Hủ Nữ Ga Ga

Chương 26: Thử giường



Về đến nhà cho Ultraman ăn rồi đi tắm, ta còn chưa kịpnằm xuống nghỉ ngơi một lát, Nhậm Hàn đã đúng hẹn mò đến. Thị uy cưỡng ép, tacâm nín rơi lệ theo Nhậm Hàn lên xe. Bác gái tầng một không rõ chuyện, cũng đitheo gạt lệ nói: “Ngưng Ngưng, cuối cùng con cũng tìm được bố dượng choUltraman rồi.”

Ta xấu hổ, nhưng mà vẫn không quên cò kè mặc cả vớiNhậm Hàn. Ta tươi cười nói: “Phó tổng Nhậm, tối hôm qua thật sự cảm ơn anh.Nhưng mà tôi thấy cái giường bị tôi nôn bẩn đấy chỉ cần đổi ga trải giường làđược mà? Thế này nhé, tôi mua cho anh bốn bộ ga giường tốt nhất, còn giường thìthôi nhé?”

Nhậm Hàn vừa lái xe vừa liếc mắt cười lạnh lùng, “Hômnay lúc cô ấy đi, cô không thấy à? Cô ấy nói, tối nay trước khi cô ấy về, nhấtquyết phải có giường mới.”

Ta câm nín, vô cùng nghi ngờ người đẹp sáng nay khôngbiết từ đâu chui ra trong nhà Nhậm Hàn là hắn thuê tới, thế nên tiếp tục thămdò. “Hì, người đẹp sáng nay là ai thế?”

Nhậm Hàn nghe vậy, nửa cười nửa không, nhìn chằm chằmta, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cô ghen à?”

Ta nghẹn, lảng sang chuyện khác, “Lái xe, lái xe.”

Nhậm Hàn liếc mắt, giống như đang trêu một con thỏnhỏ, nói một câu khiến ta như bị gai chọc vào lưng: “Yên tâm đi, so với cô, cô ấycư xử rất chừng mực, sẽ không diễn cái trò xiếc cỏn con tập kích bất ngờ ấy.”

Một lần lỡ hôn thành thiên cổ hận!

(‘Nhất thất vẫn thành thiên cổ hận’, nhại theo ‘nhấtthất túc thành thiên cổ hận’ – một bước sa chân thành thiên cổ hận)

Đến cửa hàng đồ gia dụng, Nhậm Hàn không hổ là công tửnhà giàu điển hình, xem đi xem lại mãi vẫn không vừa mắt, cuối cùng lại nhìntrúng cái giường tròn xa xỉ giữa cửa hàng.

Tiểu thư PR thấy Nhậm Hàn đi đi lại lại quanh cáigiường tròn, đôi mắt lóe sáng kích động như nhìn thấy con mồi, nhiệt tình quảngcáo: “Chiếc giường này của chúng tôi làm từ gỗ thô nhập khẩu từ Pháp, nếu tiênsinh mua ngay bây giờ, chúng tôi còn tặng kèm một bộ bốn chiếc drap trải giườngtrị giá hai ngàn chín trăm chín mươi chín đồng, mặt khác còn có bộ nệm lò xonày ———–”

Ta cười cười với tiểu thư PR, kéo Nhậm Hàn ra góc nóinhỏ: “Phó tổng Nhậm, anh xác định tôi phải mua chiếc này?”

Nhậm Hàn nhướng mày theo thói quen, vẻ mặt “Cô khôngmua chẳng lẽ tôi mua”. Ta hít sâu, quyết định mặc kể có phải Nhậm Hàn đang đùagiỡn ta hay không, nhất định phải giành lại ít quyền chủ động, “Nếu là tôi mua,hẳn là tôi chọn chứ?”

Quả nhiên, Nhậm Băng Sơn đang chuẩn bị hạch tiền ta,nghe thấy lời này liền khó chịu, “Cô chọn?”

Ta gật mạnh đầu, “Nhà tôi còn một chiếc giường côngchúa tròn lớn, chưa ngủ lần nào, tôi lấy cái kia đền cho anh. Còn nữa, tôi sẽmua một bộ ga còn tốt hơn bốn chiếc được tặng này cả ngàn cả vạn lần, thật sựđáng giá hai ngàn chín trăm chín mươi chín đồng.”

