Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 466: Quân Lương, quân Tào đi cùng nhau ư? (2)



Khi Thái Sử Từ đang phái thêm binh tốt phong tỏa các nơi yếu đạo ra khỏi núi thì đột nhiên có tiểu giáo hồi báo: "Tương quân, đại sự hỏng rồi!"

Thái Sử Từ trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu giáo hổn hển nói: "Quân... quân Tào, và quân Lương, cùng nhau giết tới!"

"Ngươi nói cái gì?" Thái Sử Từ nhíu mày nói: "Là quân Tào hay là quân Lương?"

Tiếu giáo nói: "Cả hai!"

"Cả hai!" Thái Sử Từ nói: "Không thể nào, quân Tào và quân Lương là tử địch, sao có thể cùng nhau giết tới?"

"Đúng vậy mà!" Tiểu giáo nói: "Tiểu nhân vốn cũng không tin, nhưng cái này quả thật là thực! Đại khái có ba ngàn Lương Châu thiết kỵ, và năm sáu ngàn bộ binh quân Tào. Hai quân đang tiến tới bên này trên cùng một quan đạo. Hiện tại cự ly đã chỉ còn hơn chục dặm nữa thôi. Rất nhanh sẽ đến."

"Còn có loại quái sự này ư?" Thái Sử Từ gãi đầu nói: "Quân Tào và quân Lương đi chung với nhau ư? Không thể nào!"

Tiểu giáo nói: "Tướng quân, những gì tiểu nhân nói đều là thực. Nếu có nửa câu dối trá thì cam lòng chịu phạt!"

"Nói vậy thì quân Tào và quân Lương thật sự là đi chung với nhau rồi. Lần này thì phiền phức lớn rồi!" Thái Sử Từ lo lăng xoa xoa tay, trầm ngâm nói: "Quân Tào, quân Lương không ngờ lại liên thủ, vậy khẳng định là nhắm vào quân ta mà đến rồi. Hiện tại công tử và đại đô đốc không có ở đây. Quân ta tuy có gần một vạn đại quân, nhưng gần một nửa binh lực phân tán ở các nơi để trấn thủ quan đạo. Lại thêm ở phụ cận không có thành trì, cũng không có chỗ nào để tránh vào mà thủ. Ngạnh bính thì thắng phụ khó phân đây!"

Mấy viên thiên tướng ở phía sau ùa lên, lo lắng nói: "Tướng quân, mau quyết định đi, còn chậm nữa là không kịp đâu!"

Thái Sử Từ mắt lấp lánh sáng, trầm giọng nói: "Truyền lệnh, binh sĩ phân tán ở các nơi tiếp túc trấn thủ yếu đạo ra khỏi núi, tuyệt không để thiên tử và phản quân Lương Châu từ trong Đại Biệt sơn chạy ra. Quân đội còn lại thì theo bản tướng quân toàn bộ lui về cửa ải Thanh Ngưu, trước tiên hội hợp với công tử và đại đô đốc đã rồi tính tiếp!"

"Tuân lệnh!"

Mấy viên thiên tướng rầm rầm vâng lời, lĩnh mệnh mà đi.

...

Cửa ải Thanh Ngưu,

Khinh kỵ của quân Ngô tuy tới doanh trại bỏ đi trước một bước, có điều thiết kỵ Lương châu rất nhanh liền dựa vào ưu thế binh lực và ý chí chiến đấu hung hãn mà đuổi khinh kỵ của quân Ngô ra. Mà lúc này, bốn viên kiện tướng còn lại phối hợp với Tôn Sách đánh Mã Siêu cũng toàn bộ trở thành vong hồn dưới thương của Mã Siêu, chỉ có Tôn Sách là vẫn đang khốn khổ chống đỡ.

"Tôn Sách!" Mã Siêu chậm rãi giơ Thiên Lang thương nhuốm máu lên, mũi thương sắc bén chỉ vào yết hầu của Tôn Sách, lạnh lùng nói: "Trong vòng ba chiêu, ta sẽ khiến ngươi bỏ mạng tại đây!"

"Nằm mơ!" Tôn Sách hung hăng múa trường thương trong tay, rống lên: "Bản công tử sẽ không thua ngươi đâu, không bao giờ."

"Hắc hắc."

Khóe miệng Mã Siêu thoáng hiện nụ cười băng lãnh, giục ngựa lao lên trước.

