Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 65: Kết thúc : seventh chord



Edit+ Beta: An Dung Ni

“MãTu Hòa, Cố tiểu thư, lần này gặp mặt, tôi thua tâm phục khẩuphục.

Vĩnhbiệt.”

Trongtrí nhớ của Cố Thất Hải chỉ có những lời này, sau đó là tiếng súng

vanglên.

Tiếngsúng vang vọng trong tai của Cố Thất Hải, cô còn nghe được tiếng

hítmạnh của Hà Diễn, mà Mã Tu Hòa vốn đứng cạnh cô…. Đã biếnmất.

Saukhi X đưa ra lời cáo biệt thảm thiết, Mã Tu Hòa đã đánh gục Xxuống

mặtđất, hai người giằng co dữ dội trên mặt đất. Dường như X đã hạ quyếttâm

muốn chêt,không chút dodự bóp còsúng, Mã TuHòa nhanh nhưchớp lao

đếnđè mạnh X xuống đất, trong một giây mà tiếng súng vang lên ấy, mũisúng

đangchỉ về phía Mã Tu Hòa.

Đại nãoCố Thất Hảidường như trốngrỗng, khi côhoàn hồn lại,Mã Tu

Hòa đangnằm trên mặtđất, đưa lưngvề phía cô,mà súng cũngkhông nằm

trongtay X.

Xbình yên vô sự kinh ngạc nhìn Mã Tu Hòa.

Máuđỏ tươi chậm rãi chảy ra từ chỗ Mã Tu Hòa đang nằm.

CốThất Hải chạy đến, ôm lấy Mã Tu Hòa, anhvẫn còn mở mắt, nặng nề

thởdốc, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ thấm đầy mồ hôi.

CốThất Hải nhanh chóng tìm được chỗ đang chảy máu trên người MãTu

Hòa, trênđùi anh cómột vết thươngnhỏ dài, miệngvết thương khôngsâu,

cũngkhông trúng đạn. Khi súng bị cướp cò, anh đã nhanh nhẹn né tránh,viên

đạnchỉ sượt qua đùi anh.

CốThất Hải nén nước mắt, xé ga giường, băng bó sơ qua miệng vếtthương

choanh.



MãTu Hòa khẽ cắn môi, mượn sức Cố Thất Hải ngồi dậy, quay đầu nhìnX

vẫncòn chưa hoàn hồn.

“X,anh đã suýt chết một lần, mạng lúc này của anh là do tôi cứu, trướckhi

anhchưa chuộc được tội, tôi sẽ không để cho anh chết dễdàng.”

Xnhìn Mã Tu Hòa một lượt, chua sót mỉm cười trấn an anh: “Anh vẫn là

thiênđịch của tôi như ngày nào.”

______

Sauđó không lâu, trời lại bừng sáng.

Dường nhưông trời linhnghiệm, mưa tosuốt bốn ngàyliền cuối cùng

cũngchịu ngừng.

Mặcdù phải trả giá rất nhiều, nhưng một loạt án mạng ở biệt thự cầuvồng

đãchấm dứt, bi kịch cũng không bao giờ lặp lại nữa.

CốThất Hải ôm Mã Tu Hòa đang bị thương, lặng lẽ rơi lệ.

“Khóccái gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Mã Tu Hòa vươn tay, lauđi

nướcmắt trên mặt cô.

“Embiết.” Cố Thất Hải ôm chặt Mã Tu Hòa, “Nhưng khi tiếng súngvang

lên,nghĩ đến việc mất anh, cả thế giới của em dường như sụp đổ hoàntoàn.”

“Anhkhông ở cạnh em, em vẫn có thể tự lo mọi chuyện đâu vào đó.Thất

Hải,em quả nhiên là một người xuất sắc.”

“Chuyệnnày không giống anh, khi ấy em vẫn tinrằng anh không phải là

hungthủ, nên liều mạng điều tra để làm sáng tỏ chân tương.” Cố Thất Hảikhịt

mũi,thu lại vẻ yếu đuối, nói như đóng đinh vào cột: “Mã Tu Hòa, nếu nhưvề

sauanh còn dám gặp chuyện không may, em tuyệt đối sẽ không tha choanh.”

“Đượcrồi, anh đồng ý.” Mã Tu Hòa dịu dàng hôn mặt cô. “Em ở đâu,anh



sẽở đó.”

