Hôn Trộm

Chương 13



Nhìn lòng bàn tay rộng lớn trước mặt, ngón tay thon dài, Nguyễn Huỳnh sửng sốt một hồi lâu.

Cô mờ mịt nhìn qua Lục Ngộ An, có chút không hiểu ý của anh.

“Hả?” Nguyễn Huỳnh nghi ngờ tai mình xuất hiện vấn đề, nhắc lại lần nữa: “Chìa khóa xe?”

Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì nhướng mày lên, cười đùa nói: “Không muốn à?”

“Không phải.” Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, dùng đầu óc phản ứng chậm chạp sắp xếp lại mới hiểu được ý của Lục Ngộ An.

— Anh muốn đưa cô về nhà.

“Không cần đâu.” Nguyễn Huỳnh nhìn thời gian: “Tôi vẫn còn tinh thần lái xe về nhà.”

Mặc dù cô có chút mệt mỏi hơi buồn ngủ nhưng cũng không thiếu gì mười mấy phút này. Cô không muốn quá làm phiền Lục Ngộ An.

“Nguyễn Huỳnh.” Lục Ngộ An bỗng nhiên gọi cô: “Có nhớ lời tôi nói với cô lúc tối không?”

Rất khó hiểu, Nguyễn Huỳnh đầu tiên đã đoán được Lục Ngộ An muốn nói gì, đôi mắt hơi lóe lên, vẻ mặt ngoan ngoãn: “... Nhớ, tôi đâu có uống rượu.”

“Mắt của cô không thích hợp sử dụng thường xuyên như thế.” Lục Ngộ An dùng chuyên ngành của anh để thuyết phục Nguyễn Huỳnh: “Trước kia cô đã có tình trạng dùng mắt quá độ, việc phẫu thuật không liên quan đến chuyện này nhưng cũng chú ý đến sử dụng mắt.”

Anh đã xem báo cáo kiểm tra của Nguyễn Huỳnh, vết khâu ở khóe mắt cô không liên quan đến việc dùng mắt quá độ, nhưng khi chụp ảnh vẫn có thể nhìn ra được trạng thái của mắt.

“...”

“Ồ —” Nguyễn Huỳnh thấy dáng vẻ kiên định của anh thì tự biết không có cách nào từ chối.

Cô đưa tay, đặt chiếc chìa khóa xe vào lòng bàn tay anh: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Lục rồi.”

Lục Ngộ An: “Lời này nên để tôi nói.”

Lên xe, Nguyễn Huỳnh chậm chạp nhớ ra một chuyện: “Anh để Trần Tịnh Dương ở phòng bảo vệ thì có thích hợp không?”

Nhắc đến cậu, giọng điệu của Lục Ngộ An lạnh hơn mấy phần: “Không ném nó ra ngoài là đã rất thích hợp rồi.”

Nguyễn Huỳnh ngượng ngùng, có chút đồng cảm với Trần Tịnh Dương.

Lục Ngộ An liếc thấy vẻ mặt chột dạ của cô, lặng lẽ cong môi.

Chỗ ở của Nguyễn Huỳnh cách chỗ ở của Lục Ngộ An không xa, tính toán đâu ra đấy thì chưa đến mười cây số.

Chưa tới hai mươi phút là bọn họ đã đến nơi.

Khi xe dừng lại, Tư Niệm và Đàm Tuyết Nhi đều đã tỉnh dậy. Hai người uể oải say khướt, xuống xe thì giống như người máy mà đi về phía cửa thang máy.

Nguyễn Huỳnh kinh ngạc mấy giây rồi nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, vậy tôi đi về trước đây.”

Lục Ngộ An gật đầu: “Đi ngủ sớm một chút.”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng rồi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ an quay đầu.

Nguyễn Huỳnh đến gần anh, đưa cho anh chiếc chìa khóa mà anh vừa trả lại cho mình: “Muộn như vậy rồi cũng không tiện đón xe, anh lái xe của tôi về đi. Tôi có thời gian rảnh sẽ đi lấy sau.”