Khi Tôn Sách đang định giục ngựa nghênh đón thì Chu Du đột nhiên lao lên, kéo tay Tôn Sách, vội vàng nói: "Bá Phù, cửa ải Thanh Ngưu đã bị thiết kỵ Lương Châu khống chế rồi. Còn chậm trễ nữa thì chỉ còn đường chết thôi, tình thế nguy cấp, tốt nhất là mau rút binh đi, còn không đi thì không kịp nữa đâu!"

"Hả?"

Tôn Sách nhìn xung quanh, chỉ thấy bên cạnh chỉ còn lại hơn trăm khinh kỵ, mà mấy trăm Tây Lương thiết kỵ thì đang từ hai cánh vu hồi ra sau quân Ngô. Một khi bị Lương Châu thiết kỵ bao vây vậy thì đúng là vạn kiếp bất phục rồi. Tôn Sách bản thân thì không sợ chết, thậm chí còn muốn lấy mạng đổi mạng với Mã Siêu, nhưng Chu Du là thủy quân đại đô đốc của Đông Ngô, tuyệt không thể có bất kỳ sơ xuất nào.

Nghĩ tới đây, Tôn Sách rùng mình sợ hãi, nói với Chu Du: "Công Cẩn đi trước đi, bản công tử đoạn hậu!"

Tôn Sách dưới tình huống nguy cấp quát lớn một tiếng, nhưng lại hại tới tính mạng của Chu Du.

"Công Cẩn? Chu Công Cẩn Chu Du?" Pháp Chính ở hậu trận của quân Lương đột nhiên biến sắc, vội vàng nói với Mã Siêu: "Thiếu tướng quân, thằng đẹp trai đó chính là thủy quân đại đô đốc Chu Du của Đông Ngô. Trở ngại lớn nhất khi chúa công tương lai chinh phạt Giang Đông chính là thủy quân, giết Chu Du thì chẳng khác nào hủy thủy quân của Giang Đông, mau giết hắn đi!"

"Thủy quân đại đô đốc Chu Du?" Mã Siêu giục ngựa lao lên, ngẩng mặt lên trời, quát: "Hiện tại mới nghĩ tới chuyện chạy trốn thì đã muộn rồi!"

"Đi!"

Tôn Sách lấy cán thương vỗ mạnh lên mông ngựa của Chu Du, tọa ky bị đau lập tức tung vó lao về phía trước. Chu Du từ trên ngựa quay đầu lại, nói với Tôn Sách: "Bá Phù, không được ham chiến!"

"Muốn đi ư? Không có cửa đâu!"

Mắt thấy Chu Du giục ngựa lao đi, trong mắt Mã Siêu lộ ra sát cơ, lật tay từ sau yên rút ra một cây lao ném vào lưng Chu Du. Cây lao nặng hơn chục cân lập tức phá không bay đi, vang ra tiếng rít, ảo hóa thành một đường đen mờ mờ bắn về phía lưng của Chu Du như thiểm điện.

"Đừng có mơ!"

Tôn Sách quát một tiếng, dùng trường thương trong tay chém ra, cây lao do Mã Siêu ném bị đánh bay.

"Ừ, thử cái này đi!"

Mã Siêu hừ lạnh một tiếng, rút ba mũi lao còn lại nắm toàn bộ trong tay, sau đó quát một tiếng rồi dùng toàn lực ném ra.

Ba mũi lao mỗi mũi vẽ ra một quỹ tích mơ hồ, trong không trung xếp thành hình chữ phẩm (品), nhắm tới lưng của Chu Du. Tôn Sách ngửa mặt lên trời hút dài một tiếng, cả người đột nhiên từ trên lưng ngựa đằng không mà lên. Hai tay giống như thiểm điểm thò ra bắt lấy hai mũi lão, đồng thời há miệng ra cắn, không ngờ lại dùng răng cắn chặt được một mũi lão còn lại!

"Tôn Sách, đằng sau ngươi chính là Chu Du, có gan thì tránh đi!"

Trên mặt Mã Siêu thoáng hiện một nụ cười ác độc. Cánh tay cường kiện đột nhiên co ra sau, sau đó mượn tốc độ lao nhanh của chiến mã dùng Thiên Lang thương làm mũi lao cuối cùng ném mạnh ra. Thiên Lang thương dài một trượng tám, nặng mấy chục cân lập tức xé rách không khí, gào rít bắn về phía Tôn Sách đang ở trong không trung.

