Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 34: C34: Chương 34



Trần Lộ ở phía tây bắc thành phố A, nơi này từng là nơi phát triển và sầm uất nhất thành phố A. Khu đô thị cao tầng đầu tiên của thành phố A được xây dựng ở đây, nhưng cũng bởi vì phát triển quá sớm nên nhiều tiểu khu đã không theo kịp thời đại phát triển hiện tại.

Sở dĩ Hứa Gia Ngôn muốn Thẩm Thanh Dứu lái xe cùng bảo Trần Lộ vì lần trước nghe Trần Lộ phàn nàn với Chu Doanh nhà cô cách trạm xe rất xa, mỗi ngày đều phải đi qua một ngõ nhỏ rất dài, riêng đi bộ đã mất mười lăm phút.

Thời tiết mùa xuân hay hè thì không sao, tan làm về nhà trời vẫn sáng, nhưng trời vào thu hay đông thì không xong, dù thời gian tan làm đã điều chỉnh sớm hơn nửa tiếng thì mỗi lần về nhà trời đã tối đen.

Hơn nữa người ta định đập đi xây lại ngõ nhỏ kia nên cửa hàng hai bên đường dọn được thì dọn, đóng cửa được thì đóng cửa, hiện giờ chỉ còn một siêu thị mini treo bốn cái đèn lồng đỏ trước cửa vẫn kiên trì buôn bán.

Bốn chiếc đèn lồng đỏ vào giao thừa đúng là vui mừng nhưng treo ở một nơi đông lạnh giá rét không một bóng người thì hơi đáng sợ.

Trần Lộ bảo cô xem như một người không sợ thần không sợ quỷ nhưng mỗi khi nhìn thấy cửa siêu thì là lại muốn xông vào hỏi ông chủ tại sao không đổi màu đèn lồng.

Thẩm Thanh Dứu nhìn chiếc xe dừng lại trước ngã tư, bản thân cũng giảm tốc độ, dừng lại cách xa chừng mười mét: “Thế cô ấy muốn đổi thành màu gì? Màu xanh lá?”

Hứa Gia Ngôn tưởng tượng trước cửa siêu thị kia là bốn chiếc đèn lồng màu xanh lá thì không khỏi rùng mình, giơ ống nhòm tìm bóng dáng Trần Lộ: “Thôi, vẫn là màu đỏ thì hơn.”

Dù là màu đỏ hay xanh lá chiếu sáng một vùng trong ngõ nhỏ đều rất dọa người.

Hứa Gia Ngôn chờ Trần Lộ xuống xe đi vào ngõ nhỏ mới vỗ Thẩm Thanh Dứu, ý bảo anh cho xe tiến lên phía trước.

Thẩm Thanh Dứu hờ hững liếc cậu, nhìn bàn tay trái mới rời khỏi đùi mình của cậu, không so đo động tác có vẻ ám muội này, một chân dẫm xuống, dừng xe ngay trước đầu ngõ.

Ngõ nhỏ này đúng như mô tả của Trần Lộ, vừa xấu vừa cũ, cho người ta cảm giác đúng là bất chấp tất cả để chuẩn bị có một diện mạo mới.

Dù hai bên đường có đèn nhưng độ chiếu sáng rất thấp, còn có hai chiếc bị hỏng, xẹt xẹt chớp tắt, nói theo cách của Trần Lộ chính là đi ngang qua chỗ này mà không nhảy hai cái thì có cảm giác như lãng phí hai chiếc vé vào sàn nhảy.

Điều kiện ngõ nhỏ đúng là rất kém, một cô gái như Trần Lộ đi qua đúng là nguy hiểm.

Tuy nhiên Hứa Gia Ngôn nghe nói cô chuẩn bị chuyển nhà, nhà mới ngay cả về điều kiện bảo an hay vị trí đều tốt hơn chỗ này nhiều.

Hứa Gia Ngôn định theo sau cho đến khi cô chuyển nhà, như vậy nếu Vu Bằng thật sự muốn gây bất lợi thì đã có cậu và Thẩm Thanh Dứu, ít nhiều cũng an toàn hơn.

Nhưng ngõ nhỏ quá hẹp, xung quanh lại không có chỗ ẩn nấp, ống nhòm Hứa Gia Ngôn mua không có tác dụng vào ban đêm, hiện tại còn không bằng đôi mắt với thị lực tối đa của cậu.