Thật ra, ta còn một chiếc giường tròn, là chiếc lúc ấythầy u chuẩn bị để ta làm đám cưới, sau này đám cưới không thành, ta lại rờikhỏi nhà, chiếc giường tròn kia liền nằm trơ trọi trong tầng hầm của nhà ta,đến bây giờ vẫn chưa bóc tem, bây giờ coi như tận dụng.

Bên này, tiểu thư PR thấy hai người chúng ta nói nhỏ,sợ con vịt đến miệng còn bay đi, bắt đầu chuyển đối tượng thuyết phục, lôi kéota tíu tít, “Phu nhân, cô đừng do dự nữa. Chiếc giường này của chúng tôi 100%là loại giường tròn chất lượng tốt nhất. Cô xem đường kính của nó, so với cácloại giường tròn khác đều lớn hơn rất nhiều, chắc chắn đủ cho cô cùng tiên sinhđây thoải mái lăn lộn!”

Lời dứt, ta và tiểu thư PR bốn mắt nhìn nhau. Tiểu thưPR có lẽ nóng lòng buột miệng, có lẽ ý muốn nói rằng giường tròn nhà cô ấy tốt hơnso với đối thủ cạnh tranh một ngàn một vạn lần, nhưng chữ “lăn lộn” này, thậtsự là rất rất rất mạnh mẽ táo bạo.

Bỗng nhiên ta tưởng tượng ra hình ảnh ta cùng Nhậm Hànlăn lộn trên giường…

Ta còn chưa kịp mở miệng giải thích “Chúng tôi muagiường không phải để lăn lộn” và “Tôi không phải phu nhân của hắn”, máu mũi củata đã hào hứng chảy thẳng xuống, trong chốc lát, bầu không khí càng có vẻ quáidị.

Ta thấy sắc mặt của tiểu thư PR hết hồng lại trắng,trắng lại chuyển sang xanh, vội ngẩng đầu giải thích: “Tôi, tôi, tôi tối quauống nhiều rượu, cho nên, máu không tuần hoàn.”

Nhậm Hàn lặng lẽ đưa cho ta một chiếc khăn tay, cườiđến vẻ mặt rực rỡ, cố ý kề sát miệng vào tai ta, nói một câu rồi quay sang tiểuthư PR: “Không cần nói nữa, cô đóng gói giúp tôi đi.” Ta cứng đờ tại chỗ, khônggì so sánh nổi. Câu mà Nhậm Hàn nói vào tai ta là, “Đừng bảo cô đang tưởngtượng cái gì không trong sáng đấy? Phải không?!”

Cuối cùng, vẫn là Nhậm Hàn lấy khoản tài chính kếchxù, phong thái phóng khoáng coi tiền như rác mua cái gọi là ‘Giường tròn chếtác từ gỗ thô nhập khẩu từ Pháp’. Nhìn cái giường tròn hào nhoáng, ta cố gắngxoay chuyển tình thế, thề lần này 100% không làm Dương Bạch Lao (Cha của BạchMao Nữ).

Ta nói: “Phó tổng Nhậm, cái giường này là anh mua, tiềncũng là anh trả, tôi không đồng ý, thế nên tôi không liên quan đến cái giườngnày.”

Nhậm Hàn trừng mắt, “Có phải cô định nói cô không trảtiền?”

Ta cắn răng, cẩn thận suy nghĩ: thứ nhất, nôn bẩn gagiường phải bồi thường giường, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ. Nhậm Hàn câukết với người đẹp kia trêu đùa ta, muốn ta ngoan ngoãn gật đầu, chẳng hóa tacòn Ultraman hơn cả Ultraman; thứ hai, ngày trước chịu đựng Nhậm Hàn thị uy làvì hắn biết bí mật hủ nữ của ta, đương nhiên, bây giờ việc này đã thành báncông khai, ta không cần phải vì điểm yếu này mà tiếp tục tự hành hạ bản thân;thứ ba, giường là Nhậm Hàn mua, nói muốn ta trả tiền cũng là hắn tự quyết định,từ đầu tới cuối ta cũng chưa nói qua, dù sao ta cũng không giống với Dương BạchLao, không ghi giấy vay nợ, không ký tên điểm chỉ, bây giờ ta chối không nhận,xem Nhậm Hàn làm gì được ta.