Ngày mai ngày mốt là cuối tuần, Nguyễn Huỳnh không cần đi làm, cũng không cần dùng xe.

Lục Ngộ An quét mắt nhìn chiếc chìa khóa xe lắc lư, ánh mắt dời lên dừng trên khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngày mai tôi đưa qua đây.”

Nguyễn Huỳnh: “Không vội.”

-

Sương đêm dày đặc, gió lạnh run rẩy.

Nguyễn Huỳnh đỡ hai con ma men đến nhà, ráng chống đỡ tinh thần đi vào phòng bếp tìm trà tỉnh rượu cho hai người.

Bỗng dưng bả vai nặng trĩu, một cái đầu xuất hiện.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Nguyễn Huỳnh bị Tư Niệm dọa sợ: “Tỉnh rồi à?”

Tư Niệm không lên tiếng, gác đầu lên vai cô, trừng trừng nhìn cô chằm chằm.

Ban đầu Nguyễn Huỳnh còn có thể bình thường lại tự nhiên mà pha trà. Nhưng cảm giác áp bách trong ánh mắt của Tư Niệm quá mạnh, thời gian trôi qua cô cũng không có cách nào bình tĩnh được.

Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh nhận thua nhìn cô ấy: “Muốn nói gì?”

Tư Niệm đưa tay khẽ chọc vào má cô: “Tớ xem như đã biết vì sao cậu sẵn lòng chạy tới bệnh viện một cách cần mẫn như thế rồi.”

Nguyễn Huỳnh: “... Gì cơ?”

Tư Niệm đổi tư thế dựa vào tường, chế nhạo cô: “Hóa ra là có dụng ý khác.”

“...”

Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái, tập trung tinh thần nhìn nồi: “Nói cái gì đấy?”

“Nói bác sĩ Lục.” Tư Niệm xích lại gần, quan sát thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cô: “Sao trước đó cậu không nói bác sĩ Lục đẹp trai như thế?”

Tư Niệm tỉnh lại khi Lục Ngộ An lên xe, còn chưa kịp mở mắt thì cô ấy đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trước.

Sợ làm phiền đến hai người nên cô một mực không lên tiếng, thậm chí còn không mở mắt một cách quang minh chính đại, chỉ khép hờ chú ý bọn họ. Đến khi vừa rồi xuống xe, Tư Niệm đã nhân cơ hội nghiêm túc nhìn một chút.

“Tớ từng nói mà?” Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tớ nhớ tớ từng nhắc với cậu là bác sĩ Lục đẹp trai.”

“Nhưng cậu không nói là đẹp trai đến vậy!” Tư Niệm nhấn mạnh trọng điểm.

Nguyễn Huỳnh: “...”

Nhìn dáng vẻ muốn so đo của Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh mím môi: “Vậy có thể chính là không đặc biệt nhấn mạnh, chung quy đối với tớ mà nói —” Cô thành khẩn: “Giọng nói của bác sĩ Lục mới là đặc biệt nhất.”

Trong lòng Nguyễn Huỳnh thừa nhận, Lục Ngộ An là kiểu trai vô cùng đẹp hiếm gặp, lại dịu dàng trưởng thành, khí chất cực kỳ hấp dẫn.

Cô có chút cuồng nhan sắc, nhưng so với cuồng giọng nói thì vẫn không nghiêm trọng như thế.

Quan trọng hơn là, nếu như cô muốn ngắm trai đẹp thì cô lùi lại một bước ngắm nam minh tinh là được. Mà giọng nói có thể đâm trúng cô thì không dễ tìm như vậy.

Nguyễn Huỳnh nói lời này có lý có cứ, Tư Niệm không có cách nào phản bác được.

Cô ấy im lặng một lúc rồi chọc cánh tay Nguyễn Huỳnh nói: “Nói thì nói thế, nhưng tớ phải nhắc nhở cậu một câu.”

Nguyễn Huỳnh: “Cậu nói đi.”

