Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 1



Tiết tử

Khúc hát cáo biệt vang lên, là một mùa hoa Phượng Hoàng nữa bắt đầu.

>

Đương lúc rất nhiều người bận rộn chuẩn bị cho chuyến du lịch tốt nghiệp, Hoàng Thi Hàm lại ở trong tối âm thầm tiến hành một sự kiện lớn kinh thiên động địa.

Nói như thế có vẻ hơi khoa trương chút, kì thật cũng không có gì kinh thiên động địa cả, mà là địa điểm mọi người quyết định cho chuyến du lịch tốt nghiệp lại là công viên quốc gia Khẩn Đinh. Hoàng Thi Hàm có miệng mà không thể nói.

Nguyên nhân là nàng từ nhỏ lớn lên ở Bình Đông, số lần đi qua công viên quốc gia Khẩn Đinh đếm không hết. Thử nghĩ xem, ở đại học chịu khổ bốn năm, chuyến du lịch tốt nghiệp ý nghĩ quan trọng như thế, nàng có thể nào không lo cho được.

Thế là, Hoàng Thi Hàm lén tìm một chuyến du lịch khác, địa điểm ở vùng núi Đài Đông, đồng thời hẹn hai người bạn tốt tham gia cùng.

Sau khi đã xử lí xong hết cả, ba người cao hứng phấn chấn tiến vào trong núi. Tuy rằng trên lưng đồ đạc hành lí cồng kềnh khiến ba nữ nhân cơ hồ không thở thổi, nhưng có thể rời xa trần thế ồn ào náo động, cũng làm cho con người ta có một loại khoan khoái không nói lên lời.

“Oa, nơi này không khí thật sự là tươi mát, chúng ta đáng lẽ nên đến từ sớm mới phải”.

Luu Yến Linh mặt mày hớn hở nói.

“Vốn ta còn thực hối hận! Nghĩ rằng nơi này nhất định không vui vẻ gì. Hiện tại mới biết nhầm.”

Giang Minh Tú liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Hiện tại cậu cảm thấy rất tốt sao? Cũng không tệ lắm! Thói quen của người dân đô thị mà, thỉnh thoảng cũng nên quay về tiếp xúc với thiên nhiên một chút, này chính như một giấc mộng với người thành phố chúng ta a”.

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã quen với địa hình phụ cận.

Khi ba người đi tới chỗ tảng thạch bích lớn giữa núi, Lưu Yến Linh đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng.

“Các cậu xem kìa!”

Nàng lấy tay chỉ về phía một cái động nhỏ ở đằng xa.

Cái động kia ước chừng cao hai mét, rộng chừng bằng một cái thân xe, phía trong động là một mảnh tối đen bởi vậy không thể nào biết trong đó có gì.

“Chúng ta vào bên trong thám hiểm được không?”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay đến chính Hoàng Thi Hàm cũng không nén nổi sửng sốt, thật là một chủ ý điên khùng a.

“Tốt”.

Lưu, Giang hai người lên tiếng phụ họa trả lời, lập tức chạy lại phía balo lấy đèn pin.

Một lát sau, các nàng mỗi người tay một cái đèn pin, rón ra rón rén hướng chỗ sâu nhất trong động đi đến.

Nếu Hoàng Thi Hàm phán đoán không sai, cái động này là nơi thợ săn trong núi dùng che gió che mưa khi đi săn. Nhưng mà, khi ba người đi tới cuối động, trước mắt bỗng xuất hiện hai ngã rẽ.

Một trận gió lạnh phút chốc thổi đến, Lưu Yến Linh không khỏi sợ run người.

“Chúng ta đừng đi tiếp nữa, quay lại được không?”

“Ta cũng nghĩ thế”.

Giang Minh Tú tiếp lời.

“Nơi này rất lạnh, ai biết bên trong còn có thể hay không lạnh hơn?”

Hoàng Thi Hàm không nói một lời, đứng ngẩn người ra, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.

“Cậu như thế nào không nói?”

Lưu Yến Linh kéo tay nàng.

“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi!”

Nhưng Hoàng Thi Hàm lại cố ý muốn vào.

“Các cậu ở chỗ này chờ mình một chút, mình vào đó đi một vòng, rất nhanh sẽ trở lại”.

Lưu Yến Linh nhướng mày.

“Cậu đừng có náo loạn…”.

Không để nàng nói hết câu, Hoàng Thi Hàm đã nhẹ nhàng gạt tay nàng ra,đồng thời bước nhanh về phía sâu trong động.

Càng tiến vào phía trong, không khí quả nhiên càng thêm lạnh. Nhưng Hoàng Thi Hàm lại càng hồn nhiên chưa từng thấy, nguyên nhân là vì lòng hiếu kì còn lớn hơn nỗi sợ hãi bên ngoài.

“Thi Hàm, cậu đừng náo loạn, mau trở lại a…….”

Phía sau, tiếng Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú gào thét gọi với theo.

Không bao lâu, tiếng vang dần dần trở nên yếu ớt. Lại nháy mắt, bốn phía một mảng yên tĩnh, Hoàng Thi Hàm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.

Bỗng dưng, một trận rung chuyển dữ dội từ dưới đất truyền đến, Hoàng Thi Hàm còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, cả người nhất thời ngã vào hố sâu vừa nứt ra trong lòng đất.

Cái loại cảm giác cảm giác này cực kì phức tạp. Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy giống như đang trên bàn xoay ba trăm sáu mươi độ, toàn thân máu phảng phất như đông kết lại trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Kinh hoàng cùng sợ hãi bỗng nhiên chiếm hết lấy tâm trí nàng.