Trờiđã sáng hoàn toàn, lúc này ở phía xa có tiếng vù vù vang lên mỗilúc

mộtlớn. Cố Thất Hải vén rèm cửa, thấy Hà Diễn mang theo năm ngườivừa

nãychạy trối chết trở về. Hà Diễn ngẩng đầu, nét mặt vui vẻ, cậu hét lớnvới

CốThất Hải trong biệt thự: “Trực thăng đến rồi!”

MãTu Hòa ngối trên giường nở nụ cười: “Cuối cùng Phó Cảnh Diệucũng

đếnđây.”

Khitrực thăng hạ cánh xuống bãi đất trốngphía trước biệt thự, đúngnhư

lờiMã Tu Hòa, Phó Cảnh Diệu mặc cảnh phục nhảy xuống. Anh thấy MãTu

Hòabị thương, vội vàng bước đến, “Tu Hòa, cậu không sao chứ?”

MãTu Hòa hời hợt nói: “Chỉ là trầy da thôi.”

CốThất Hải đỡ Mã Tu Hòa, hỏi Phó Cảnh Diệu: “Sao anh lại đi trựcthăng

đếnđây?”

“Buổi tốiđầu tiên mấyngười đến biệtthự, trước khiTu Hòa bịthu điện

thoạicậu ta đã gửi cho anh một tin nhắn, nói nếu ba ngày sau vẫn không cótin

tứcgì của hai người, thì lập tức đến đây cứu viện, nhưng mấy ngày naythời

tiếtcực kì xấu, bọn anh không có cách nào phái người lên núi. Đến rạngsáng

hômnay, mưa lớn mới ngừng, cảnh cục liền cho một chiếc trực thăng đếnđây

trước,may qua hai người vẫn không sao.”

“Khôngphải không có việc gì, có ba mạng người tôi không bảo vệ tốt.”Mã

TuHòa trầm giọng bổ sung.

PhóCảnh Diệu nghe xong, tâm trạng cũng trở nên phức tạp. Trận chiếnvới

Xnày, tuy rằng phải trả giá rất đắt, nhưng anh tin rằng Mã Tu Hòa cũng đãcố

hếtsức.

CốThất Hải nói: “Nhưng mà chúng tôi đã biết được thân phận của X,anh

tađang ở bên trong…”

CốThất Hải vừa nói được nửa câu, cảnh sát đến cùng Phó Cảnh Diệucũng



dẫnX ra ngoài biệt thự, X đeo còng tay, ánh mắt bình tĩnh. Khi đi qua MãTu

Hòavà Cố Thất Hải, hắn lặng lẽ gật đầu với hai người.

Saukhi cảnh sát đưa X lên trực thăng, Mã Tu Hòa nói: “Anh ta đã nhậntội

rồi.”

“Tôi tincậu.” Phó CảnhDiệu nhìn vếtthương trên đùicủa Mã TuHòa,

“Nhữngcảnh sát khác vẫn còn đang trên đường lái xe tới, cậu bị thương,giờ

cũnglên trực thăng để xuống kia điều trị đi.”

CốThất Hải sợ anh cậy mạng, cũng nói thêm: “Những chuyện khác cứyên

tâmgiao cho bọn em.”

MãTu Hòa nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người, cũng không muốnkhiến

bọnhọ phải lo lắng thêm, hơn nữa sao anh có thể không tin tưởng vợ vàbạn

thânmình?

MãTu Hòa ngồi lên trực thăng, trước khi cất cánh, Cố Thất Hải vẫnluôn

nhìnchằm chằm vào anh. Tiếng cất cánh của trực thăng quá lớn, hơn nữacách

cánhcửa cabin, căn bản là anh không nghe nổi được cô đang nói gì, nhưnglời

củacô giống như xuyên qua mọi chướng ngại, tiến thẳng vào trái timanh.

Cônói: “Chờ em.”

_____

CốThất Hải thay Mã Tu Hòa cung cấp tình hình ba vụ án mạng tại biệtthự

cầuvồng với cảnh sát, bên cạnh đó cả chuyệnmột năm trước bảy người Tào

TânLỗi hợp mưu lại để sát hại Lô Thải Hồng,lúc này cảnh sát dựa theo các

manhmối Cố Thất Hải cung cấp để điều tra lại mọi chuyện, bốn người cònlại

cũngchủ động đầu thú về hành vi phạm tội năm đó.

ChânMã Tu Hòa bị thương cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưngvẫn

cầnkhoảng 1 tháng để hồi phục. Khi dưỡng thương, anh vẫn cố hết sức đểbáo

cáotình hình với cấp trên cùng Phó Cảnh Diệu, không lâu sau, những vụán

củaX sáu năm trước chưa được giải quyết cuối cùng cũng được làm sángtỏ.