Tư Niệm sờ cằm, trong đầu hiện lên hình ảnh cô ấy nửa nằm ở hàng ghế sau, nhìn lén hai người: “Cậu kiềm chế một chút.”

“?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu: “Có ý gì?”

Tư Niệm thừa nước đục thả câu, vỗ đầu cô: “Từ từ suy nghĩ.” Bỏ lại một câu như vậy, Tư Niệm đi ra ngoài: “Tớ đi tắm trước, ra rồi uống trà tỉnh rượu sau.”

“...”

Nguyễn Huỳnh cô ấy bước đi xiêu vẹo, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu cẩn thận một chút, đừng ngã trong phòng tắm đấy.”

“Yên tâm, tớ không say.”

-

Buổi sáng hôm sau, Trần Tịnh Dương bị ánh nắng chói mắt làm tỉnh dậy.

Cậu ta giãy giụa nhìn một cái mới phát hiện ra, trước khi ngủ quên kéo rèm cửa.

Trước khi ngủ?

Nghĩ đến mấy chữ này, đầu óc Trần Tịnh Dương chập mạch mấy giây, bỗng nhiên bị ký ức tràn vào lấp đầy.

Cậu uống say, Nguyễn Huỳnh đưa cậu về.

Sau đó Lục Ngộ An kéo cậu đến phòng bảo vệ, để cậu ngồi lẻ loi trơ trọi ở phòng bảo vệ nửa tiếng đồng hồ rồi mới dẫn về nhà.

Tuy rằng Trần Tịnh Dương đã sớm biết Lục Ngộ An không có lòng đồng cảm với cậu, nhưng cậu uống say mà còn ném cậu ở phòng bảo vệ lâu như vậy, đây là chuyện mà anh em máu mủ có thể làm được sao?

Nghĩ đến đây, Trần Tịnh Dương tức giận kéo cửa phòng ra: Anh, anh —”

Nhìn phòng khách không có một ai, Trần Tịnh Dương dừng lại. Cậu quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ, không thể nào anh trai cậu chưa rời giường được.

Nương nhờ chỗ này nhiều ngày như vậy, Trần Tịnh Dương đã biết đại khái giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lục Ngộ An.

Lúc không trực đêm ở bệnh viện thì sáu giờ sáng anh đã dậy, sau đó đi đến tiểu khu chạy bộ. Chạy khoảng bốn năm mươi phút thì về nhà tắm rửa rửa mặt, trước bảy giờ rưỡi sẽ ra ngoài đến bệnh viện.

Nhà của Lục Ngộ An ở rất gần bệnh viện, không kẹt xe thì mười phút là có thể đến.

Nghĩ đến đây, Trần Tịnh Dương đến phòng sách nhìn một chút, cũng không có ai.

Cậu khẽ chậc một tiếng, cũng đã tập mãi thành quen. Cậu đoán Lục Ngộ An đã đi đến bệnh viện rồi.

Cùng lúc đó, Trần Thư Tuệ nhìn người mới sáng sớm đã về nhà, mắt đều trừng lớn lên rồi.

“Sao mới sớm ra con đã về rồi?”

Không đợi Lục Ngộ An trả lời, Trần Thư Tuệ bỗng nhiên nghĩ đến tin nhắn mà tối hôm qua trước khi ngủ bà gửi cho Lục Ngộ An: “Con đừng nói cho mẹ biết là con về lấy hương xông đấy.”

Lục Ngộ An: “...”

Anh nhìn bà Trần có trực giác nhạy bén, che miệng ho một tiếng: “Xem là thế.”

Trần Thư Tuệ nghẹn lời, không hài lòng nhéo mắt nhìn anh: “Lục Ngộ An, có đôi khi mẹ của con cũng không cần con trai thành thật như vậy.”

Bà sẵng giọng: “Con không thể nói chút lời dễ nghe lừa gạt mẹ con sao?”

Lục Ngộ An khàn giọng, khóe môi mỉm cười, thái độ khiêm tốn: “Lỗi của con.”

