Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 247: Tuyết nữ trong bốn yêu vương



"Arthur, nếu không phải biết tình hình của bạn thì tớ thật sự hoài nghi bạn là con riêng của Giáo hoàng", Gina đang dìu Trâu Lượng đột nhiên nói.

Trâu Lượng sửng sốt, không nhịn được lắc đầu. Thời đại nào phụ nữ cũng lợi hại giống nhau, ở nơi nguy hiểm này mà còn có tâm tình bát quái!

"Tớ giao thuật khảm nạm ra, để tiết kiệm tiền nên Giáo hoàng mới cho tớ cái thánh lệnh này. Vốn tưởng rằng trò đùa này không có tác dụng gì, ai nghĩ vậy mà cứu chúng ta một mạng. Xem ra ở hiền quả nhiên gặp lành".

Trâu Lượng nói.

Hai người áp sát vào nhau, mùi thơm mơ hồ trên người Gina quả thật rất thoải mái. Với tư thế này tựa hồ có thể nhìn thấy chút gì đó trong áo giáp, bà nội Bear, thằng nào thiết kế mà kín như vậy?

"Nơi này thật yên tĩnh, chúng ta không thể xem thường", Gina nói.

"Không cần quan tâm, vào đi thôi, với tình hình của chúng ta bây giờ bất kể con yêu thú nào cũng có thể đưa chúng ta về quê nhà, dù sao cũng không thể trèo lên được, cứ mạnh dạn mà vào".

Trâu Lượng nói.

"Bạn xác định?"

"Bạn còn có biện pháp tốt hơn không? Lẽ nào ngươi có thể trèo lên?"

Nhìn tòa tháp trắng cao vút Gina cũng chỉ có thể lắc đầu, cho dù nàng có thể trèo được thì bây giờ Trâu Lượng cũng không có sức mạnh.

Hai người vừa đi tới trước cửa cánh cửa cao hơn mười mét đã mở rồi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trâu Lượng buông Gina ra đứng lên, dù sao cũng vẫn phải đề phòng.

"Đi thôi, xem ra chủ nhân nơi này đã biết chúng ta đến rồi".

Hắn phải giả bộ bình tĩnh một chút, đại gia Gia Cát Lượng không phải đã nói rồi sao, không thành kế rất có tiền đồ mà.

Gina cũng biết Trâu Lượng chỉ ra vẻ bình tĩnh, nàng cũng chỉ có thể đi vào theo. Nếu là nàng chắc chắn nàng sẽ không đi vào, không biết là người này nhát gan hay là to gan, dù sao cũng rất khác người bình thường.

Bên trong cung điện cũng là màu trắng, vẻ lạnh lẽo hoa lệ, nhưng Trâu Lượng không có tâm tình thưởng thức. Thứ làm cho hai người nhìn thấy mà giật mình là tượng băng.

Tượng băng Thú tộc.

Rất nhiều tượng băng cấp bạc trắng, trong đó có mấy tượng băng cấp vàng sáng. Xem hình thức áo giáp của bọn hắn thì tuyệt đối không phải kiểu bây giờ mà tương đối đơn sơ. Nhưng cấp bậc sẽ không sai.

"Kỵ sĩ đoàn Giáo đình!" Gina kìm nén tâm tình kích động, "Thần thú tại thượng, nơi này là nơi nào, đây là các kị sĩ thánh chiến biến mất năm trăm năm trước!"

Gina muốn tới gần nhưng bị Trâu Lượng giữ chắc, "Đừng động lung tung".

Gina gật đầu, hết sức thận trọng đi theo Trâu Lượng, nhưng tâm tình nàng lại không cách nào bình tĩnh được. Chính là vì nhiều lần thánh chiến mới dẫn đến sự suy tàn của Giáo đình. Nơi này mới là chân tướng của thánh chiến.

Hai người đi lên cầu thang xoắn ốc, khi gặp cánh cửa thứ hai thì trước cửa là hai tượng băng vàng tối.