Về phầnX, hắn làmđúng theo lờigiao ước vớiMã Tu Hòa vàCố Thất

Hải,thừa nhận tất cả các hành vi phạm tội của mình. Dưới sự điều tra cậtlực

củacảnh sát, cuối cùng cũng tra ra được thân thế bí ẩn củahắn.

Xtên thật là Tất Nguyên, 32 tuổi, là người thành phố Hương, từ nhỏ đãcó

thànhtích xuất sắc, thiên phú hơn người, nhưng sau khi tốt nghiệp trunghọc

hắnlại không học đại học, cùng năm đó, mẹ hắnđột ngột qua đời, hắncũng

mấttích, không có bất kì ai biết hắn đã đi đâu.

Theokhẩu cung của X, mùa hè năm ấy hắn đã tự tay giết chết mẹmình,

dựng thànhcái chết ngoàiý muốn thànhcông, sau đóhắn liền bắtđầu con

đườngphạm tội của mình.

Sau đó cảnh sátđiều tra kĩ hơn những chuyện liên quanđến Tất Nguyên

nămđó thì biết được, cha của Tất Nguyên đã bỏ rơi hai mẹ con hắn từ khihắn

họctiểu học, mẹ hắn vì không thể chấp nhận được sự phản bội này, nênngoài

mặt thìquan tâm TấtNguyên, nhưng saulưng thì lấydanh nghĩa ‘yêu’để

ngượcđãi, trói buộc hắn trong một thời gian dài. Có lẽ do lớn lên tronghoàn

cảnhkhác thường như vậy, nên mới sa chân vào con đường saitrái.

Nhưngmà, một ngày sau khi tuyên bố sự kiện của biệt thự cầu vồng,cục

cảnh sátthành phố Namđột nhiên cóhai người trungniên đến đầuthú, hai

ngườilà cha mẹ của Lô Thải Hồng đã chết một năm trước.

Chamẹ Lô Thải Hồng nói rõ, là hai người tự mìnhủy thác X hỗ trợđiều

trachân tướng cái chết của con gái, đồng thời phải trừng phạt nghiêm khắctên

sátnhân vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luận kia. Đối với việc tự thúcủa

mình, cảhai người đềunói thẳng làvì muốn cảnhsát có thểgiảm nhẹ hình

phạtcho X, vì hắn là ân nhân của hai người, nếu không có X, có lẽ cả đờinày

bọnhọ cũng không thể thoát nổi khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của con gáimình.

Sựxuất hiện của cha mẹ Lô Thải Hồng liền khiến cho dư luận xôn xao,các

ýkiến chia ra làm hai phe lớn, có người cho rằng dù là xuát phát từ lý do gìđi

chăngnữa, X vẫn là một tội phạm giết người máy lạnh, phạm vào tộikhông

thểtha thứ. Mà cũng có người lại cho rằng chẳng qua là X đang giúp những

ngườiyếu đuối cùng đường giết người xấu, những người xấu nàycũng mang

trênmình tội chết, nên tội mà X gây ra, cũng có thể xem xét để giảmán.



Khidư luận đang xôn xao bàn tán về X, PhóCảnh Diệu gọi cho Cố Thất

Hảivà Mã Tu Hòa, trước khi có kết quả xét xử, X yêu cầu được gặp haingười

mộtlần.

MãTu Hòa và Cố Thất Hải đồng ý.

Đãlâu không nhìn thấy X, Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải có chút kinhngạc.

Sự kiệnbiệt thự cầuvồng đã kếtthúc một thờigian, mái tócđen của X

hoàn toànbiến mất, dahắn cực kìtái nhợt, cảngười dường nhưgầy đi một

nửa,nhìn dáng vẻ mặt tù phục của hắn có vẻ cực kì nghèo khó, nhưng khithấy

MãTu Hòa và Cố Thất Hải bước đến, hai mắt hắn sáng lên.

Xđeo còng ta, chỉ vào đầu mình: “Ung thư não, giai đoạncuối.”

MãTu Hòa hỏi: “Từ bao giờ?”

“Chẩnđoán chính xác là vào nửa năm trước, dù có dùng hết các biệnpháp

đichăng nữa cũng chẳng sống được bao lâu.” X cười nhạt, “Quả nhiên làlàm

chuyện xấuthì sẽ gặpquả bảo, nhânquả luân hồi,nhưng tôi khônghề hối

hận.”