Trần Thư Tuệ kiêu ngạo khẽ hừ: “Vốn chính là lỗi của con.” Nói xong, bà ra hiệu về phía phòng bếp: “Hôm nay dì Lưu của con nghỉ, bố con đang làm bữa sáng, con đi hỗ trợ đi. Bữa sáng làm mẹ hài lòng thì mẹ mới đưa hương xông cho con.”

Lục Ngộ An cười, phụ họa nói: “Được.” Anh nhấc chân đi về phía phòng bếp: “Bà Trần bà muốn ăn gì?”

Bà Trần: “Gì cũng được.”

“...”

Mấy chữ gì cũng được là khó đoán nhất, cũng may Lục Ngộ An còn có người trợ giúp Lục Hồng Quang.

Hai mươi phút sau, bữa sáng được bưng lên bàn.

Trần Thư Tuệ liếc nhìn một vòng, miễn cưỡng hài lòng.

Ăn sáng xong, không đợi Lục Ngộ An thúc giục, Trần Thư Tuệ đã đi lên lầu lấy bình sứ hương xông tự chế cho Lục Ngộ An.

Không khác với loại lần trước bà đưa cho anh, nhưng bởi vì Lục Ngộ An nói người cần hương xông bị mất ngủ khá nghiêm trọng, bà đã bỏ vào thêm một chút thuốc bắc có hiệu quả rõ ràng.

Trần Thư Tuệ đưa bình sứ cho anh: “Cái này chỉ có hiệu quả đối với người áp lực tinh thần hơi lớn, chất lượng giấc ngủ không tốt. Nếu như là mất ngủ do nguyên nhân khác thì có thể hiệu quả không rõ ràng.”

Lục Ngộ An nhận lấy: “Hiệu quả khoảng một tháng?”

Trần Thư Tuệ: “Ừm, một tháng sau con hỏi nó xem chất lượng giấc ngủ có tốt hơn không, thật sự không được thì con đưa người ta đến cho mẹ kiểm tra xem.”

Lục Ngộ An cười: “Cảm ơn mẹ.”

Trần Thư Tuệ liếc nhìn anh một cái: “Không có gì. Lần này miễn phí, lần sau lấy tiền.”

Lục Ngộ An: “...”

Ăn cơm trưa ở nhà bố mẹ xong, Lục Ngộ An mới rời đi về nhà mình.

-

Khi Nguyễn Huỳnh nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat của Lục Ngộ An thì đã là nửa tiếng sau đó. Buổi sáng sau khi thức dậy, cô đi đến quán cà phê của Tư Niệm hỗ trợ.

Cuối tuần khá là nhiều người, Nguyễn Huỳnh không có việc gì thì đều sẽ ở đây.

Nhìn tin nhắn Lục Ngộ An hỏi cô có ở nhà hay không, Nguyễn Huỳnh chớp mắt.

Cô nói với Tư Niệm một tiếng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện.

Nhấn gọi đi, bên kia nhanh chóng kết nối.

“Bác sĩ Lục.” Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng thì Nguyễn Huỳnh đã mở miệng trước: “Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn của anh.”

Nhắc đến việc này, sức sống của Nguyễn Huỳnh không quá dồi dào.

Cô đã không phải là lần đầu tiên không trả lời tin nhắn của Lục Ngộ An kịp thời.

Nghe tiếng nói chuyện của cô, Lục Ngộ An đại khái có thể tưởng tượng ra được biểu cảm vào giờ phút này của cô. Anh nhếch môi, giọng nói trầm thấp: “Không ở nhà à?”

Nguyễn Huỳnh: “Tôi ở quán của bạn, chính là quán cà phê lần trước anh đưa tôi tới.”

Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Tôi đưa xe đến quán cà phê nhé?”

Nguyễn Huỳnh đang muốn đồng ý thì bỗng nhiên nghĩ đến lời đồn ở bệnh viện. Lục Ngộ An là bác sĩ chuyên nghiệp, cuối tuần cũng rất ít nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện.

