Hủ Nữ Ga Ga

Chương 56



Tại một ngôi biệt thự xa hoa trong khu Tử Uyển.

Ultraman vì đột nhiên được về nhà ngoại mà hưng phấnnhảy tới nhảy lui như khỉ. Cuối cùng nhảy lên chiếc sô pha da thật, vô cùngthân thiết gối đầu lên đùi u già.

U già thấy thế, cười toe toét: “Thấy chưa? Ul bé nhỏ nhà ta vẫn là yêu mẹ nhất,ai nha nha, tôi đã biết thể nào cô cũng không chăm sóc tốt cho con yêu của tôimà, bảo để tôi nuôi hộ cô còn không chịu. May mà bây giờ thì tốt rồi, cái têngian phu kia của cô vào viện, cô thì không dám bước chân ra khỏi cửa, Ul bé nhỏcuối cùng cũng về, oa ha ha ~”

Ta tay cầm điều khiển, trực tiếp bỏ u già ngoài tai,tiếp tục ngẩn người nhìn tivi.

Kênh tin tức giải trí: “Theo tin vừa nhận, ngày hômqua ở bệnh viện Hoa Tây, một cô gái bí ẩn đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh caocấp của thái tử tập đoàn Nhậm Thị, trùng hợp là, tình cờ bị ngôi sao ca nhạcKiều Kiều đến thăm bệnh bắt gặp. Cô gái này mọi thứ kể từ dáng người, gương mặtlẫn phản ứng với giới truyền thông đều kém xa cô Kiều Kiều, nhưng Nhậm thái tửvẫn ngang nhiên nắm tay cô gái bí ẩn này quay về phòng, Kiều Kiều ảm đạm buồnbã rời đi. Hôm nay, một số fan của Kiều Kiều trên mạng tự phát đòi săn tìm giếtthịt, thề tìm cho ra ả hồ ly tinh phá hoại tình cảm của hai người…”

Kênh xã hội nhân văn: “Hiện tại có một bộ phận 9x phấtcờ hò reo muốn đi làm tiểu tam, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ sự xấu xacủa xã hội thượng lưu! Như sự kiện tan vỡ của cặp đôi Nhậm – Kiều ngày hôm quamà nói, Nhậm thái tử gia và ngôi sao ca nhạc Kiều Kiều vừa mới xảy ra tin đồn,ngay lập tức liền xuất hiện bên thứ ba. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ thựctrạng xã hội! Nhìn lại những đoạn ghi hình ngày hôm qua, chúng ta có thể tinh ýphát hiện, tiểu tam này còn ôm cả quần áo và hộp cơm trên tay, rõ ràng là đangtới đưa đồ cho Nhậm thái tử thì bị bao vây, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏhọ đã sống chung với nhau, có quan hệ thể xác! Điều này chứng tỏ cái gì?…”

Kênh tin tức kinh tế: “Theo nguồn tin đáng tin cậytiết lộ, cô gái xen vào tình cảm của cặp đôi Nhậm – Kiều ngày hôm trước chínhlà con gái độc nhất của tập đoàn Bạch Thị. Theo chúng tôi phân tích, vị thiênkim nhà họ Bạch này cực kỳ có khả năng đã đính hôn cùng Nhậm Hàn, Kiều Kiềucùng lắm chỉ là một vật hy sinh cho lợi ích, sự kiện ôm hôn đình đám ngày trướccũng bị rất nhiều bạn trẻ trên mạng nghi ngờ chỉ là tô vẽ đậm thêm cho đám cướicủa hai nhà Nhậm Bạch.”



Ta ngồi ở trên sô pha, muốn động cái điều khiển tivimà gần như không còn sức lực.

Thế giới này đổi trắng thay đen hết cả rồi.

Ta xin gửi lời thăm hỏi, bằng tất cả lòng biết ơn, lầnthứ một nghìn lẻ một ân cần gửi lời thăm hỏi đến cả nhà giới truyền thông mangkhả năng bẻ cong sự thật kia.