“Cứu mạng a……..”

Nàng không tự chủ lớn tiếng gào thét, đáng tiếc chỉ có tiếng vọng lại từ vách đá, ngoài ra thân thể nàng vẫn không ngừng mà rơi xuống rơi xuống…..

Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên vài hình ảnh bóng người quen thuộc: người cha thương yêu của nàng, người mẹ luôn chiều chuộng sủng ái nàng……. còn có vừa rồi hai người bạn tốt ngăn cản nàng tiến vào trong động Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú.

Không biết qua bao lâu, đầu Hoàng Thi Hàm đập mạnh xuống đất một cái, trước mặt đột nhiên hiện ra đầy sao trời, rồi nàng ngất đi.

Chương 1:

Hoàng Thi Hàm từ tử tỉnhlại , bốn phía mặc dù tối đen , nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được bản thânvẫn đang ở trong cái động không biết tên đó .

“Tiểu Linh , Tú Tú , cáccậu ở đâu …” Hoàng Thi Hàm chầm chậm đứng dậy , phát hiệnthân thể không có việc gì . Ô , kì quái ,mình rõ ràng té từ trên xuống , sao lại không bị thươngchút nào chứ? Hoàng Thi Hàm không rõ đã có chuyện gì xảy ra , những ký ức vừamới trải qua hãy còn rất mới mẻ . Nhưng trước mắt nàng chỉ muốn nhanh chóng rờikhỏi đây .

Một người ở trong bóngtối một thời gian dài , cho dù không thể nhìn thấy rõ mọi thức nhưng dần dầncũng có thể nhìn mọi vật một cách mơ hồ đại khái .

Nơi này vẫn là cái độngkhông biết tên kia , cao chừng hai mét , chiều rộng cỡ khoảng bằng một thân xe, chỉ có một điểm duy nhất không giống là : nơi này không có đường rẽ , chỉ cómột con đường nhỏ gấp khúc về phía trước .

Rốt cuộc còn phải đi baolâu mới có thể tìm được đường ra đây ? Hoàng Thi Hàm nghĩ ngợi .

Nơi này là chỗ nào ?“Tiểu Linh , Tú Tú ,các cậu ở đâu? Mau trả lời mình đi !” Hoàng Thi Hàmvừa đi vừa kêu , không bao lâu , trước mắt đột ngột sáng lên , một vệt sángtrăng đập vào mắt nàng .

Wow , thật tốt quá ,cuối cùng cũng có thể được thấy ánh sáng rồi ! Hoàng Thi Hàm kích động , kiềmchế không được chạy như điên về phía trước . Chỉ chốc sau , nàng đã đứng bên ngoài cửađộng .

Nàng ngưng mắt nhìn từngngọn cây cọng cỏ trước mắt , trên mặt chợt hiện ra mấy phần mờ mịt . Một nỗisợ hãi lúc này đã bao phủ lấy tâmtưởng nàng .

Nàng vừa mới cùng Lưu ,Giang hai người cùng tiến vào động , khi đó mặt trời chói chang ở trêncao , nhưng lúc này đã là buổi tối , hơn nữa trước lối vào động này rõ ràng cómột tảng thạch bích lớn , nhưng ở dây ngay cả một tảng đá nhỏ nàng cũng khôngthấy , mà là một khoảng đất rộng .

Nhờ vào ánh trăng , nàngquan sát xung quanh , trước mắt chỉ là một rừng cây nhỏ không biết tên , khônghề có trong ấn tượng của nàng về vùng núi ở Đài Đông .

Nếu vậy , chỗ này là nơinào chứ ? Hoàng Thi Hàm nhất thời tìm không được đáp án .

Nàng đứng sứng một mình ởngoài cửa động . Mãi đến khi nàng có cảm giác lạnh , đó là hiện tượng sợ hãikhi có một mình , nàng tất nhiên là thập phần hiểu rõ .

Quên đi ! Không quản được! Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải biện pháp , mình đói đến dẹp bụng rồi . Suy nghĩ đến đây , Hoàng ThiHàm không chút chần trừ di động cước bộ , tùy hứng chọn một cái đường nhỏ mà đi.

Lọt vào mắt chỉ có thểthấy toàn hoa là hoa , cây là cây , trong đó có nhiều loài hoa cỏ nàng khôngbiết tên ; nàng càng đi càng bực nhưng cũng càng thêm tò mò .

Lúc này , xa xa đột nhiêntruyền đến một loạt tiếng kim loại va vào nhau , xen lẫn theo là những tiếng gào thét đứt đoạn cùng những tiếng kêuthảm thiết thê lương .

Hoàng Thi Hàm lén lúttheo tiếng động đi đến , sau đó núp sau một cây đại thụ , trương mắt ra nhìn ,nhưng cảm giác máu nóng sôi sục suýt chút nữa té xỉu trên đất .

Chỉ thấy ở một chỗ trốngtrải trong rừng , mười mấy hai mươi tên đại hán đang vây công một lão thái bàđầu đã bạc trắng , tay mỗi người đều cầm đao kiếm , người trước ngã xuống ngườisau liền lên , dường như muốn đem bà ta băm thâyvạn đoạn .

Nếu chỉ là cảnh như vậythì không nói làm gì , càng ly kỳ hơn chính là cách ăn mặc của bọn họ không phảihiện đại … mà là trang phục cổ . Giống như ở trên ti vi , trên phim điện ảnhmới có thể nhìn thấy loại trang phục đấy.