“Nênkhi sắp đặt vụ án ở biệt thự cầu vồng, anh cũng muốn lợi dụng vụán

ấyđể dẫn đường cho tôi trở thành người kế thừa?”

Xnở nụ cười: “Anh đoán được?”

MãTu Hòa nói: “Trong bức thư anh gửi tôi, có một câu tôi vẫn luôn đểý,

‘sovới việc nói quan hệ của chúng ta là thiên địch, tôi thấy, nên là ánh sángvà

cáibóng thì đúng hơn’. Sáu năm qua tôi vẫn luôn cố gắng bắt anh, nhưnganh

lạiphủ nhận quan hệ thiên địch của chúngta, ngược lại anh cường điệuhóa

quanhệ giữa ánh sáng và bóng. Bóng được tạonên từ ánh sáng, ánh sáng và

bóngluôn đi cùng nhau, không có bóng cũng không có cái gì gọi là ánhsáng,

màngược lại, không có ánh sáng thì cũng sẽ không có bóng. Mà vụ án biệtthự

cầuvồng lại càng chứng tỏ được rằng quan hệgiữa hai ta là hỗ trợ lẫn nhau,

mộtkhi anh mất, tôi nên bổ sung vào vị trí ấy.”



Xcười mà không nói, coi như thừa nhận cách nói của Mã TuHòa,

MãTu Hòa thay đổi dáng ngồi, lưng đã thẳng lại càng thẳng hơn. Anhnhìn

X đang ngồiđối diện, chậm rãi mà quyết đoánnói: “Nhưng tôi vĩnh viễnsẽ

khôngtrở thành người kế thừa anh.”

Câutrả lời của Mã Tu Hò dường như đã nằm sẵn trong dự kiến của X,hắn

cũngkhông hề nổi giận vì chuyện này, hắn bình tĩnh nói: “Trước kiađúng là

nhưCố tiểu thư nói, mỗi người dự thi ở biệt thự cầu vồng, trừ bỏ bảy tênphạm

nhânkia, mỗi người đều có một vai diễn tương ứng. Trong lúc anh và tôi sotài

trí,bản lĩnh và các phương diện khác sàn sàn như nhau, thì tôi thật sự hyvọng

anhcó thể tiếp nối ý chí của tôi, cho nên mới để cho Cố tiểu thư, Hà Diễnvà

ThượngDũng đến, tất cả đều là để hủy diệt anh. Nhưng dù là chứng cứ haydư

luậnđều bất lợi với anh, thì tình cảm và niềm tin của Cố tiểu thư đối vớianh

vẫn trướcsau như một,hai người đãkhiến cho tôicảm nhận đượcthư tình

cảmmà tôi chưa bao giờ tin vào, trên thế giới này nhất định còn tồn tạingười

giốnghai vị, tôi nghĩ, chuyện cũ của X, có thể kết thúc tại đây được rồi.”Hắn

ngừnglại một chút, giọng nói trở nên thoải mái hơn:“X không cần người kế

thừa.”

______

Xcũng hứa với Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa, ởphần cuối cuộc đờimình,

hắnsẽ cố gắng phối hợp hết sức với cảnh sát, nói hết những lần phạm tộicủa

mình trongsuốt sáu nămqua cho cảnhsát, thời gianchuộc tội củahắn, giờ

mớibắt đầu.

Trênđường về nhà, Cố Thất Hải giúp Mã Tu Hòa chầm chậm đi bộ,nắng

chiềurực rõ, kéo dài hai chiếc bóng đan vào nhau của hai người. Cố ThấtHải

nhìnxuống chân hai người, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xong?”

Côđang nói về một loạt vụ án liên quan đến X.

“Phải, đã xong.” Mã Tu Hòa nói chắc chắn, giốngnhư đêm hỏa hoạnmà

haingười gặp nhau lần đầu, giọng điệu chắc chắn của anh khi nói ra suyluận

củamình, nhưng mà so với lúc ấy, bây giờgiọng anh còn mang theo sự dịu

dàngchỉ thuộc về cô.



MãTu Hòa nói: “Thất Hải, từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anhchưa

baogiờ nghĩ sẽ có ngày như hôm nay, dù cho anh có phá được bao nhiêu vụán

đichăng nữa, anh cũng không thể biết trước được ngày mai sẽ xảy rachuyện

gì,có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp phải chuyện nguy hiểm hơn lầnnày.”

“Em hiểu,em cũng đãchuẩn bị tâmlý rồi.” CốThất Hải quayđầu nhìn

anh,“Mặc dù em có chút nhát gan, nhưng vì anh, dù thế giới đáng sợ đếnmấy,

emcũng nguyện ý bước vào.”

