HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 44: Xinh đẹp – Hoang mang



Harry nằm sấp trên giường, hắn cảm giác được nữ tử kia dùng châm họa những hoa văn trên lưng hắn, nhưng lại không có chút đau đớn, ngược lại chỉ cảm giác thoải mái tê tê dại dại. Hắn ngửi thấy trong không khí tràn ngập hương khí nhàn nhạt, đó là mùi mà hắn chưa bao giờ ngửi qua, Harry bị mùi từ ngọn nến phát ra mê hoặc, nhưng hương khí cực kỳ đầy sự hấp dẫn, rõ ràng nhạt nhòa gần như sẽ bay mất nếu có ngọn gió thổi qua, nhưng lại nồng đậm khiến người ta khó có thể dứt bỏ, giống như cái chết rất bình thường người ta biết nhưng không thể tránh, khó có thể chống cự.

“Đây là… hương hoa gì?” Harry nhịn không được hỏi.

Nữ tử ngừng động tác, nhẹ nhàng cười: “Này… chính là hương của Mạn Châu Sa Hoa…” (Vòng: ta xem vào một câu, ngoài hình dáng của Mạn Châu Sa Hoa, hương hoa là do ta chủ quan miêu tả, trong thực tế Mạn Châu sa Hoa… nói thực ta không thấy đẹp gì hết, hơn nữa, nhớ đến tên khoa học của nó: Cây tỏi trời… Ta không biết nói gì…)

“Khó trách…” Harry thấp giọng nói, “Cho nên mới mang theo mùi hương tử vong…” Hắn lần nữa quay lại nằm sấp xuống, trầm mặc không nói.

Ánh nến hơi lung lay, hình ảnh ánh sáng lung linh trong phòng khiến Harry có cảm giác như đang đặt mình trong ảo ảnh, hương thơm, có chút dày đặc… Đầu, bắt đầu choáng váng, khói nến màu trắng chậm rãi bay lên, mang theo hương khí dần dần dày đặc lượn lờ trong khắp căn phòng, càng khiến Harry có cảm giác hư vô mờ ảo bối rối, hắn chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng…

“Đã xong, khách nhân…” Thanh âm thanh thúy của nữ tử đánh gãy cảnh sắc huyền ảo, Harry đột nhiên tỉnh lại, lập tức bật dậy. Hắn xoa xoa mi tâm, kỳ quái, mình sao thể có thể đột nhiên ngủ gục.

“Đã được chưa?” Harry nhịn không được quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể thấy một chút, hắn không khỏi có điểm thất vọng.

“Thỉnh Ngài chờ ta.” Nữ tử kéo bức tường đối diện cái giường ra – nguyên lai đó là một cánh cửa nhỏ, trên bề mặt hé ra một tấm kính trước mắt Harry. Sau đó, nữ tử lại đi ra ngoài mang một tấm kính thật lớn đặt trước mắt hắn, hiện tại, Harry rõ ràng thấy được hoa văn trên lưng mình.

Lưng của thiếu niên lộ ra đường cong duyên dáng, dưới ánh nến lại càng nổi bật hơn, làn da trên lưng càng có vẻ trắng muốt non nớt, bóng loáng tựa như một món đồ sứ thượng hạng. Mà trên tấm lưng trắng nõn, sắc đỏ và đen hung hợp lẫn nhau, hòa vào nhau thành một bức họa yêu diễm mà hoa lệ: từ trên vai phải kéo dài xuống cái eo thon, Mạn Châu Sa Hoa tràn ngập những cánh hoa đỏ tươi thật lớn, những chiếc dây leo nhỏ màu đen theo từ trong đóa hoa trườn ra, lan tràn trên mặt lưng. Harry cúi đầu nhìn nhìn, có mấy đóa hoa màu đỏ theo từ vai phải kéo dài đến xương quai xanh, đóa hoa đỏ tươi ướt át, giống như thật.

“Màu ta dùng chính là lấy từ dây leo và hoa của Mạn Châu Sa Hoa.” Ngón tay nữ tử dừng lại trên một đóa hoa Mạn Châu Sa Hoa, mang theo hơi thở băng lãnh, “Cho nên đóa hoa này có thể nở vĩnh viễn…”

Hoa rất xứng với mình, Harry nhìn chăm chú vào mình trong gương, màu đỏ của cánh hoa cùng màu đỏ của cánh môi làm nổi bật lẫn nhau, tràn ngập hơi thở huyết tinh. Phi thường hảo, trên khóe miệng thiếu niên hiện ra một nụ cười nhẹ, hắn đứng dậy, khoác trường bào vào, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nữ tử kia lắc lắc đầu, nói: “Ngài là khách nhân đầu tiên chọn Mạn Châu Sa Hoa, ngài không phải trả bất kỳ cái gì.” Nữ tử hơi hơi cúi người chào, “Tái kiến, khách nhân tôn quý của ta.”