Làm cái gì vậy ? HoàngThi Hàm tim đập thình thịch kinh hoàng , trăm câu hỏi vẫn không có cách nàogiải . Hay là bọn họ đang đang phim võ hiệp , ta xong vào hiện trường phim sao? Hoàng Thi Hàm còn không kịp nghĩ về nghi vấn trong lòng đã thấy một gã mắtnhư con chuột vừa múa đại đao trên tay vừa lớn tiếng hét : “Các huynh đệ , cùngxông lên , nếu tặc lão bà này không chết , Giang bắc mười tám trại chúng tasống cũng không được yên ! Cho bà ta chết ! Giết!” Bọn đại hán không hẹn màcùng gầm rú lên , nhưng lão thái bà đầu tóc bạc trắng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trong miệng phát ra tiếng cười khúc khích quái dị .

“Mắt chuột ! Thức thờichút chúng ta một lần phân biệt cao thấp , tội gì kéo theo ngườilót đít !” Lão thái bà đầubạc cười lạnh một tiếng , tay phải xoay tròn mạnh mẽ , sau đó hơi vặn một cáiđã nắm chặt lấy một cái đầu .

Sau một tiếng xé gió ,chỉ thấy một đầu đại hán xoay tròn ba trăm sáu mươi độ , sau đó sợ vỡ toang ,máu đỏ tươi chứa một chút óc trắng tức thì bắn tung tóe , rải đầy mặt đất.

Màn mưa máu bạo lực đượctrình diễn sống động như vật khiến người khác kinh hãi không thôi . Cũng mayHoàng Thi Hàm đúng lúc đưa tay lên che miệng , nếu không người đều tiên kêu tonhất định là nàng chứ không phải những đại hán kia .

Trời ạ ! Đây không phảilà đóng phim , mà đang làm thật … Hoàng Thi Hàm cảm thấy giống như bất cứ lúcnào cũng có thể hét lên , cái loại cảm giác này quả thực quỷ dị đến cực điểm

Lão thái bà đầu bạc ungdung ứng chiến , phóng ra trậnkiếm pháp cực kì nguy hiểm , nhiều lần lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhưng đếncuối cùng luôn biến nguy thành an . Biểu hiện cho thấy võ công của bà ta đã đạttới cảnh giới xuất thần nhập hóa .

Ước chừng nửa khắc đồnghồ , lão thái bà đầu bạc đột nhiên hú lên quái dị : “Lão thân không muốn tiếptục chơi với các ngươi nữa !” Lời nói vừa dứt , thân hình bà ta hơi hướng vềphía bên phải một chút , song chướng đồng thời đẩy về phía trước .

“A” Ngay lúc đó , mộtloạt tiếng kêu thảm thiết vang lên , bọn đại hán lần lượt ngã xuống đất , trướcngực mỗi người đều lưu lại một chưởng ấn rõ ràng , hộc máu bỏ mạng .

Mười mấy hai mươi tên đạihán trong tích tắc đều mất mạng . Hoàng Thi Hàm tránh ở một bên rình coi sớm sợtới mức mất hồn mất vía , đã quên mình là ai .

“Lão … tặc bà ! Ngươithật là độc ác …” Mắt chuột đại hán khẩu khí tuyrằng cường ngạnh , đáng tiếc toàn thân lại không che dấu từng cơn run rẩy khôngdứt .

“Không dám , không dám”Lão thái bà đầu bạc cười ha ha rồi hừ lạnh một tiếng . “Còn hơn Giang Bắc mườitám trại các ngươi ,những việc này của lão thân đã là gì !” Khi nói chuyện ,lão thái bà đầu bạc nhe răng cười đi về phía hắn ,một đôi mắt giống như lưỡi daođảo quanh người hắn .

Mỗi bước đi của bà ta ,mắt chuột đại hán liền kiềm nén không được lùi về phía sau từng bước , khi hắnthối lui được đến bước thứ tư thì ý nghĩ chống cự sớm đã không còn tồn tại .

“Lão tặc bà , ngươi trongvòng một đêm thiêu mười tám trại Giang Bắc chúng ta , chúng tanay xem như định sẵn kết cục rồi .”Mắt chuột đại hán đứng vững thân mình ,chậm rãi giơ Cửu hoàn đại đaotrên tay lên .

Lão thái bà đầu bạc âmđiệu rét lạnh như băng nói : “Thế nào ? Đến giờ phút này ngươi còn không hết hivọng sao ? Haymuốn buông tay cá cược một lần ?”

Mắt chuột đại hán thannhẹ một tiếng . “Lục Đậu lão Vươngta thốnglĩnh Giang Bắc mười tám trại, tốt xấu gì cũng là một thiết hán tử. Ngày hôm naythua dưới tay lão tặc bà , ta sớm đã biết nhưng cầu ngươi thả ta một con đườngsống , để cho ta cơ hội tẩy tâm triệt để .” Lão thái bà đầu bạc chưa đáp lời ,mắt chuột đại hán đã vứt cửu hoàn đại đao trên tay xuống, đồng thời bùm mộttiếng , cả người cũng thấp đi phân nửa . “Giang Bắc mười tám trạisau này sẽ biến mất trong lịch sử , chỉ bằng sức một mình ta , tuyệt khôngcó phương pháp hồi lại!’ Lão thái bà đầu bạc cắt đứt lời của hắn . “Ngươi làmcái gì vậy ? Vì cầu sinh tồn , đại trại chủ ngươi lại không tiếc quỳ gối trước lão thân , chẳng lẽ người không sợ huynh đệ nhạo báng sao ?”Mắt chuột đại hán lộ vẻ sầu thảm cười . “Chỉ cần ngươi chịu cho ta một cơ hội ,Lục Đậu lão Vương ta từ nay về sau chậu vàng rửa tay , quy ẩn núi rừng , khônghỏi đến việc giang hồ .” Nói xong , đầu của hắn như gà mổ thóc mãnh liệt phụclạy trên mặt đất .