Ta mới là người bị hại mà, tại sau chớp mắt một cái,Kiều Kiều biến thành oán phụ, còn ta tự nhiên trở thành hồ ly tinh?! Cái WTF,có ai từng nhìn thấy hồ ly nào mặt tròn như ta, dáng người đầy đặn quá đà nhưta chưa? (Khụ, chuyện dáng người này không liên quan đến tác giả, là Tiểu NgưngTử được nhà Nhậm Hàn nuôi giỏi mà thôi)

Bên này, u già thấy ta gục gã, cuối cùng cũng nhớ tớichức trách làm mẹ của mình, ôm Ultraman tiến đến gần ta an ủi: “Ngưng Ngưng,không muốn xem nữa thì tắt tivi đi.”

Ta đơ cổ quay đầu nhìn u già, đổi tính à? Tự nhiênbiết quan tâm tới ta?

U già chống bàn tay mập mạp lên má: “Uhm, chuyện nàocũng có hai mặt tốt xấu, Ngưng Ngưng, con cứ tưởng tượng thế này, èm…, xem nhưgiới truyền thông quảng cáo miễn phí cho công ty của thầy con đi! Nếu bọn nócòn muốn biết thêm tin tức, lần sau công ty thầy con có sản phẩm mới, con ralàm người phát ngôn, lại tung thêm tự truyện gì gì đó, đôi bên cùng có lợi.”

-_-|||

Công lực tạt nước lạnh của Bạch phu nhân quả là càngngày càng cao cường. Nhưng xét thấy mục tiêu đáng quý của bà là muốn an ủi ta,ta đành he hé tí ti một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Không có gì đâu u.”

Ấn cái nút màu đỏ trên điều khiển xuống, cả thế giớirơi vào im lặng.

Ta chán nản ngửa đầu ra, đang muốn thư giãn một chútthì u già đả quẳng ra một câu sặc nước: “Những người này cũng rỗi hơi thật, cănbản là chẳng biết cái gì mà còn đưa tin. Kiều Kiều này hồi trước cướp chồng củaNgưng Ngưng nhà chúng ta, bây giờ cướp lại cũng là phải đạo thôi!”

Ta bi phẫn nhìn thẳng vào u, răng nghiến trèo trẹo,lần thứ một nghìn lẻ một hoài nghi ta có thật là con ruột của Bạch phu nhân haykhông. An ủi nửa ngày, kết quả hóa ra bà cũng chẳng rõ đầu đuôi gì cả; an ủinửa ngày, hóa ra bà cũng tin ta là tiểu tam thật!!

Bạch phu nhân thấy mắt ta trợn trừng như quả chuông…cho rằng ta bị chạm vào nỗi đau cũ, bèn trượng nghĩa vỗ vỗ bả vai của ta, “Bướclên con đường bắt cá hai tay, để cho những ả hồ ly tinh khác phải ghen tịngưỡng mộ đi!”

(╰_╯)#

Nhịn nhục ba giây, cuối cùng ta cũng không thể nhịnnữa, vỗ bàn bật giậy, tức giận gào lên: “Con không phải là hồ ly tinh hồ lytinh hồ ly tinh ——- “

Ultraman đang chảy nước miếng trên đùi u, thấy ta bốchỏa, sợ tới mức cụp đuôi chạy trốn, “Oẳng oẳng” mấy tiếng, phiên dịch lại từtiếng cún là: Đại hiệp, ngươi muốn lấy gì xin cứ tự nhiên, chỉ xin đừng thươngtổn đến ta!

Hiển nhiên Bạch phu nhân không đoán được ta sẽ xù lên,miệng ngoạc thành hình chữ O nhìn ta nửa ngày, mới nói “Ạch ~ Gọi hồ ly tinhhơi khó nghe. Thôi thì tự đục nước béo cò, để cho các tiểu tam khác thất nghiệpđi!”

“…” Ta hoàn toàn bó tay với Bạch phu nhân, chỉ cònbiết ngưỡng mộ chân thành.