Gina che miệng, một cung thủ vàng tối, một sát thủ vàng tối, trông rất sống động. Vẻ mặt cũng hoàn hảo không tổn hại, xem ra là bị đóng băng trong nháy mắt. Năm trăm năm...

Tại sao nơi này có yêu quái nguy hiểm như vậy, Trâu Lượng đương nhiên biết uy lực của vàng tối, đến cùng nơi này là nơi ở của vị lão tổ tông nào?

Hai người liếc nhau, cố gắng tiếp tục đi về phía trước. Nếu như gặp phải yêu thú phong ấn bọn họ thì cho dù có mười thánh lệnh sợ rằng cũng vô dụng.

Hai người cũng không lưu ý đến các đồ vật xung quanh, sau khi đi tiếp một hồi thì cánh cửa thứ ba xuất hiện.

Trước cửa đặt một pho tượng băng, lần này rốt cục Gina không nhịn được kêu lên.

Một kị sĩ thánh chiến cấp kim cương!

Truyền thuyết Giáo đình từng xuất hiện người mạnh cấp kim cương nhưng sau đó lại nói người mạnh cấp kim cương đều đã đi qua Thú linh giới để đến nơi của Thần thú, tóm lại chính là đã biến mất rồi. Xem ra không phải là đến chỗ Thần thú mà là bị triệt để đóng băng ở chỗ này.

Người mạnh nhất Trâu Lượng nhìn thấy tại Thông thiên cảnh là Thiên Lang Sô Câu và Thiên Mị vương Augustus, cấp kim cương thật sự chỉ giới hạn trong truyền thuyết. Mặc dù là tượng băng nhưng khí thế phát ra vẫn không gì sánh kịp. Khi còn sống là kiểu gì thì có trời mới biết. Người mạnh như vậy cũng bị phong ấn như thường.

Bệnh nghề nghiệp của Trâu Lượng lại phát tác, tốt xấu cũng là điêu khắc sư linh hồn, hắn không nhịn được tới gần một chút tỉ mỉ đánh giá áo giáp cấp kim cương. Tạo hình cổ xưa hoa lệ, áo giáp trong suốt như tinh thể sức mạnh kết tinh mà thành. Chiến sĩ bên trong thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi nhưng chắc chắn đã không còn ít tuổi, hai mắt đang nhìn cái gì đó, vẻ mặt rất an tường, đại khái lúc bị đóng băng đã từ bỏ chống cự rồi.

Trâu Lượng không dám đụng vào loại đồ vật này, vừa mới chuẩn bị rời khỏi lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đến gần sát nhìn một hồi lâu.

"Đừng nhìn nữa, đằng nào bạn cũng không mang đi được".

Gina nhỏ giọng nói, "Chắc chắn người này có lai lịch rất lớn".

"Đến nơi này tớ mới biết Giáo đình vĩ đại thế nào!" Trâu Lượng không nhịn được cảm thán, trước kia luôn cảm thấy Giáo đình chính là vớ vẫn, giả bộ thần côn để kiếm tiền, bây giờ xem ra người ta không phải tà giáo mà là thực sự có sức mạnh, thực sự đã làm rất nhiều việc.

Đối với yêu vương bị phong ấn Trâu Lượng cũng sinh ra hứng thú nồng hậu.

Hai người đi vào, bên trong là một gian phòng trống trải, chính giữa là một vương tọa cao lớn, vương tọa đóng băng, trống rỗng.

"Xem ra không có người", Gina không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Phía trên chính là lối ra để rời khỏi nơi này, không biết từ lúc nào bão tuyết bên ngoài lại bắt đầu, mây đen cuồn cuộn.

Trâu Lượng vừa định mở miệng bỗng cả đại điện đột nhiên tràn ngập yêu khí, áp lực rợp trời ngập đất làm cho hai người có cảm giác ngạt thở. Bão tuyết bên ngoài tháp trắng cũng đột nhiên mạnh lên, sấm sét ì ùng như muốn phá hủy hết thảy.