Vốn là cậu chuẩn bị một chiếc ống nhòm để trông chuyên nghiệp một chút, lúc theo dõi có thể đến gần Trần Lộ một chút, kết quả ống nhòm không phát huy Tần Dương, vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chẳng còn tẹo cảm giác ngầu nào.

Thẩm Thanh Dứu đứng phía sau Hứa Gia Ngôn, nhìn dáng vẻ lén lút của cậu dọc đường đi, người hiểu cho thì biết cậu muốn bảo vệ Trần Lộ, người không biết còn tưởng cậu có ý đồ bất chính, vừa lúc trước mặt có đống ngói vụn, Thẩm Thanh Dứu sợ cậu vấp ngã nên kéo lại: “Tại sao cậu không nghĩ cách nói với bạn trai cô ấy hoặc đề nghị cô ấy chuyển tới nhà bạn bè ở tạm?”

Hứa Gia Ngôn: “Cô ấy mới quen bạn trai không lâu, nghe nói còn chưa ổn định, hơn nữa hôm qua gặp phải Vu Bằng quấy rối nên hình như cãi nhau rồi thì phải, hơn nữa Trần Lộ là cô gái mạnh mẽ có chủ kiến, người bình thường không thể thay đổi suy nghĩ của cô ấy đâu, nếu tôi kể lo lắng của mình thì chắc chắn cô ấy sẽ nói “Vu Bằng? Tên nhát gan như anh ta á, cho anh ta mượn mười lá gan cũng không dám đụng đến đầu ngón tay của tôi!”, đồng thời chê tôi buồn lo vô cớ ấy chứ.”

Hứa Gia Ngôn nói tiếp: “Tôi thừa nhận mình nhát gan, nhưng cẩn thận mới chèo lái được con thuyền vạn năm mà? Cô ấy cũng tới thành phố A làm việc, nếu vì Vu Bằng mà xảy ra chuyện gì thì người thân sẽ lo lắng biết bao.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu hiểu Trần Lộ nhỉ?”

Hứa Gia Ngôn: “Đương nhiên rồi, tính cách cô ấy đơn giản nhất, là cô gái tính tình ngay thẳng ít để tâm, bạn tốt Doanh Doanh của cô ấy thì tương phản, hướng nội tinh tế, bọn họ ở bên nhau, nhìn bên ngoài thì là Trần Lộ che chở Chu Doanh nhưng có rất nhiều thời điểm là Chu Doanh bảo vệ Trần Lộ thầm lặng.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu hiểu cả về bọn họ?”



Hứa Gia Ngôn: “Ở chung lâu sẽ tự nhiên hiểu thôi, thật ra mọi người đều đơn giản, không lục đục giống như mất phim cung đấu đâu.”

Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Cậu còn xem phim cung đấu?”

Hứa Gia Ngôn: “Có chứ, trước kia lúc cửa hàng nhàn rỗi tôi vẫn xem mà, anh biết cuộc sống của tôi nhàm chán như thế nào mà, bình thường ngoài khắc gỗ thì xem TV, nếu không thì ra vườn tưới rau hay nhặt cỏ giúp bà nội, hoặc chơi cờ với lão Mã, tóm lại… Ai da má ơi!”

Hứa Gia Ngôn vừa nói xong đột nhiên quay người lại.

Thẩm Thanh Dứu: “Sao thế?”

Hứa Gia Ngôn: “Trần Lộ, hình như Trần Lộ phát hiện rồi!”

Từ khi hai người tiến vào ngõ nhỏ vẫn duy trì khoảng cách hai mươi lăm mét với Trần Lộ, dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ chỉ thấy bóng lưng nhau, không thấy dáng người cụ thể.

Trần Lộ vốn đi bình thường, lúc này bắt đầu vừa đi vừa dừng, lúc nãy còn đột nhiên quay đầu lại, dọa Hứa Gia Ngôn ngay lập tức quay người lại, cậu hốt hoảng đứng im, hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Trần Lộ đi chưa?”

Thẩm Thanh Dứu: “Chưa.”

“Thế cô ấy đang làm gì?”

“Nhìn chúng ta.”

“Nhìn chúng ta? Nhìn chúng ta làm gì?”

“Có lẽ muốn xem chúng ta đang làm gì.”

“Hả? Người qua đường mà, người qua đường có thể làm gì chứ?”

Thẩm Thanh Dứu: “Người qua đường chỉ là giả thiết của cậu, hiện tại Trần Lộ đã xem chúng ta là phần tử khả nghi.”