“Hôm nay anh không bận à? Bận thì tối nay tôi qua lấy, hoặc là anh gọi người lái thuê chạy qua đây cho tôi là được.”

Nghe vậy, Lục Ngộ An hơi dừng lại, giọng nói hơi trầm xuống: “Không bận.”

Nguyễn Huỳnh có chút bất ngờ nhướng mày: “Được, vậy anh giúp tôi đưa xe qua đây đi.”

-

Mười mấy phút sau, Lục Ngộ An đến quán cà phê.

Khi anh đi vào quán thì Nguyễn Huỳnh cũng không ở đó. Anh mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, vừa xuất hiện là đã hấp dẫn ánh mắt của đa số người.

Nghe thấy động tĩnh của khách hàng, Tư Niệm cũng quay đầu nhìn về nơi tiêu điểm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó của Lục Ngộ An chốc lát, do dự nói: “Bác sĩ Lục?”

Lục Ngộ An liếc mắt, khẽ gật đầu với cô ấy.

Tư Niệm khẽ cười: “Tôi là bạn của Nguyễn Huỳnh, cũng là bà chủ của quán này, tôi tên Tư Niệm.”

Cô ấy nói cho Lục Ngộ An biết: “Nguyễn Huỳnh đang ở trên lầu, sẽ nhanh xuống thôi. Anh tìm chỗ nào đó ngồi đi.”

Lục Ngộ An vừa ngồi xuống là Nguyễn Huỳnh từ trên lầu đi xuống. Vì đến quán cà phê hỗ trợ mà hôm nay cô ăn mặc vô cùng “chuyên nghiệp”.

Một chiếc áo sơ mi đen bình thường, trên cổ đeo một chiếc tạp dề cùng màu, tóc được buộc tùy ý thành đuôi ngựa thấp, trên mặt mang khẩu trang che chắn hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa sáng rỡ.

Ánh mắt hai người một cao một thấp giao nhau.

Đèn của quán cà phê là do Tư Niệm tiêu tốn tâm tư thiết kế, mặc dù không có cảm giác lay động mập mờ như đèn của quán ba nhưng dưới từng tia sáng nhạt, ánh mắt bọn họ va chạm nhau dường như có nhiệt độ.

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng ngời, mặt mày hơi cong nhìn qua Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô giây lát rồi đưa chìa khóa xe ra: “Xe ở chỗ đậu xe bên đường.”

Nguyễn Huỳnh nhận lấy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi lại dời ánh mắt về trên người Lục Ngộ An, cô chuyển đề tài: “Hôm nay muốn dưỡng sinh không?”

Câu hỏi quá đột ngột, Lục Ngộ An chậm chạp mấy giây mới ngước mắt hỏi: “Món nào là món thương hiệu?”

Nguyễn Huỳnh hơi nhướng đuôi mày, dõng dạc nói: “Món tôi làm chính là thương hiệu, có muốn thử không?”

Lục Ngộ An nhìn cô: “Tôi có quyền từ chối hả?”

“Có chứ.” Nguyễn Huỳnh trả lời anh, thản nhiên cho biết: “Nhưng con người tôi khá là thù dai.”

Nghe vậy, Lục Ngộ An cong môi, giống như một người dân lành bị thế lực tà ác ức hiếp, không thể không thỏa hiệp: “Được, vậy tôi thử xem.”

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, nhìn lại anh, biết rõ còn cố hỏi: “Thử gì cơ?”

Lục Ngộ An rũ mi nhìn cô, trong giọng nói trong trẻo êm tai mang theo ý cười nhàn nhạt, có chút trêu chọc người ta: “Thử món thương hiệu của cô Nguyễn.”



Tác giả có lời muốn nói:

Cô Nguyễn: Em nghi ngờ anh đang trêu em.

Bác sĩ Lục: Không phải em trêu à?

Tác giả: Món thương hiệu của cô Nguyễn cũng không chỉ có cà phê.