Trâu Lượng chỉ có một cảm giác, đây mẹ nó khác gì thần đâu. Cái gì yêu, cái gì thần, có sức mạnh chính là đại gia. Ngay cả thời tiết cũng có thể điều khiển được, quả là đáng sợ. Loại sức mạnh này Giáo đình cũng có thể phong ấn, thật quá hoành tráng!

Trên vương tọa trống rỗng chợt xuất hiện một quái vật lông mượt mà, hình thể rất lớn, hình bầu dục, miệng lớn, hai răng nanh rất to lộ ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo. Có cảm giác nhỉ cần nhìn vào nó là mình có thể sẽ bị đóng băng.

"Thú tộc hèn mọn, vậy mà các ngươi dám xông vào cung điện của bản vương. Nói, ai cho các ngươi đến?" Cự thú màu trắng gào thét làm cho cả thế giới tuyết vực đều lay động.

Sắc mặt Gina ngưng trọng, tay nắm chặt tiêu hoa mai sẵn sàng liệu mạng bất cứ lúc nào. Mặc dù sức mạnh kém xa nhưng thân là một sát thủ, một sứ đồ, nàng sẽ không khuất phục.

Trâu Lượng gắt gao nhìn yêu thú phía trên, đột nhiên lộ ra nụ cười, "Chúng ta đi bộ đến. Thật sự!"

Vẻ mặt yêu thú cũng kinh ngạc, ngay cả Gina cũng sửng sốt.

Liền sau đó yêu thú vẫy tay, một luồng lực hút mạnh mẽ truyền đến. Thánh lệnh của Trâu Lượng lập tức rơi vào trong tay yêu thú.

"Ngươi là kị sĩ thánh chiến?"

"Kị sĩ thánh chiến là cái gì, ta không biết, đây là đồ cổ ta mua ở chợ, giá trị mấy đồng tiền vàng. Nếu ngươi thích thì ta cho ngươi".

Gina muốn nói nhưng Trâu Lượng kéo nàng lại, lời đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Yêu thú lại sửng sốt, hiển nhiên nếu như là kị sĩ thánh chiến thì thánh lệnh chính là tượng trưng cho vinh quang, lẽ ra phải vung đại kiếm chém tới từ lâu rồi.

"Thật sự, ta cùng bạn gái đang đi dạo, đột nhiên cuồng phong gào thét, chúng ta bị cuốn vào, còn bị yêu thú đuổi giết. Nếu như không phải có tòa tháp trắng này bảo vệ thì có thể đã biến thành đồ ăn của yêu thú rồi. Thật sự phải cảm ơn ngươi, nếu như có thể trở về chúng ta sẽ mời ngươi đến nhà làm khách".

Sợ hãi dần dần biến mất, Trâu Lượng nói chuyện cũng tự nhiên hơn, hơn nữa rõ ràng đã bắt đầu lừa đối phương rồi.

Gina hoàn toàn là lục thần vô chủ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Đối mặt với tồn tại hoàn toàn nhìn không ra cấp bậc, thậm chí có khả năng là yêu vương vậy mà Trâu Lượng còn có thể bình tĩnh tự nhiên tâm sự với nó. Gan hắn sắp to bằng trời rồi.

Vù! Thánh lệnh bay trở về, chỉnh tề treo ở bên hông Trâu Lượng. Yêu thú nhếch miệng rộng, "Nhóc con dẻo mỏ, không có một câu nói thật. Nói chuyện gì làm cho ta thấy hứng thú đi, nếu không sẽ ăn thịt các ngươi!"

Lập tức sức mạnh cuồn cuộn đè tới, Gina giật mình suýt nữa ra tay nhưng lại bị Trâu Lượng ung dung giữ chắc.

"Ha ha, có rất nhiều chuyện làm cho ngươi thấy hứng thú, có điều nói chuyện với quái vật xấu như vậy không vui tí nào, là chủ nhân nơi này, lẽ nào ngươi không có tự tin với chính mình à?" Trâu Lượng cười tủm tỉm nói.