Nhìn Harry ra khỏi cửa hàng, nữ tử vuốt ve bức họa Mạn Châu Sa Hoa cuộn tròn trong tay, cười nhẹ: “Người đầu tiên được Mạn Châu Sa Hoa chọn, ngươi đã trải qua cái chết, cho nên… ta cũng đã nhận được thù lao của ngươi. Chúc ngươi thành công, Potter tiên sinh.”

Harry tiếp tục đến một cửa hàng trang sức chọn mua cho Draco một khuyên tai khảm ngọc bích, thuận tiện mua tặng tiểu Tom một khuyên tai khảm ngọc lục bảo có kiểu dáng tương tự. Quà tặng Narcissca là một lọ nước hoa hắn tự điều phối, nhất định có chứa một lượng mị dược. Lucius… hắn vẫn gửi cho y một quyển sách hắc ma pháp.

Harry nhìn thời gian, nghĩ chắc đã tiêu tốn rất nhiều thì giờ, thế nhưng… Hắn ngây ngẩn cả người, con số màu xanh hiện lên, hiện tại là chín giờ mười lăm, nhưng, khi hắn ra khỏi Hogwarts là tám giờ, mua quà xong rồi tìm kiếm cửa hàng, như thế nào lại… Hắn lập tức quay đầu lại, theo đường cũ trở lại tìm cửa hàng kia, lại phát hiện… nơi đó cái gì cũng không có! Góc đường kia, chỉ còn mỗi bức tường, cửa hàng gì cũng không có. Rốt cuộc ta đây vừa gặp phải…(Vòng: là ngươi tình cờ gặp một sự kiện thần bí a, tiểu H.)

Harry đối chuyện này quả thực cũng không nhớ rõ, cũng chỉ có thể gạt nó qua một bên. Hắn tính toán thời gian, Ron và Hermione hẳn là đã ra ngoài, liền đi tìm bọn họ.

Căn cứ vào trí nhớ, Harry đi đến tiệm Công tước mật, quả nhiên thấy hai người bọn họ đứng đối diện với một bình kẹo que vị máu, Hermione rất quả quyết nói: “Ron, ta đoán cái đó dành cho quỷ hút máu, Harry sẽ không thích loại này.”

“Đúng vậy ” Harry đứng phía sau bọn họ nói, khiến bọn họ giật mình.

Ron xoay người: “Hắc, Bồ tèo, ngươi không phải nói ngươi sẽ không đi sao?”

“Ta nghĩ tốt hơn vẫn nên đi, dù sao cũng là một cơ hội trong năm.”

“Ta còn nghĩ ngươi đối với chuyện này không có hứng thú a!” Ron vỗ vai hắn, “Hảo, chúng ta bây giờ đi đến cửa hàng đùa dai đi?”

“Ron!” Hermione hiển nhiên tức giận, “Các ngươi không thể đến chỗ đó! Ngươi muốn đối đồng học làm mấy trò đùa dai sao?”

“Được rồi được rồi ” Ron sờ sờ cái mũi, “Vậy đến quán Ba cây chổi uống bia bơ vẫn có thể đi…” Y thật sự cực kỳ sợ Hermione nổi bão.

“Cái này vẫn được hơn.” Sắc mặt Hermione dịu đi một chút.

***** Ta là từ góc nhìn của giáo sư phân cách tuyến *****

Trong lúc bọn Harry hưng trí bừng bừng mà du ngoạn ở Hogsmeade, Snape ở trong hầm nấu nấu ma dược, vẫn giống như những kỳ cuối tuần trước.

Snape dùng ma trượng khuấy giữa vạc ma dược, còn quan sát rất kỹ sự chuyển biến màu sắc ma dược, thỉnh thoảng lại viết lên giấy da dê vài điều. Lâu lâu, y lại không tự chủ mà ngừng tay, nhìn về chiếc ghế dựa trong góc tường.

Trên ghế không có ai – ghế dựa kia đã thành chỗ ngồi riêng của Harry – hôm nay Harry không đến. Thiếu vắng thiếu niên luôn yên lặng mà nhìn mình, Snape cảm thấy trong lòng tăng thêm tự vị không rõ. Là bắt đầu từ khi nào, bản thân mình đã không tránh xa hắn? Là khi hắn nói với mình trở thành bằng hữu, hay là lúc hắn trợ giúp mình luyện tập Hắc Ma pháp, hoặc lúc hắn biến thành Tiểu Hắc Hồ làm bạn với mình… Hoặc tất cả những điều đó… Những việc nhỏ này dần dần tích lại đã muốn chiếm hết tâm trí của mình.

Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của y, Snape không kiên nhẫn mà đứng dậy, vào thời điểm này tìm đến mình chỉ có lão ong mật Dumbledore kia, Harry gần như rất ít khi theo cửa chính mà vào, toàn trực tiếp đi bằng mật đạo. Nhưng ngay lập tức, ngoài tiếng gọi ngoài cửa khiếm hắn càng thêm bốc hỏa:

“Mũi thò lò, ngươi lập tức lăn ra đây!”