Lão thái bà đầu bạc lắcđầu , phun ra một cục đờm , ánh mắt lộ vẻ khinh miệt . “ Vô sỉ , thật sự là vôsỉ ! Loại vô sỉ như ngươi , giết ngươi , chẳng phải làm bẩn tay của lão thânsao !” Tiếng vừa dứt , lão thái bà đầu bạc xoay người muốn đi , không hề liếcnhìn hắn .

Ngay khi bà ta vừa xoayngười , trong ánh mắt mắt chuột đại hán phút chốc phát lạnh , mỉm cười giơ taytrái lên , vài đạo lục mang trong tay áo nhanh chóng phóng ra , bắn về phíaxương ức lão thái bà .

Cùng lúc đó , lão thái bàđầu bạc xoay người , cười lạnh một tiếng “Mắt chuột , chỉ bằng một chútkĩ xảo của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt lão thân !” lão thái bà đầu bạctay phải nhẹ nhàng vung lên , chỉ thấy mấy đạo lục như gặp gió cấp mười haithổi , chuyển hướng một cái , hướng thẳng về phía mắt chuột đại hán .

Lượng tiểu phi quân tử , vô độc bất trượngphu . Đây là tín điều mắt chuột đại hán không thay đổi .Bằng tuổi niên kỷ hơn bốn mươi như hắn , có thể thống lĩnh mười tám trại GiangBắc , rõ ràng phải có chỗ độc đáo , đáng tiếc ngày hôm nay đụng phải một cửasắt lớn , làm hắn vĩnh viễn khó có thể quên.

Mắt chuột đại hán lòngnghĩ một kích này nhất định đắc thủ , lại không thể dự liệu trước lão thái bàđầu bạc giống cóthêm một con mắt ở sau lưng , dễdàng nhìn thấy quỷ kế của hắn .

Trong chớp mắt , đạo lụcđã cắm thẳng vào thân thể hắn , thậm chí cả tiếng kêu thảm thiết cũng khôngphát ra , toàn thân như người bị trúng gió nay phát tác run rẩy không thôi .

Mắt chuột đại hán sắc mặtđột biến , từ trắng chuyển xanh , xanh chuyển tím , đen tím , cuối cùng thànhsắc đen , rầm một tiếng , thân mình gục về phía trước , thất khiếu chảymáu mà chết * ( máu chảy ra từ hai mắt , hai tai , hai lỗ mũi , miệng.)

Trận đánh nhau quá trìnhtự thuật hơi tốn thời gian , thật ra cùng lắm chỉ mất mười mấy phút đồng hồ ,đợi đến khi Hoàng Thi Hàm lấy lại tinh thần thì khắp nơi trên đất toàn thi thểkhông dám nhìn . Thấy vậy Hoàng Thi Hàm cảm giác ngực có một trận buồn bực , cốthư giãn thì càng rối loạn , đầu choáng váng hoa mắt , bất cứ lúc nào cũng đềucó thể té xỉu .

“Hừ ! Giỏi cho một Giang Bắc mười tám trại ,lão thân cũng muốn nhìn xem các ngươi còn có thể hoành hành đến lúcnào !”Lão thái bà miệng thì thào nói , ánh mắt giương cao , khôngbuồn liếc nhìn đến đám thi thể một cái .

Ánh mắt giống như lưỡi đao nhìn bốn phía ,lướt quanh một vòng , rất nhanh dừng ở chỗ ẩn thân của Hoàng Thi Hàm, nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng thêm âm hàn .

“Đi ra!” Lão thái bà hét lên một tiếng , tiếngkêu lạnh như thể xương gió . “Nếu không ra , đừng trách lão thân hạthủ vô tình!” Bà ta có phải là đang nói chuyện với mình không? HoàngThi Hàm tim đập thình thịch nhảy dựng lên , lập tức cứng ngắc từphía sau cái cây đi ra , vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn bà ta .

“Ngươi … ngươi là ai?” Lão thái bà bị quần áoHoàng Thi Hàm đang mặc làm cho mơ hồ , khi nói chuyện có chút cà lăm.

Đồ Hoàng Thi Hàm mặc thực ra rất bình thường ,quần bò , T-shirt , đi một đôi giày thể thao . Quần áo như cô mặc , đitrên đường đều có thể thấy được . Có gì phải kinh ngạc lớn vậychứ?

“Tôi … Tôi tên là Hoàng Thi Hàm…”

“Hoàng Thi Hàm ? Hừ ! Giang Bắc mười tám tạikhi nào lại có nhân vật như vậy , ngay cả một cô nương cũng có thểdấn thân vào lục lâm .”