Tôn Sách người đang ở trong không trung nên căn bản là không có chỗ mượn lực. Dưới loại tình huống này đành dùng cây lao nặng hơn chục cân mà cản Thiên Lang thương thế đại lực trầm thì chẳng khác nào tự sát. Bởi vì cán gỗ yếu đuối của lao căn bản là không thể chịu được va chạm mạnh. Tôn Sách vốn muốn vặn hông né tránh, bên tai lại nghe thấy câu nhắc nhở ác độc của Mã Siêu.

"Tôn Sách, phía sau ngươi chính là Chu Du, có gan thì né đi!"

Thân hình của Tôn Sách đột nhiên cứng đờ, đôi mắt vốn đen láy trong khoảnh khắc biến thành đỏ rực, đột nhiên vứt lao đi rồi giang hai tay bắt Thiên Lang thương đang gào rít bay tới. Không hổ là Tôn Sách, tuy nười dang ở trong không chung không có chỗ mượn lực, nhưng nhãn lực và ngoan kình thì vẫn còn, không ngờ lại thực sự bắt được Thiên Lang thương.

Có điều Tôn Sách đã đánh giá quá thấp lực lượng của Mã Siêu.

Lực lượng được quán chú trên Thiên Lang thương thực sự là quá lợi hại, không ngờ lại đẩy cả người Tôn Sách bay ra sau.

Mã Siêu cơ hồ là dồn lực lượng toàn thân vào trong một cú ném kinh thiên này, lại thêm quán tính cường đại do chiến mã đang lao đi mang tới, Tôn Sách tuy nắm được Thiên Lang thương, cũng thành công làm yếu đi thế bay lên trước của nó, nhưng lại không thể triệt để giữ lại được. Một cảm giác lạnh đến thấu xương từ vùng bụng ập tới. Tôn Sách kinh ngạc cúi đầu, mắt trợn trừng nhìn Thiên Lang thương đâm toạc bụng mình, từng tấc từng tấc chui vào trong cơ thể.

"Rầm!"

Thiên Lang thương gào rít lao tới mang cả người Tôn Sách đập vào Chu Du. Thân hình của Tôn Sách hơi ngừng lại, Thiên Lang thương sắc bén liền xuyên qua thân thể của hắn, rồi không chút trở ngại đâm vào cơ thể của Chu Du, xâu cơ thể của hai người lại với nhau giống như châu chấu.

Thiên Lang thương dư thế chưa hết, lại hất cả Chu Du từ trên ngựa bay đi, khiến hai người ở trong không trung trượt đi một đoạn cự ly cuối cùng. Sau đó đâm mạnh vào trong một cây đại thụ, mũi thương sắc bén đâm vào trong đại thụ ba tấc. Đính Tôn Sách và chu ở trên cây.

Phan Chương xuất lĩnh sơn việt tinh binh vừa xông vào trong rừng, đập vào mắt chính là cảnh cực kỳ máu tanh này. Một cây đại thụ, một thanh ngân thương, Tôn Sách và Chu Du lưng dựa lưng, giống như là một xâu thịt nướng bị xuyên trên ngân thương. Cán của ngân thương thì đang rung động kịch liệt, phát ra âm rung chói tay.

"Công tử!"

"Đại đô đốc!"

Phan Chương gào lên một tiếng, kinh hãi quỳ xuống đấy, hai tay không biết là nên ôm đại thụ hay là ôm Tôn Sách và Chu Du đang ở trên cây mới tốt. Sơn việt tinh binh ở phía sau Phan Chương lao ra, thấy cảnh này cũng giống như là kiến bò trên chảo, lập tức lọan trận cước, nhất thời không biết lên làm gì.

Tia máu đỏ sẩm từ khóe miệng Tôn Sách trào ra, nhưng mắt của Tôn Sách vẫn còn sáng quắc, vô cùng bình tĩnh nói với Phan Chương: "Phan Chương tướng quân không được rối loạn. Hiện tại không cần phải để ý đến bản công tử. Mau dẫn quân phát khởi tiến công với quân Lương Châu! Chỉ có đánh lui quân Lương Châu thì mới có thể cứu được tính mạng của bản công tử và đại đô đốc!"

"Tuân lệnh!"

Phan Chương đứng bật dậy, giơ khảm mã đại đao về phía trước, gào lớn: "Các huynh đệ, liều mạng với phản quân Lương Châu!"

"Liều mạng!"

"Liều mạng!"

"Liều mạng!"

Sơn việt tinh binh hưởng ứng ba tiếng, thân thế rung trời!