Chết tiệt, lại là con chó ngu ngốc Sirius. Lupin hôm nay không xích nó lại hay sao? Snape nguyên bản muốn đứng lên, lại ngồi xuống lần nữa, không thèm để y đến tiếng kêu cửa càng ngày càng dồn dập hơn, thêm vào đó là có xu hướng muốn phá cửa xông vào.

“Mũi thò lò dơ bẩn. Lập tức ra đây”

Không thèm để ý…

“Nếu không ra ta sẽ phá cửa!”

Tiếp tục không thèm để ý…

“Ngươi là tên ở dơ, không giặt nội khố!”

Vẫn không để ý như trước, bất quá nắm tay xiết chặt ma trượng…

“Ngươi là tên hèn nhát! Ngươi hại Lily còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Harry nữa sao?”

Giận! Một câu này bắn trúng hồng tâm! Snape mở mạnh cửa, ma trượng vẫn nắm trong tay nhắm hẳng vào ngực Sirius: “Con chó ngu ngốc, ngươi nói lại lần nữa…” Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.

Sirius thật ra lại bất vi sở động, hung hăng nói: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Đừng cho là ta không nhìn ra, Harry lúc nào cũng đến tìm ngươi, khẳng định là ngươi đã dùng thủ đoạn mê hoặc hắn. Ngươi là hỗn đản chết tiệt, ngươi muốn trả thù thì trả thù lên ta a! Sao phải dây dưa đến Harry?”

“Hừ, ta cùng Potter không cừu không oán, vì sao ta lại muốn…”

“Là vì James! Đáng tiếc James đã chết, ngươi không có cách nào trả thù y, cho nên người tìm Harry… Hơn nữa bộ dạng của y và Harry lại vô cùng giống nhau…”

“Ta mới không rảnh rỗi như vậy, con chó ngu ngốc!”

“Đừng nói xạo. Ngươi hận James, vì y đoạt Lily. Nga, không đúng, y cho đến bây giờ vốn không đoạt Lily, người Lily thích vẫn luôn là James…”

“Câm mồm, không cho phép nhắc đến Lily trước mặt ta!”

“Cáp, nói trúng tim đen của ngươi rồi, đúng không? Ngươi là tên mũi thò lò dơ bẩn, Thực Tử đồ ác độc! Lily thích ngươi mới lạ, nên nhớ bản thân ngươi như thế, sao lại có người yêu ngươi cho được! Ngươi là người như thế, nhất định đi chết đi! Ngươi cũng không nhìn lại bộ dáng của ngươi, sẽ có người yêu ngươi mới lạ, ngươi là tên vĩnh viễn sẽ không có ai yêu…”

“Sirius Black!” Remus phát hiện y biến mất, lo sợ y đến tìm Snape gây chuyện, Remus vội vàng chạy đến, cũng vừa lúc nghe được những lời này. Những câu nói kia, ngay cả Remus cũng thấy có chút tức giận, Sirius như thế nào lại nói những lời gây tổn thương người khác như vậy.

“Remus, đây là chuyện của ta với y…” Sirius còn muốn nói nữa, Remus nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ếm một bùa ‘Petrificus totalus’ lên y.

“Xin lỗi, Sev… Snape.” Remus khiến Sirius bay bay lên.

“…Cút…” Nghiến chặt răng phun ra một chữ, Snape sắc mặt xanh mét, hung hăng đóng cửa.

Trở lại văn phòng, Remus tức giận quăng Sirius lên ghế sofa, giải trừ chú ngữ trên người ái nhân, hỏi: “Sao ngươi lại nói những lời làm tổn thương người khác? Severus đã giúp Hội Phượng Hoàng bao nhiêu ngươi có biết không?”

“…Ta biết, Remus…” Sirius mệt mỏi dựa vào sofa, “Ta biết y luôn luôn làm gián điệp, cũng biết đây là công việc nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vậy sao ngươi…”

“Ta nhất định phải khiến cho y tránh xa Harry.”

“Có ý gì?” Remus đã nhận ra cái gì, “Ngươi là nói, Harry…”

“Ta không biết, nhưng ta có dự cảm, nếu Harry cứ tiếp tục tiếp xúc với y, kết quả cuối cùng nhất định là ta không muốn nghĩ đến…” Sirius nhìn trần nhà, “Harry tuổi còn nhỏ, trưởng bối nói cái gì hắn sẽ không nghe vào đầu, cho nên, ta chỉ có thể xuống tay với Snape…”

Remus nhìn chăm chú ái nhân, lần đầu tiên y không là một đứa nhỏ lớn xác, mà là một người cha đỡ đầu chân chính. Hắn dựa vào lòng Sirius, an ủi y, nhưng, người sói nhạy bén tự nói với mình, Sirius nháo một trận, sự tình đã muốn thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có…