“Tôi không phải cùng một bọn với họ , tôi chỉlà …”

Lão thái bà không để nàng có cơ hội nóixong “Nhìn cách ăn mặc của ngươi , chắc chắn cũngkhông có lai lịch tốt gì ; hơn nữa trong phạm vi trăm dặm nơi đây , đềuthuộc địa bàn của Giang Bắc mười tám trại , lão thân tuyệt đối khônglưu ngươi lại được !” Lờivừa dứt , bà bước một bước dài đánh tới , đồng thời chưởng phóngra như điện về phía ngực Hoàng Thi Hàm

Hoàng Thi Hàm muốn làm rõ chuyện gì đang xảyra , thậm chí đem đối phương xem thành một con bát hầu* (coi đối phương như khỉ) , hoàn toàn không rõ bản thân đang làngười lâm vào hiểm cảnh , bất cứ lúc nào cũng có thể chết .

Phịch một tiếng , Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấynhư có một luồng gió quái dị phóng tới mặt , sau đó đại thụ bêncạnh nàng theo tiếng cắt thành hai đoạn.

Một người đang đứng trước cái chết thì trênmặt chung quy là không thể che dấu được vẻ sợ hãi sắp chết mới đúngnhưng Hoàng Thi Hàm thì không , ở trên mặt nàng biểu hiện hoàn toànlà ngỡ ngàng .

Lão thái bà lại một lần nữ biểu hiện ra vẻkinh ngạc , giữa đường biến đổi , đem chưởng phong đủ để khiến ngườikhác mất mạng đánh về phía đại thụ ở một bên . “Ngươi vì sao khôngđánh lại ?” Bà sững sờ “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết ?”

Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời như thếnào , chỉ lặng yên không nói , nàng sững sờ nhìn chằm chằm .

Lão thái bà suy nghĩ một lát , trên mặt độtnhiên như có vẻ tỉnh ngộ . “

Hay là ngươi không biết võ công ?”

“Ừ.” Hoàng Thi Hàm gật đầu , trên mặt vẫn mơ hồ .

Lão thái bà cẩn trọng đánh giá nàng vài lần, bỗng nhiên nhào về phía nàng đứng , trong chớp mắt nắm lấy tayphải của nàng , sau đó nắm khắp người nàng .

Bị nắm chặt như vậy , Hoàng Thi Hàm giống nhưgà con dưới móng chim ưng , không những không thể động đậy , thậm chícả sức lực trên người cũng biến mất không còn thấy tăm hơi .

Hoàng Thi Hàm vẫn không rõ bà ta đang sờ nắncái gì , chợt thấy bà ta tung tiếng cuồng tiếu . “Ha ha ha … Thật sựlà quá tốt , thật quá tốt …” Bà ta như lâm vào trạng thái tâm thần

“Cô gái trẻ gân cốt thực tốt , thù của lãothân có hi vọng rồi , thật sự là trời cũng giúp ta …” Nói xong , bàta lại thất thanh khóc rống lên , nhưng bất luận là nói thế nào ,nội tâm tuyệt đối là mưng như điên .

Vừa khóc vừa cười ? Lão thái bà này có phảikẻ điên hay không a? Hoàng Thi Hàm hoang mang.

“Ngày ước định còn hai năm nữa , kịp! Nhấtđịnh còn kịp!” Lão thái bà thì thào nói xong , đột nhiên kẹp chặtthân thể của nàng , mũi nhân nhưỡn lên một chút , như bay mà đi.

Trời ạ ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?Mình không phải là nằm mộng chứ ? Hoàng Thi Hàm không khỏi kinh hãitrong lòng , như nhập vào cảnh mộng .

Tuy nói như thế , nhưng Hoàng Thi Hàm cũng chỉcó thể mặc cho bà ta ôm như vậy , toàn bộ cảnh vật giống như trên TVnhanh chóng lướt qua trước mắt nàng .

Chỉ thấy dưới chân Lão thái bà nhẹ nhàng giẫmqua vô số nóc nhà , cây đầu , ước chừng hơn nửa giờ sau , cảnh sắcchung quanh cũng đã thấy hoang vắng , giống như tiến nhập vào thếgiới khác .

Hoàng Thi Hàm trộm trợn to hai mắt , âm thầmđánh giá Lão thái bà , phát hiện thần thái của bà ta vẫn tự nhiên, thậm chí trên trán không thấy một giọt mồ hôi .

Đừng nói là một vị lão bà , mà ngay cả mộttráng hán trẻ tuổi muốn ôm một người cao một mét sáu tám , thểtrọng năm mươi Hoàng Thi Hàm chạy băng băng như thể , chỉ sợ cũng sớmmệt đến nằm ngửa vậy mà … bà già này rốt cuộc là người như thếnào ? Bà ta vì sao lại có bản lĩnh lớn như vậy ?

Lão thái bà chân gần như không chạm đất ,mặc sức phi hành với núi non trùng điệp , thẳng đến khi phía trướcbất ngờ xuất hiện vách núi mới dừng lại , nhẹ nhàng mà thở ra mộtngụm khí lớn .

Vách núi này dốc tám mươi độ , theo lẽ thườngmà nghĩ , một bà già tay không tuyệt đối không thể đi lên đỉnh núi ,huống chi trong tay còn ôm theo Hoàng Thi Hàm .

Nhưng mà , lẽ thường lại trong chớp mắt bị phábỏ , Hoàng Thi Hàm sợ tới mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại , nói gìcũng không dám tiếp tục nhìn lén.

Chỉ thấy Lão thái bà thét dài một tiếng ,tiếp theo mạnh mẽ hút một ngụm chân khí , toàn thân như một mũi tênnhọn phóng lên đỉnh núi .

Hoàng Thi Hàm nhắn hai mắt chặt hơn , đồng thờiôm đầu lão thái bà , chết cũng không chịu buông tay .