U già còn chưa vừa lòng, cẩn thận lấy ngón tay chọcchọc ta, “Ngưng Ngưng, vậy rốt cuộc con với tên Nhậm gian phu kìa là thế nàoa?”

Nghe vậy, ta nặng nề thở dài một hơi, còn có thể thếnào, nghĩ đến sự kiện ngày hôm qua, ta phát điên ing…

Ngày hôm qua, sau khi Nhậm Ma Vương nghênh ngang lắmtay ta quay về phòng bệnh, ta vì trong lòng còn giận, nhìn hắn băng bó vếtthương cẩn thận xong, thừa dịp hắn bị các thiên sứ tỷ tỷ vây chặt như nêm, liềnlách người chui ra. Lần này, Nhậm Ma Vương không đuổi được, nhưng vừa ra khỏiphòng bệnh, ta liền lập tức hối hận.

Hối hận vô cùng tận.

Trước cửa phòng bệnh, đám phóng viên vẫn ngồi cố thủnhư cũ, thấy ta xuất hiện, liền như đám cún hoang mười ngày nửa tháng chưa ănthịt nhìn thấy bánh bao, ào ào xông lên, lệ nóng lưng tròng.

“Tiểu thư, xin hỏi cô quen biết Nhậm tiên sinh rasao?”

“Tiểu thư, cô có thể tiết lộ thân phận một chút đượckhông?”

“Tiểu thư, cô có biết rõ mối quan hệ của Nhậm tiênsinh và Kiều Kiều không?”

“Tiểu thư,,,”

Ta nhòe lệ chạy trốn một hồi, nguyền rủa từ mười tánđời đám phóng viên đến kẻ chủ đầu sỏ gây chuyện, vất vả mới chạy ra được cửabệnh viện, chỉ thấy một chiếc xe hơi lộng lãy lướt đến trước mặt ta, vì thế tađoán chắc rằng chủ xe đang ám chỉ ta “lên xe đi”, muốn độ kiếp cho ta.

Vì thế, ta lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mở cửalao ào vào xe, chờ tới khi yên tâm nhìn đám phóng viên đang càng ngày càng bịbỏ xa thì thở phào nhẹ nhõm. Ta quay đầu, bày ra bộ dạng thỏ trắng đáng yêutiêu chuẩn, đang định mở miệng thì hai chữ “Cám ơn” nghẹn lại trong họng, khôngphun ra được.

Bên cạnh, Kiều Kiều vừa lái xe vừa cười nhạt, “BạchNgưng, thật ra kỹ thuật lái xe của mình cũng không tồi, dư sức đùa giỡn với đámphóng viên này.”

“Hả?”

“Cho nên… cậu không cần chuẩn bị tư thế sẵn sàng liềumạng như vậy.”

Mặt của ta đã run run đến độ như vậy rồi sao?

Suốt một đoạn đường, không ai nói gì.

Kiều Kiều đưa ta đến cửa nhà họ Bạch, ta đang địnhxuống xe, chợt nghe từ phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ như gió thoảng:“Có muốn… đi uống gì một chút không?”

Quả nhiên, chuyện phải đến cuối cùng cũng đã đến.

Tìm một quán cà phê yên tĩnh, Kiều Kiều ngồi xuống, đithẳng vào vấn đề: “Bạch Ngưng, cậu có biết vì sao ba năm trước mình lại cặp vớiBác Hi không?”

“…” Ta im lặng, chậm rãi nâng tách cà phê lên thưởngthức. Vì sao lại cặp với vị hôn phu của tôi, câu hỏi này tôi làm sao mà trả lờiđược?

“Bởi vì, mình muốn cậu được hạnh phúc.”

Phụt nước. Vì muốn tôi được hạnh phúc cho nên cô ngángchân tôi, đây, đây… đây là cái logic gì vậy?

Kiều Kiều xõa mái tóc dài, cười cô đơn, “Ngưng Ngưng,cậu không phải là đứa ngốc, có một số việc rõ ràng cậu hiểu, chỉ là không nóira. Mình cũng không muốn ép cậu, cho nên… Sau khi cậu từ chối mình, mình vẫn hyvọng cậu có thể tự tìm được hạnh phúc. Nhưng gã Bác Hi này không vượt qua đượckiểm tra. Hắn không xưng có được cậu!”