MãTu Hòa nhéo nhéo mặt cô, “Anh tuyệt đối sẽ không rời bỏem.”

“Emcũng sẽ đuổi kịp theo bước chân củaanh.” Cố Thất Hải đắc ý, “Qua

vụán này, thám tử thực tập là em đây hẳn là có thể tốt nghiệp được rồichứ?”

“Biểuhiện lần này của em đúng là rất tốt, nhưng mà để tốt nghiệp thìcòn

thiếumột việc.”

“Việcgì?”

“Hốilộ thầy giáo, em không biết luật lệ này sao?” Mã Tu Hòa trêucô.

Cố ThấtHải dựa theoý anh, hỏi:“Em nên hối lộthế nào thìmới có thể

thuậnlợi tốt nghiệp đây?”

“Nểmặt em, em chỉ cần cho anh tiếp cận thân mật, sao cho vào sâu nhấtlà

đượcrồi.”

Thânmật….. Vào sâu nhất….

Khôngphải là….

CốThất Hải đỏ mặt, giả bộ đấm mạnh vào ngực Mã Tu Hòa, anh cườimột

chút,nắm nay cô, ôm vào lòng.

Anhnói bên tai cô: “Chờ chân anh khỏi hắn, anh sẽ nhận hốilộ.”



“…..Vậy chân anh phải nhanh khỏi đấy.”

MãTu Hòa nhíu mày, giờ mười đầu ngóntay đan vào nhau của haingười

lên,dịu dàng đặt xuống đó một nụ hôn.

CốThất Hải cười cười, nắm chặt tay anh.

Khi đi sangđường, Cố Thất Hải đột nhiên nhớtới một chuyện, “TuHòa,

nếuvụ án của X đã kết thúc, vậy tập hồ sơ trong thư phòng có thể kết ánđược

rồiđúng không?”

“Ừm.”

“Đểem viết giúp anh nhé.”

Mã TuHòa nhìn CốThất Hải đanghào hứng, khôngdo dự đáp:“Được,

nhưngtiều đề của hồ sơ nên sửa lại.”

“Sửathành gì?”

“SeventhCode (vụ án thứ bảy)”

Nếu khôngcó em, vụán dài đằngđẵng này cũngsẽ không thuậnlợi kết

thức, màbên cạnh dángngười cô độccủa anh cũngsẽ không cóbóng dáng

củaem.

CốThất Hải nghe vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nguyênnhân

củacái tên ấy, ngược lại còn hào hứng hơn.

“Cứ yêntâm giao choem.” Cô nóivới dáng vẻ‘việc nhân đứckhông

nhườngai’

Saukhi Cố Thất Hải được Mã Tu Hòa đồng ý, vài ngày tiếp theo cô đều

nhốtmình trong thư phòng, chăm chú ghi lại các sự kiện ở biệt thự cầuvồng,

vànhững chuyện sau này liên quan đến X,hoàn toàn không để ý đến bất kì

chuyệnnào khác. Ngay cả Mã Tu Hòa nóng lòng muốn thân thiết với côcũng



khôngđược bước vào.

Thừadịp hôm nay Cố Thất hải đi làm ở phòng tranh, Mã Tu Hòa lénvào

thưphòng. Trên bàn lớn xếp đầy một đống tài liệu và ảnh chụp, chính giữalà

tậphồ sơ mà mấy ngày nay Cố Thất Hải đang liều mạng ghi chéplại.

MãTu Hòa cầm lên xem một lúc, hồ sơ Cố Thất Hải làm mặc dùkhông

hoànhảo lắm, nhưng những phần quan trọngđều được ghi lại đầyđủ, sẽ có

mộtngày cô nhất định sẽ làm tốt hơn thế này nhiều.

MãTu Hòa bật cười, anh khép lại tập tài liệu, lúc này mới để ý đến tiêuđề

củahồ sơ.

“SeventhChord (Hợp âm thứ bảy)”

MãTu Hòa ngớ người, rồi lập tức hiểu ra.

Haitừ này phát âm có chút giống nhau, thảo nào cô nghe nhầm.

MãTu Hòa tìm giấy bút, định viết lại từ đúng cho Cố Thất Hải thấy lỗisai

này.Nhưng anh vừa đặt đầu bút xuống, đột nhiên lại dừng tay.

Không,cô không viết sai.

Đâylà vụ án mà bọn họ cùng phá án, cứ giữ nguyên theo ý côđi.

Giốngnhư tương lai của hai người.