Gina hoàn toàn ngẩn ngơ, cũng không biết Trâu Lượng đang nói chuyện với ai. Yêu thú cũng cứng đờ, đột nhiên tiếng cười như tiếng chuông gió truyền đến, "Vừa thức tỉnh đã gặp người thú vị như vậy, tại sao ngươi phát hiện?"

Trâu Lượng nhún vai không quan tâm, "Ngươi đoán xem, đoán trúng có thưởng".

Bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng xuất hiện không một tiếng động, sau đó yêu thú to lớn đã bắt đầu co lại, dần biến thành một tuyết yêu thông thường, từ cửa sổ nhảy ra ngoài như trút được gánh nặng.

Trên vương tọa xuất hiện một người phụ nữ, chính xác mà nói thì là một cô bé, trông như chỉ lớn hơn Nini một chút, toàn thân trong suốt lung linh, tóc cũng trắng như tuyết, đẹp, đẹp đến ngạt thở.

Không có yêu lực phát ra nhưng Trâu Lượng không chút nghi ngờ yêu nữ này có thể tùy ý bóp chết hắn.

Toàn thân Gina run lên, thấp giọng nói: "Tuyết nữ, một trong tứ đại yêu vương, thần ạ, vậy mà nàng còn sống".

Yêu vương đều có khả năng thông thiên triệt địa, cuộc thánh chiến sớm nhất chính là nhằm vào tứ đại yêu vương, Phong yêu vương, Hỏa yêu vương, Lôi yêu vương, Tuyết yêu nữ vương!

Ngàn năm trước tứ đại yêu vương dẫn theo yêu thú và Giáo đình dẫn theo Thú tộc đại chiến tranh đoạt quyền thống trị đại lục, sau đó tứ đại yêu vương kẻ thì chết, kẻ thì bị phong ấn.

Bây giờ xem ra bộ mặt thật sự của thánh chiến năm trăm năm trước là do phong ấn rung động nên cuộc thánh chiến thứ hai được triển khai, nhưng ai nghĩ tới thời hạn năm trăm năm lại đã đến, sức mạnh của yêu vương đang khôi phục nhưng Giáo đình lại bị người một nhà làm suy yếu rồi. Nếu đám quái vật này đi ra Trâu Lượng thật sự hoài nghi còn có ai có thể chống đỡ được.

Tuyết nữ không phải Tuyết yêu nữ vương, yêu vương cũng sinh ra từ tự nhiên. Xem ra Tuyết yêu nữ vương thật sự thì đã tiêu tán trong phong ấn, nhưng không nghĩ tới là tuyết nữ sinh ra rồi, cùng với thời gian sớm muộn gì tuyết nữ cũng sẽ tăng trưởng trở thành Tuyết yêu nữ vương.

Nội tâm Trâu Lượng cũng đang phân tích, hình ảnh của người trước mắt này khác hình ảnh hắn nhìn thấy trong đồng tử chiến sĩ bị đóng băng, xem ra là con gái gì đó, nếu như khéo lừa nói không chừng còn có thể sống sót. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lừa đảo, nền tảng là phải bình tĩnh, phải tự nhiên.

Trâu Lượng điều chỉnh cơ mặt đã cứng đờ của mình một chút.

Tuyết nữ đột nhiên bay tới như âm hồn, đến cách Trâu Lượng chỉ có nửa mét, không thể không nói đúng là vẻ đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian, đây đâu phải là yêu, nói là tiên nữ cũng không quá đáng.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Trâu Lượng cảm thấy thú linh của mình có cảm giác sắp bị đóng băng, nhưng hắn cố gắng làm cho ánh mắt mình bình tĩnh, cố gắng thưởng thức vẻ xinh đẹp của đối phương.

"Nói với ta, tại sao ngươi biết, ta sẽ trả lời ngươi một vấn đề", tuyết nữ đột nhiên bay về vương tọa.