Nghe vậy, đỉnh đầu ta chớp mắt nhảy ra ba dấu chấm hỏito đùng. Từ chối? Từ chối cái gì? Được rồi. ta thừa nhận, hôm nay lúc ở bệnhviện, ta bắt đầu nghi ngờ Kiều Kiều có tình cảm đồng tính đối với ta, nhưng mà,cũng là hôm nay mới nghi!! Cái gì mà “Sau khi cậu từ chối mình”, trước kia tacó từng… từ chối Kiều Kiều sao?

Kiều Kiều cúi đầu, không phát hiện ra ta đang ngơ ngơ,tiếp tục nói: “Hắn không chống được dụ dỗ của mình, điều này có nghĩa là dùkhông có mình, tương lai cũng sẽ có người con gái khác làm cậu phải đau lòng.Một khi đã như vậy…. Để cậu ghi nhớ người con gái khác, không bằng ghi nhớmình; để cậu hận người con gái khác, không bằng hận mình đi. A! Dù sao bị hậncũng tốt hơn so với bị quên.”

Ta vò đầu suy nghĩ, không nghe rõ Kiều Kiều nói gìlắm, bở vì ta còn đang mải miết, mải miết cố nhớ lại xem, rốt cuộc thì KiềuKiều đã bày tỏ với ta khi nào, ta lại từ chối cô ta khi nào? Vì sao, vì sao màta không thể nào nhớ nổi, chẳng lẽ ta cũng bị mất trí nhớ giống Bác Hi?

Kiều Kiều vẫn không uống lấy một ngụm cà phê nào:“Mình biết, nhất định cậu cảm thấy mình rất biến thái, không sao cả, dù sao từkhi mình nhận ra mình không thể chịu đựng được khi người khác ở bên cậu, mìnhcũng đã biết là mình biến thái. Ngưng Ngưng, có đôi khi mình nghĩ, có lẽ mìnhhận cậu, không thua gì cậu hận mình.”

Rốt cuộc thì là khi nào? Là khi nào? A a! Nếu sớm biếtchân tướng sự thật hóa ra là như thế này, lúc trước ta cũng sẽ không quá đaukhổ như vậy, nhớ lại mau, nhớ lại mau, ta từ chối Kiều Kiều lúc nào?

Kiều Kiều: “Cậu có biết vì sao hôm nay sau ba năm,mình mới nói ra chuyện này với cậu không?”

Ta vò đầu, “Cái này —— ” Nếu bây giờ hỏi là cô ta đãthổ lộ với ta lúc nào thì có phải không được hay lắm hay không?

“A, tuy là mình thật không cam lòng, nhưng Nhậm Hànquả thật đã vượt qua kiểm tra, hắn không động lòng với mình… Ngưng Ngưng, mà dùkhông thể làm bạn với cậu được nữa, mặc dù biết là cậu sẽ không bao giờ chấpnhận tình cảm của mình… Nhưng mà, mình chúc phúc cho cậu. Chúc cậu và gã NhậmHàn kia được hạnh phúc, nếu sau này anh ta dám bắt nạt cậu, mình tuyệt khôngtha cho anh ta!”

“Nhưng mà,” Ta ngửa mặt nhìn trần nhà, chết thì chết,cắn răng một cái, ta nói: “Kiều Kiều,tôi muốn hỏi cậu một chuyện ——— “

Nghe vậy, Kiều Kiều giật mình, rồi nhẹ nhàng nói:“Không cần hỏi, Ngưng Ngưng, cậu yên tâm. Thật ra hôm đó hai đứa mình ôm hôn ởbên đường, chỉ là để diễn kịch cho người ta xem thôi. Mình ghê tởm đàn ông nhưvậy, sao lại có thể để cho người khác chạm vào? Chỉ là hiểu nhầm mà thôi.”