Ta trưng vẻ mặt “Đòi tiền không có, đòi mạng thì cómột cái” nhìn thẳng Nhậm Hàn, lúc đầu ta cứ tưởng mặt Nhậm Hàn sẽ đen như đítnồi, ai ngờ, trước mặt ta… Lại là khuôn mặt tươi cười như hoa đào hé nở. Ặc! Tađần mặt. Phải công nhận, Nhậm Băng Sơn mặt lạnh này khi lộ ra điệu cười hồ lyquyến rũ, quả thật rất dễ nhìn.

Người nào đó tiếp tục trưng bộ mặt hồ ly gian ác cườiquyến rũ, “Bạch Ngưng, đã từng có ai nói với cô, bộ dạng quỵt nợ của cô rấtđáng yêu chưa?”

“What?” Ta nghẹn họng trân trối nhìn Nhậm Hàn chằmchằm, có cảm giác hắn bị ma nhập, loại giọng điệu chọc ghẹo lãng mạn này cũngcó thể phát ra từ miệng Nhậm Băng Sơn sao?

Nhậm Băng Sơn không cho ta thời gian sợ hãi than thở,làm bộ dạng từ ái vỗ vỗ đầu ta, “Thật ra, tôi vốn không định để cô trả, giườngnày coi như tôi mua.”

Nghe xong câu này, mắt ta tức khắc sáng như sao, nhấcchân trước, vẫy đuôi, “Thật á?”

“Thật.”

“Sao tự nhiên anh tốt thế?”

Nghe vậy, Nhậm Hàn cười càng gian ác, chống cằm trưngbộ mặt đáng yêu nói: “Ngày trước là vì phải diễn trò ép cô, bây giờ,” Nhậm Hàndừng một chút, ám muội nói, “quan hệ của chúng ta không giống lúc trước nữa!”

Lúc đó ta vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn vìkhông mất tiền, vẫy vẫy đuôi lấy lòng, “Quan hệ không giống lúc trước? Ha ha!Không giống lúc trước như thế nào?”

Dứt lời, nụ cười nịnh nọt của ta bắt đầu cứng đờ, đangđịnh thầm kêu không tốt thì muộn. Nhậm Hàn vươn tay giữ ta lại, dùng giọng điệucực kỳ buồn nôn thổi một hơi vào tai ta, nói: “Không phải cô đã cường bạo tôitrước mặt mọi người à? Cô nói, quan hệ giữa chúng ta còn có thể như trước đượcà? Phải không?”

Ai cũng có thể nhận ra Nhậm Hàn lúc này không bìnhthường, ta nhớ ra ở công ty từng lưu truyền một câu: Sếp và Nhậm Hàn là “Songkiếm hợp bích”, hai người tuy là đối thủ một mất một còn, nhưng có chung mộtđặc điểm là ———– có thù tất báo. Tại sao, tại sao cái tin tình báo quan trọngnhư thế mà ta cũng có thể quên được cơ chứ?

Còn ngốc nghếch theo hắn đi mua giường, lại ngốcnghếch trở về nhà hắn, lại ngốc nghếch từng bước một dẫm vào cái bẫy của hắn.A, mẹ ơi, con muốn về nhà.

Bên này Nhậm Hàn thấy ta run rẩy, “dịu dàng” vuốt nhẹvành tai của ta nói: “Bạch Ngưng, tiền thì không cần rồi, nhưng mà, cô có nênlàm cái gì đó để tỏ ý cảm ơn hay không?”

Răng ta run run va vào nhau, nói năng loạn xạ, “Anh…anh muốn… muốn… thế… thế nào?”

“Ha ha”, Nhậm Hàn cười lạnh lùng, dường như lộ ra răngnanh giữa cái không khí đã đóng băng, “Cô xem, giường thì đã mua rồi, có phảinên tìm người thử giường hay không?”

Thử, thử giường?

Thử như thế nào?

Ta nhìn chiếc giường tròn xinh xắn, câm nín nuốt nuốtnước bọt, lần đầu tiên trong đời có cảm giác tuyệt vọng như dê rơi vào miệngcọp.