Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 41: Cô giấu diếm



Edit: V.O

Vệ Đình Quân không bỏ qua cái giật mình trong chớp mắt trên mặt cô, tròng mắt đen hơi sâu, nhìn cô, mắt tìm tòi nghiên cứu.

Đầu óc Cố Hướng Tinh nhanh chóng vòng vo một vòng, cô nhẹ giọng nói: "Có lẽ là, cô ta cho là vì chuyện đạo diễn An lần trước, nên tôi trả thù cô ta."

"Nếu như là chuyện kia, vậy hẳn là tự em trả thù, sao cô ta lại cho là, chúng ta hợp nhau?"

Huống chi, chuyện anh dẫn Cố Hướng Tinh đi từ chỗ đạo diễn An, trừ Đàm Minh, hoàn toàn không có ai biết.

Sau khi Cố Hướng Tinh xoay mắt, hàm hồ nói: "Không phải là do anh nói quan hệ của chúng ta, cô ta cho là như vậy, cũng là bình thường."

"À?" Vệ Đình Quân hơi nhíu mày: "Anh cho là, giữa em và cô ta, còn có chuyện gì đó mà anh không biết."

Một câu nói, lại đâm vào điểm quan trọng.

Cố Hướng Tinh yên lặng trong chớp mắt.

Thật lâu, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng quắc.

"Giữa tôi và cô ta, quả thật có một chút chuyện anh không biết."

Cố Hướng Tinh nhìn anh, tròng mắt nghiêm túc: "Tôi là đứa con gái được mang về nuôi khi cô ta bị bắt cóc lưu lạc bên ngoài, cô ta vẫn nhận định là sự xuất hiện của tôi dẫn đến cô ta lang thang ở bên ngoài, cho nên vẫn hận tôi. Chuyện này, tôi cũng biết được từ chỗ đạo diễn An."

Vệ Đình Quân nhìn mắt của cô, hơi nhíu mày: "Chỉ có chuyện này?"

Cố Hướng Tinh gật đầu, dáng vẻ ung dung: "Chỉ có chuyện này."

Vệ Đình Quân lại âm thầm nhìn kỹ mắt Cố Hướng Tinh, thật lâu, mới thu hồi tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt, khẽ mỉm cười, hai ngón tay nắm cằm cô, sau đó buông cô ra, bỗng dưng đứng dậy khỏi nước.

Cố Hướng Tinh vô thức nhìn sang chỗ khác, mặc dù sớm đã từng có lúc thân mật hơn, cô vẫn không có can đảm nhìn trực diện vật thể của anh.

Nhìn phản ứng của Cố Hướng Tinh, khóe miệng Vệ Đình Quân càng vui vẻ hơn, bước ra bồn tắm, tiện tay cầm lấy khăn lông lớn bên cạnh quấn quanh eo, lúc này mới quay đầu nói:

"Nước nóng, em ngâm thêm chút nữa đi."

Vừa nói, vừa ra khỏi phòng tắm.

Cố Hướng Tinh sửng sốt, dieendaanleequuydoon – V.O, không nghĩ tới Vệ Đình Quân lại bỏ qua cho cô đơn giản như vậy.

Chẳng qua, dù gì coi như cũng lừa được rồi.

Cố Hướng Tinh thoáng thở phào nhẹ nhỏm.

Vốn là, Vệ Đình Quân biết chân tướng, đối với cô mà nói chỉ có lợi không có chỗ xấu, nhưng. . .

Bắt đầu từ lúc cô đồng ý với Cố Lực Phàm, cô chưa từng nghĩ nói cho Vệ Đình Quân chân tướng năm đó.

Tựa như lời của Cố Lực Phàm, đây là cô báo đáp công ơn nuôi dưỡng đối với nhà họ Cố, quan trọng hơn là, trong lòng Vệ Đình Quân đã nhận định cô là người phản bội anh.

Bị phản bội một lần, cần tốn thời gian rất dài, cô không muốn anh biết một sự phản bội khác một lần nữa.

Rụt cả thân thể vào trong nước, cảm nhận thân thể từ từ ấm lên ở trong nước nóng, đôi lúc Cố Hướng Tinh lại thở ra một hơi.

Có lẽ, giống như bây giờ, cũng không có cái gì không tốt.

. . .

Cố Hướng Tinh không biết là, sau khi Vệ Đình Quân ra khỏi phòng tắm, phủ thêm áo choàng tắm lại đi thẳng đến thư phòng.

Im lặng trong chớp mắt, anh cầm điện thoại trên bàn lên, trực tiếp bấm số Đàm Minh.

Điện thoại vang lên một lúc mới thông, bên đầu kia điện thoại, giọng Đàm Minh rõ ràng còn chưa ngủ tỉnh.

"Alo. . .lão Thiết cậu lại có cái gì căn dặn à?"

"Tôi muốn điều tra chuyện mười năm trước."

Chợt nghe một tiếng này của Vệ Đình Quân, nhất thời Đàm Minh có chút tỉnh.

"Không phải là cậu vẫn luôn nói không cần điều tra sao? Sao đột nhiên đổi ý?"

Vệ Đình Quân đứng ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, hồi lâu, chỉ nói: "Tôi muốn biết lý do cô ấy phản bội tôi, muốn biết nguyên nhân cô ấy thay đổi."

Mà vài nguyên nhân, cô không có cách nào nói cho anh biết.

Cho nên, anh chỉ có thể tự mình tra.

Hơn nữa, trực giác của anh, Cố Hướng Tinh có chuyện lừa mình, mà chuyện đó, có liên quan đến anh, cũng có liên quan với Cố Nhược Tuyết.