“Không phải, mà là…”

Kiều Kiều lại chặn họng ta, “Thật ra lúc ấy Nhậm Hàncũng đã tra ra được chuyện của mình, uy hiếp ép mình rời khỏi cậu, nói rằng dùchết hắn cũng không rời xa cậu, cậu…”

“A a a!” Chặn họng Kiều Kiều, ra rốt cuộc cũng khôngchịu nổi việc Kiều Kiều cứ lầu bà lầu bầu mãi, bật dậy từ trên ghế, hét lên:“Cậu có thể nghe tôi nói hết được hay không???”

Lời này vừa dứt, Kiều Kiều quả nhiên đơ lưỡi nhìn ta.

Ta hài lòng gật đầu, hỏi: “Cái này ~ thật ra tôi muốnhỏi cậu một chút, cậu đã bày tỏ với tôi từ lúc nào vậy?”

Ta nói xong, Kiều Kiều hồi nãy còn thao thao bất tuyệtrãi bày tình cảm và chân thành chúc phúc liền hóa đá tại trận. Một lúc sau,Kiều Kiều khôi phục tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm tên ta, nghênhngang rời đi. Thật là đáng giận, cả tiền cũng chưa thèm trả.

Nơi này tuy là yên tĩnh nhưng lại là quán cà phê caocấp, ta đành bất đắc dĩ gọi điện nhờ Sâu giúp đỡ, sau khi bà Sâu bụng bự cứu rara khỏi quán, ta liền vô cùng khiêm tốn thỉnh giáo lý do Kiều Kiều đột nhiênnổi giận.

Sâu nghe xong đầu đuôi, cười đến suýt nữa thì lăn lộnra đất.

“Bạch Ngưng, người ta nói tò mò chết mèo, cậu thì tòmò 1 hit chết luôn Kiều Kiều. Khủng! Quá khủng!”

“Hả? Là sao? Nói rõ chút xem nào!”

Sâu ngắc ngắc điều chỉnh lại cảm xúc rồi nghiêm túchỏi ta: “Trước kia, Kiều Kiều có từng nói với cậu là, cô ấy rất ghét đàn ông,không muốn đi tìm chồng chồng vân vân không?”

“…Hình như là có.”

“Có từng nói là thích cậu, Tiểu Ngưng Tử thật đáng yêu,mình không thích cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, cậu chỉ có thể ởcùng một chỗ với mình?”

“…Hình như là có.”

“Có từng nói là gã này không tốt, gã kia không xứng,Ngưng Ngưng, thật ra mình cũng có thể bảo vệ cho cậu?”

“…Hình như là có.”

“Cuối cùng, có trịnh trọng nói với cậu, mình muốn ởbên cạnh cậu mãi mãi?”

“…Hình như là có.”

Trò chơi hỏi đáp kết thúc, Sâu nhún vai, “Thế còn chưađủ sao? Kiều Kiều đã nói quá rõ ràng với cậu rồi, kết quả là cậu —- haiz, KiềuKiều đáng thương! Tiểu Ngưng Tử, chẳng lẽ cậu không biết rằng chuyện trong lòngcậu hoàn toàn không để ý đến cô ấy, càng đáng đau đớn hơn chuyện bị từ chốisao?”

OTZ…

Làm sao mà ta biết được?

Bây giờ không phải cũng có trò chị em gọi nhau là “ôngxã”, “bà xã” sao? Lúc ấy ta sợ Bác Hi không thích ta làm “bà xã” của ngườikhác, nên mới chính nghĩa từ chối “ông xã” Kiều Kiều, chẳng lẽ… Đây chính là“sự kiện từ chối” sao?

Trong lúc ta còn đang phát điên, Sâu đã bình tĩnh, vỗvỗ bả vai ta, “May mà đứa cháu của ta là type người hành động, chứ nếu đợi đếnlúc cậu nhận ra ý nó thì chắc Ultraman cũng lên chức ông rồi.”

Một sự kiện rối ren kinh hoàng như vậy, bị ta hoànhtráng không để ý.

Kiều Kiều, rất xin lỗi cậu.

Bác Hi, rất rất xin lỗi anh.