Lão thái bà dường như hết sức quen thuộc vớiđịa hình địa vật nơi này , vài lần nhờ vào việc nắm lên tảng đáchìa ra nghỉ ngơi đồng thời để thở . Nhưng thân thể của bà vẫn khôngdừng lại , một hơi liền mạch lưu loát , diễn biến đáng được xưngtụng là một lần hoàn mỹ .

Tuy rằng chưa quá một giờ , nhưng Hoàng Thi Hàmlại cảm thấy như đã qua mấy thế kỷ , cho đến khi hai chân của nàngđặt trên mặt đất thì cả người mới thanh tỉnh .

Hoàng Thi Hàm từ từ mở hai mắt , cẩn thậnnhìn , không kìm được kinh hô một tiếng , suýt nữa té xỉu trên đất .

Thì ra , trên đỉnh núi là một miếng thạch bíchhình chữ nhật , ước chừng bằng một sân bóng rổ , trụi lủi một mảnh, không có gì hết .

“Này … nơi này là nơi nào ?” Hoàng Thi Hàm sữngsờ nhìn bà ta “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì ?”

Lão thái bà không trả lời , ngồi xuống xếpbằng . Vừa mới chạy một khoảng thời gian dài , hiển nhiên đã hao tổnkhông ít nội lực của bà , bởi vậy nhất định phải vài lần thở thô nạp, bổ sung nguyên khí đã mất .

Một khoảng thời gian yên tĩnh dài qua đi , lãothái bà mới mở hai mắt.

“Nơi này là Thái Hành Sơn , người khác khôngbiết , địa hình ẩn mật trong ngọn núi nhỏ.”

“Thái Hành Sơn?” thần sắc Hoàng Thi Hàm đạibiến , phát âm lại càng không rõ .”Tôi … tôi rõ ràng đang ở Đài Đông ,từ lúc nào … từ lúc nào chạy tới chỗ này …” Lão thái bà lộ vẻnghi ngờ , “Lão thân tung hoàng võ lâm hơn mười năm , sao chưa từng nghequa nới nào gọi là “Đài Đông”.”

“Trời ạ ! Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi sắp điên mất ! tôi thật sự sắp điên rồi!” Hoàng Thi Hàm nhưngười bị bệnh thần kinh , sau khi tự lẩm bẩm một mình thời gian dàimới dần dần ổn định lại .

Từ khi nàng đi ra khỏi sơn động kia , từng ngọncây cọng cỏ , chứng kiến cách nói năng của người nơi đây , quần ào ,toàn bộ đều khiến nàng cảm thấy xa lạ , chẳng lẽ …

“Bà mau nói cho tôi biết !” Hoàng Thi Hàm cuốicùng nghĩ đến một trong sách , hoặc là trên TV có nói đến tình hìnhnày . “Bây giờ là niên đại nào ?”

“Niên đại?” Lão thái bà lắc đầu , “Thứ cho lãothân ngu dốt , không biết ý những lời này của ngươi.”

Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút , lập tức sửamiệng hỏi : “Ý tôi là , bây giờ là triều đại nào ?”

Lão thái bà sửng sốt , dường như không nghĩnàng sẽ hỏi vấn đề này , nhưng vẫn trả lời : “Bây giờ là Đại Minhtriều Vạn Lịch năm thứ 19 .”

“Minh triều?” Hoàng Thi Hàm cảm thấy đầu ầm ầmvang lên , toàn thân càng run rẩy không thôi . “Tôi … tôi sao có thể đitới Minh triều … Ôi trời , bà mau nói cho tôi biết , đây không phải làthật …”

Lão thái bà vẫn sửng sốt “Cô gái trẻ , ngươilà con dân Đại Minh triều , sao có thể không biết đến ?”

“Tôi không phải a !” Hoàn Thi Hàm kích động nói“ Tôi mới vừa tốt nghiệp , tôi ở Bình Đông , quốc gia của tôi gọi làTrung Hoa dân quốc , ở Đài Loan.”

Lão thái bà cắt đứt lời của nàng . “Cái gìmà Trung Hoa dân quốc , Đài Loan ? Đó là ở đâu ? Ngươi nói vậy có ýgì ?”

“Ai nha ! tôi điên mất thôi ! Rốt cuộc là chuyệngì xảy ra a !” Hoàng Thi Hàm gấp đến độ dậm chân , cuối cùng vẫnkhông kiềm chế được , đem mọi chuyện mình gặp phải nói ra toàn bộ ,không giữ lại chút nào .

Hai mắt lão thái bà không hề chớp nhìn nàngchằm chằm, không chen vào một câu , giống như đang suy nghĩ xem lờinàng nói có mấy phần đáng tin .

Chờ sau khi Hoàng Thi Hàm nói hết , một lúc sau, lão thái bà mới nói : “Cô gái trẻ , ngươi nói nhiều như vậy , nóicách khác là ngươi tới từ nơi nào đó của bốn trăm năm sao ?”

“Đúng ! Đây chính là cảnh ngộ của tôi .” HoàngThi Hàm liên tục gật đầu .

Lão thái bà nhìn nàng hồi lâu , cuối cùngkhông đầu không đuôi hỏi một câu : “Thiết bản thần toán Hoàng ThiếtChủy là lệnh tôn đại nhân ?” Hoàng Thi Hàm không đáp , hỏi lại :“Thiết Bản thần toán Hoàng Thiết Chủy? Hắn là ai ?”

