạn chế số lượng kỵ binh đồng thời tiến vào.

Bọn Trâu Lượng đạp lên thi thể của man tộc mà chiến đấu, sau một hồi quyết chiến bỏ lại mấy trăm thi thể, man tộc không thể không lui bước chỉnh đốn lại một lần nữa, hiệu quả của loại chấn động này đã quá mãnh liệt rồi.

Chiến ý của man tộc cũng có chút sa sút rồi, rõ ràng số người chiếm ưu thế, nhưng lại không thể giết vào, thi thể chất đống như ngọn núi nhỏ rõ ràng có hiệu quả uy hiếp cực lớn. Ai cũng quý tính mạng của mình, bọn họ không dám để cho kẻ thù bỏ chạy, nhưng cũng không dám mù quáng tiến công.

Nhưng ai cũng biết, thế cục như vậy đủ để vây khốn chết bọn họ rồi.

Chỉ có điều man tộc sẽ không để bị mất mặt như thế này, Hô Luân Bối mang cao thủ đến rồi, hiển nhiên là thượng đế rất chiếu cố hắn, đáng đời, hắn vậy mà được hời cực lớn. Những con bài chủ chốt coi như đã nằm trong tay hắn, vận may tất cả đều đến cùng ngày.

Khi Hô Luân Bối vừa đến, sĩ khí lập tức đại chấn, quan trọng nhất là sự xảo quyệt của Hô Luân Bối không phải người bình thường có thể so sánh. Kỳ thực hắn đã tới từ sớm nhưng lại không hề xuất hiện, chính là để xác định bọn Arthur chắc chắn không có hậu chiêu nào. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Nhớ tới cái chết của Ba Đồ không lâu trước, hắn vẫn còn bị ám ảnh bởi bóng dáng quái vật khủng bố đó.

Bất cứ chuyện gì cũng cần phải chịu trả giá, có thể triệu hồi ra quái vật khủng bố như vậy, tất nhiên cần bị trả giá cực lớn, hiển nhiên tới bây giờ cũng chưa dùng ra cũng có nghĩa là đối phương đã không có cách nào để dùng rồi. Cho dù phải hy sinh rất nhiều quân lính, nhưng bây giờ đã đến thời cơ cho hắn rạng danh Man hoang, chỉ cần giết chết Arthur, hắn sẽ trở thành kẻ đứng dưới một người, mà trên cả vạn người!

Bọn Trâu Lượng cũng đã nghe thấy tiếng hô réo bên ngoài của man tộc, xem ra thủ lĩnh của chúng đã đến rồi, phía sau đó khẳng định là quyết chiến không chết không dừng rồi.

Không biết có phải bởi vì đã trải qua đại chiến phòng thủ tại thành Doran không mà Trâu Lượng tỏ ra rất thản nhiên, dù gặp phải tử cục cũng không có bất cứ một tia sợ hãi nào. Tâm tính của hắn cũng lây lan ra mỗi chiến sĩ, nói thật ra thì không ai muốn chết, nhưng chết không phải là điều đáng sợ nhất.

Một chiến sĩ tộc Bear đi đến trước mặt Trâu Lượng, Edmund Hart, người dân chính hiệu của thành Doran, từ lúc đầu đã đi theo Trâu Lượng trong chiến dịch canh giữ thành Doran, cho đến lúc có kêu gọi tham gia đội cảm tử, hắn đã tham gia không một chút do dự.

Chiến sĩ đồng thau cường tráng với sức mạnh phi thường nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại một cánh tay.

Edmund Hart quỳ một gối trước mặt Trâu Lượng, "Thành chủ đại nhân, đây là cuộc chiến cuối cùng rồi, nếu như ngài có thể sống ra ngoài, xin ngài hãy chăm sóc một chút cho cha tôi, ông ấy tuổi đã cao, trong nhà cũng không còn ai nữa".

Cuộc chiến cuối cùng, thoát được người nào hay người đấy, ai cũng biết nếu còn không xông ra thì thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.

Trâu Lượng nâng tộc gấu chiến sĩ dậy, "Nếu như ta có thể sống ra ngoài, ông ấy chính là cha ta, cho dù ta không sống sót ra ngoài được, Lộ Dao cũng sẽ chăm sóc cho ông ấy!"

Edmund Hart gật đầu, mắt đã đỏ rồi, hắn đã không có nỗi lo phía sau nữa, hắn chỉ còn một việc là chiến đấu, chiến đấu bảo vệ vinh quang cuối cùng của một dũng sĩ.

Đám người Murphy sôi nổi đứng lên, nhẹ nhàng phủi kiếm của mình, sư tử vàng từ trước tới giờ không có quá nhiều thương cảm, "Tướng quân bách chiến cũng phải chết, Arthur, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta chỉ có thể được tiến hành ở thế giới bên kia rồi".

Những lời này không phải là đang hạ thấp sĩ khí, ngược lại đang kích thích quyết tâm tử chiến của mỗi chiến sĩ, giờ khắc này, chết là một vinh dự.

"Arthur, ngươi biết không? Người chính là người duy nhất trên thế giới này mà ta khâm phục."

Montmar cười nói, lúc này Bỉ mông bạc trắng vẫn tươi cười như cũ.

Dũng sĩ Bỉ mông có thể cười khi đối mặt với cái chết.

Man tộc đã thổi lên kèn lệnh tiến công, đối mặt với chiến sĩ man tộc như thủy triều, Trâu Lượng rút ra thần chết, "Các anh em, được biết đến các ngươi, đó chính là vinh dự lớn nhất đời này của ta!"

Giết...

Trâu Lượng, Murphy, Montmar, Faure hình thành lớp đầu tiên, chạy trốn ư?

Không biết tại sao, bọn Trâu Lượng đều chưa từng nghĩ tới việc sống sót một mình.

Mỗi một nhát đao thần chết đều mang đi một tính mạng, mà thanh đao thần chết tỏ ra vô cùng hưng phấn, trường đao phát ra âm thanh hu hu, máu tươi làm cho nó cực kỳ phấn khích, cực kỳ khát vọng.

Hô Luân Bối đứng trong đám người phía sau, hiển nhiên đã nhìn thấy sức chiến đấu của đối phương, cấp bạc trắng có thể làm được trình độ loại này, trong cả Mông Gia cũng không thể thấy nhiều. Với sức mạnh thế kia cho dù đối mặt với cấp vàng sáng sợ rằng Arthur cũng không thua kém bao nhiêu.