“Hả? Thế làm sao bây giờ? Bây giờ cô ấy đi chưa?”

“Chưa, cô ấy lại gần.”

“Lại gần!?”

Cái gì gọi là tử vong trước khi xuất ngũ, chí chưa thành lệ đã rơi, cái gì là thất bại trong gang tấc? Cái gì là sắp thành lại bại?

Hứa Gia Ngôn định mấy ngày kế tiếp cũng lén lút bám theo Trần Lộ thế này, kết quả ngày đầu tiên đã bại lộ?

Nếu thật sự bị phát hiện, không biết Trần Lộ có thể hiểu cho lo lắng của mình hay không, nếu cô hiểu lầm mình có ý đồ giống Vu Bằng, rồi còn kéo theo Thẩm Thanh Dứu làm đồng lõa tới đây nghiên cứu địa hình thì cậu nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Hứa Gia Ngôn đang tưởng tượng cảnh mình nhảy sông bảo vệ danh dự, đột nhiên cảm nhận một bàn tay Thẩm Thanh Dứu giữ lấy gáy mình.

Hứa Gia Ngôn: “Sao thế?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hôn cậu.”

Hứa Gia Ngôn bị câu trả lời này dạo sợ đến nỗi tròn mắt: “Hôn… Hôn tôi?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Dứu như viên đá quý giấy giữa bóng đêm, anh nhìn Hứa Gia Ngôn, bình tĩnh trả lời: “Nếu không lát nữa trả lời đến gần, thấy rõ là bóng lưng, nhất định sẽ nhận ra là cậu theo dõi.”



“Vậy…”

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ, hình như biện pháp tốt nhất lúc này đúng là đứng tại chỗ hôn nhau.

Nếu cậu và Thẩm Thanh Dứu là một đôi thì bọn hộ đi dạo trong ngõ nhỏ, sau đó nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng ôm nhau hôn môi, tình huống này sẽ không đáng nghi. Hơn nữa chuyện này khá riêng tư, nếu Trần Lộ thấy sẽ không tiếp tục quấy rầy.

Chỉ là chưa rõ phương pháp hôn thế nào, lúc này cậu đang quay lưng về phía Trần Lộ, trong lúc giả vờ hôn cậu có cần nghiêng đầu không?

Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Dứu: “Tôi phải phối hợp thế nào?”

Thẩm Thanh Dứu: “Nhắm mắt lại.”

Hứa Gia Ngôn: “Nhắm mắt là được á? Không cần nghiêng đầu à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không cần.”

“À, ừ.”

Hứa Gia Ngôn nói xong thì nhắm mắt lại.

Tiếng giày cao gót lúc ẩn lúc hiện, dường như đang do dự không biết có nên tiến lên xem hai người là ai hay không.

Theo lẽ thường, người có ý thức về an toàn hẳn sẽ không đến quá gần, sau khi xác định không có nguy hiểm thì mau chạy đi là quan trọng nhất.

Lúc này Hứa Gia Ngôn nhắm mắt, không biết Thẩm Thanh Dứu đã hôn đến bước nào, đang chuẩn bị nghiêng đầu phối hợp thì cảm thấy vòng eo được ôm lấy, đôi môi cảm nhận được mềm mại, hương bạc hà thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Ầm, thế giới im lặng.

Hứa Gia Ngôn vẫn nhắm mắt, ngoài tiếng tim đập đinh tai nhức óc của mình thì không có bất cứ tiếng động nào khác.

Không biết qua bao lâu, cảm giác mềm mại kia dần biến mất, cậu mới mở mắt, lúc này bốn mắt đối diện với nhau.

“Hôn… hôn thật hả?”

“Tôi chưa từng bảo giả.”

“Thế anh… tôi…”

Hứa Gia Ngôn vô thức mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Khóe miệng Thẩm Thanh Dứu hiếm khi nở nụ cười, tiếp lời bằng dáng vẻ vừa lịch sự vừa đứng đắn: “Xin lỗi, tôi thừa nhận hành vi vừa rồi hơi lỗ mãng, nhưng tôi không muốn vì thế mà xin lỗi.”

“Một người dễ thương khiến tôi rung động đòi hôn ngay trước mặt, tôi không thể bình tĩnh như thường.”

“Nếu cậu cảm thấy không chấp nhận được thì có thể báo cảnh sát.”

“Hoặc hôn lại.”

~Hết chương 34~