“Trung Nguyên võ lâm độc nhất vô nhị bói toánvà cũng là cao thủ tướng số ?” Hoàng Thi Hàm lắc đầu . “Không đúng !Ba của tôi làm xây dựng …” Nàng đột nhiên nghĩ ra hàm ý trong câu nóicủa lão thái bà . “À ! tôi hiểu . Nói nửa ngày , căn bản là bàkhông tin từng câu tôi ta nói .”

“Lão thân ta không tin.” Lão thái bà không muốnphủ nhận .

Cái loại cảm giác không được người khác tintưởng quả thực ấm ức vô cùng , Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút , khôngkhỏi hùng hồn nói “ Người Đại Minh triều các ngươi có người ăn mặcgiống tôi sao ?” Không để bà ta có cơ hội nó , Hoàng Thi Hoàng lậptức nói thêm : “Ngươi nhìn ta từ đầu tới chân xem , quần áo trên người, đồng hồ , nhẫn … Mấy thứ này ở triều đại các ngươi có sao?”

Lão thái bà nghĩ một chút , “ Nói thật , mấythứ kia lão thân ta chưa thấy qua , nhưng mà … vậy cũng không chứng minhđược ngươi đến từ bốn trăm năm sau được!” Hoàng Thi Hàm đột ngột thannhẹ một tiếng , không nói một lời ngồi xuống , trên mặt tràn ngậphoang mang .

Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào ,tiện đà lại nói : “Làm sao vậy ? Có phải lời nói dối bị vạch trầnnên trong lòng khó chịu” Hoàng Thi Hàm lắc đầu . “Bà có tin hay khôngđối với tôi mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa nào , chính bảnthân tôi cũng sắp điên rồi , tôi thật sự sắp điên rồi !” Lão thái bàảm đạm cười “Bất luận lời ngươi nói có thật hay không , ítnhất thì chúng ta gặp nhau tức là hữu duyên. Ngươi yên tâm , lão thâncó thể chiếu cố ngươi một chút . Nghe thấy thế , trong lòng Hoàng ThiHàm không kìm được cảm thấy ấm áp.

Lão thái bà lại nhấn mạnh nói : “Đương nhiên ,điều đó còn được quyết định với việc ngươi nguyện ý phối hợp cùnglão thân hay không , hoàn thành nguyện vọng bấy lâu nay của ta .”

Wow , lão thái bà này cũng không phải bìnhthường, Hoàng Thi Hàm trong lòng muốn nói như vậy nhưng ngoài miệngthì nói : “Bà có tâm nguyện gì cần tôi phối hợp với bà chứ?”

Vẻ mặt lão thái bà đột nhiên nghiêm túc “Trungthu trăng tròn hai năm sau , lão thân cùng Đao Thần Dương Tà Thất ướchẹn , truyền nhân hai phái một phen sống mái.”

“Hả ? Ý của bà là …” Hoàng Thi Hàm sững sờ “Truyền nhân ? Chẳng lẽbà chỉ tôi ? Bà muốn tôi thay mặt bà ứng chiến ?”

“Không sai” Lão thái bà gật gật đầu.

Hoàng Thi Hàm nhịn không được thất thanh cười ,“Hì hì , bà thật sự rất thú vị , sao lại chọn tôi ? Ha ha , đây làtruyện buồn cười nhất trong năm tôi nghe được …” Sắc mặt Lão thái bàcàng thêm nghiêm túc , cứ cách năm năm , Kiếm Hậu cùng Đao Thần đềukhông có ngoại lên phải chia ra cao thấp . Hai mươi năm , trải qua bốnlần sinh tử chi tranh , hai ngươi chúng ta mỗi bên một nửa , ai cũngkhông chiếm được một chút ưu thế . Bởi vậy , hai chúng ta mới ướcđịnh với nhau , truyền ước hẹn cho đệ tử , thử xem có thể phân rathắng bại hay không .”

“Bà chính là Kiếm Hậu?” Hoàng Thi Hàm ngẫmlại vẫn thấy buồn cười “Nhưng mà tôi không biết gì cả , cái gì cũngkhông biết a !”

Lão thái bà không để ý đến nàng , thẳng thắnnói : “Hai năm qua, lão thân đi khắp võ lâm Trung Nguyên , vẫn không tìmđược một người có thể đào tạo thành tài , giờ trời xanh có mắt ,để lão thân có thể gặp được ngươi . Ngươi nghĩ xem , lão thân đang nóiđùa hay sao?”

Hoàng Thi Hàm không đáp hỏi lại : “Gặp tôi tathì sao ? Tôi thật sự ưu tú vậy sao ?”

“Không sai .” Lão thái bà gật đầu “Gân cốt củangươi cực tốt , là “cửu huyền âm mạch” trăm năm khó gặp , đích thịlà nhân tài , chỉ cần phối hợp đúng , trong vòng hai năm lão thân bảođảm ngươi có thể vượt trên mọi người , ngươi nhất định trở thành caothủ tuyệt thế.Hừ ! Dương Tà Thất kia sao có thể tìm được món hàngtốt!”

“Cái gì mà gân cốt tốt , cái gì mà ‘cửuhuyền âm mạch’ , Hoàng Thi Hàm nghe như không . Nàng chỉ chú ý mộtchuyện , “đánh thắng đối phương như thế nào ? Trở thành cao thủ tuyệtthế thì sao ? Chẳng lẽ ngươi không sợ tôi cự tuyệt?”

Lão thái bà cười khô một tiếng .”Trường kiếmgiang hồ , ngoại trừ cố chấp vốn là bản tính người tập võ ra , ngươinếu có chút may mắn trở thành tuyệt thế cao thủ , cũng không phảilà một việc thiện đến nỗi ngươi có thể cự tuyệt hay không , điểmnày lão thân không dám nói xằng , dù sao chân mọc ở trên người ngươi ,lão thân tuyệt đối cưỡng cầu không được.”

Hoàng Thi Hàm nhìn vách núi dựng thẳng đứngbốn phía, tức giận tới mức giơ chân. “Khó trách những người vừa rồigọi bà là “lão tặc già” , bà quả nhiên là đủ tặc !Chân mọc trênngười của tôi , nhưng mà trước tình hình thế này , tôi có chân cũnggiống như không chân rồi !” Nàng nói không sai , loại địa hình giốngnhư thế này , cho dù là cao thủ đi nữa nhưng chưa từng thử qua nhấtđịnh cũng sợ tới mức gần chết , sao có thể xuống khỏi vách núithẳng đứng tám mươi độ này .

Lão thái bà cười ha ha “Không biết bốn trăm nămsau , có những lời “đã đi đến thì yên tĩnh ra đi” chưa ?” Nụ cười củabà ta thật sự xấu xí tới cực điểm .

Không cười được , một chút cũng không cười được! Hoàng Thi Hàm trừng mắt nhìn bà ta , sau đó lại nói : “Bà bìnhthường đều ép buộc người ta giống như vậy sao ?” Lão thái bà lắcđầu , “ Có lẽ ngươi không rõ , nhìn khắp võ lâm , người muốn bái sưhọc nghệ với ta không biết có bao nhiêu , nhưng mà lão thân không muốnlãng phí thời gian của mình với những kẻ ngu dôt trên đời . Còn như ngươi là nhân tài mà đích thân lãothân tìm được trong vòng mấy năm qua , lão thân không muốn bỏ qua duyênnày , ngươi hiểu không ?” Hoàng Thi Hàm không nói , dần dần đi vào thếgiới của riêng mình .

Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào ,tiện đà nói : “Kỳ thật , lão thân sẽ thu ngươi làm đồ đệ , khôngphải là một loại tiền đặt cược , Lão thân hoàn toàn không biết lailịch xuất thân của ngươi , trận luận võ hai năm sau , sự tình liên quanđến tên tuổi một đờn của lão thân ,ngộ nhỡ …”Bà ta đang nói cái gì,Hoàng Thi Hàm một câu cũng không nghe vào nên không đáp lại , bản thânkhông có quen thuộc với cuộc sống nơi Minh triều này ? Huống chi trướcmắt cả việc lấp đầy cái bụng cũng trở thành vấn đề , nàng nàocòn lựa chọn nào tốt hơn ?

“Tôi nghĩ trước hết cần phải biết rõ mấy vấnđề .” Hoàng Thi Hàm đột nhiên nói một câu.

“Ngươi nói đi.” Lão thái bà nhìn nàng .

Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút , “Đi theo bà luyệnvõ công có thể đói chết hay không ? Còn nữa , có rất vất vả không ?”

“Ngươi yên tâm đi!”Lão thái bà cười ha ha , “Vấnđề ăn uống , lão thân sẽ xử lý . Còn luyện võ … vất vả , nhưng thậtra , hằng tâm cùng nghị lực mới là vấn đề quan trọng .”

Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng “Hình nhưtôi không có lựa chọn nào tốt hơn phải không ?” Im lặng một chút ,làmnhư có chút chần chờ “Bà có nghĩ tới hay không , ngộ nhỡ … Ngộ nhỡtôi thua , vậy phải làm sao ?” Lão thái bà nghe vậy , ánh mắt khôngkhỏi phát lạnh , trầm mặt nói : “Sự việc chưa bắt đầu tiến hànhngươi đã luận thua , ngươi thật là làm ta quá thất vọng rồi .” Đốimặt với cặp mắt nóng rực của bà ta , Hoàng Thi Hàm nhất thời có vẻchột dạ , lập tức rủ đầu xuống ,không nói được lời nào .

Lão thái bà thấy thế , ngữ khí không khỏi hạxuống , “Quên đi ! lão thân cũng không muốn tạo áp lực quá lớn chongươi , chỉ cần ngươi khiêm tốn thụ giáo , yên tâm bằng tên Kiếm Hậucủa ta , không đến hai năm , ngươi tất có thể trở thành tuyệt thế caothủ, đến lúc đó trong lòng ngươi chắc chắn sẽ không có cái chữ“thua” này.”

Hoàng Thi Hàm chợt gật đầu “Bụng tôi rấtđói , ngươi có thể cho tôi ít đồ ăn được không ?”

Lão thái bà sững người “Ngươi không đầukhông đuôi hỏi những lời này , là ý nói…”

“Tôi đáp ứng !” Hoàng Thi Hàm tự nhiên nói “Nếu tôi đã không có con đường nào tốt hơn có thể đi , tôi chỉ đànhcam tâm tình nguyện cho bà nuôi , làm đồ đệ của bà .” Vừa dứt lời ,lão thái bà đã sớm kiềm không được cười to “Ha ha ha … thật tốt quá, thật sự quá tốt …” Tiếng cười khí phách hào hứng , thẳng lên trờiđêm .

Bà ta lần nữa kẹp lấy người Hoàng Thi Hàm ,lập tức hướng đến một sườn dốc bên trái . Trong tiếng cười , thânthể hai người bay xuống …