Ở bên ngoài mấy chục bước, Pháp Chính thấy Ngô binh từ trong rừng xông ra càng lúc càng nhiều, không hỏi giục ngựa lên, nói với Mã Siêu: "Thiếu tướng quân, quân Ngô binh nhiều, không bằng lui về ải khẩu đã."

"Đợi đã, Tôn Sách và Chu Du còn chưa chết!" Mã Siêu đột nhiên giơ tay trái ra, nói với thân binh ở đằng sau: "Đưa cung đây!"

"Thiếu tướng quân, cung của ngài đây!"

Sớm đã có thân binh đưa thiết thai cung của Mã Siêu tới.

Mã Siêu lại đưa tai phải ra, quát: "Tiễn đâu!"

"Thiếu tướng quân, tiễn của ngài dây!"

Mã Siêu lắp lang nha tiễn to như ngón tay cái lên dây cung, quát khẽ một tiếng rồi kéo cây cung mạnh năm thạch, đợi cung cong như trăng tròn thì mới thả tay phải ra, chỉ nghe thấy ong một tiếng, lang nha tiễn rời khỏi dây giống như lưu tinh xé không bay lên, lao thẳng ra ngoài mấy chúc bước, nhắm vào Tôn Sách và Chu Du đang bị treo trên cây.

"Không!" Phan Chương đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đạo hàng quan xẹt qua đỉnh đầu, nhắm vào Tôn Sách và Chu Du ở đằng sau, biết rằng cứu viện thì đã không kịp. Phan Chương lập tức phát ra một tiếng gầm như dã thú, rồi cao giọng quát: "Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ mau bày trận, bắn chết đám súc sinh này đi."

"Mã Siêu, bản công tử tuyệt đối không cho ngươi được như ý đâu!"

Ở ngoài mấy chục bước, Tôn Sách đang bị treo trên cây đột nhiên há to miệng, máu giống như nước suối phun ra, trong màu trắng thê diễm lờ mờ lộ ra răng trắng ởn, dữ tợn, tàn nhẫn hơn nữa còn băng lãnh. Tôn Sách dùng hết lực lượng cuối cùng rướn mình lên, hàn quang lóe lên, lang nha tiễn sắc bén đâm vào người của Tôn Sách, sâu vào nội phủ.

Tôn Sách không ngờ lại rướn ngang người dùng thân thể làm bia thịt, nhận một mũi lợi tiễn đủ để xuyên qua thân thể của hai người.

"Bá Phù!" Chu Du dựa lưng vào Tôn Sách cố gắng quay đầu lại, dư quang ở khóe mắng vừa hay nhìn thấy cảnh này, không khỏi sầu thảm nói: "Ngài vốn có thể né được một thương của Mã Siêu, cũng có thể né được một mũi tên này, cớ sao lại không tránh?"

Tôn Sách cố gắng mở miệng, nói: "Phụ thân có thể không có Tôn Sách, nưng không thể không có Công Cẩn ngươi! Mã đồ tể bùng bá phương bắc, kỵ binh vô địch. Giang Đông ta an phận một góc, chỉ thủy quân là có thể tranh phong cùng hắn. Công Cẩn chính là thủy quân đại đô đốc, gắn với sinh tử tồn vong của Đông Ngô, không thể có sơ xuất gì được." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Nhưng Bá Phù ngài là trưởng tử của chúa công mà!"

"Tôn Sách tuy chết nhưng vẫn còn có Trọng Mưu, Thúc Bật, Quý Tá đủ để kế thừa đại nghiệp của phụ thân, Công Cẩn nếu chết ai có thể là thủy quân đại đô đốc đây?"

"Bá Phù..."

"Công Cẩn... phụ thân, và Trọng Mưu đành đành nhờ vào ngươi... ngươi, ặc...

"Phóng tên, mau phóng tên!"

Phan Chương ôm lấy một đoạn cự mộc, giơ lên chắn trước người Tôn Sách và Chu Du, sau đó quay đầu lại gào đến khản cả giọng, chỉ huy sơn việt cung tiễn thủ bày trận phóng tên, cuối cùng có hơn hai trăm cung tiễn thủ bày trận, nhắm tới Mã Siêu, Pháp Chính và Lương Châu thiết kỵ ở ngoài mấy chục bước mà kéo cung phóng tên.

Ở ngoài mấy chục bước.

"Đáng ghét!" Mã Siêu hậm hực vung vẩy thiết thai cung trong tay, nói với Pháp Chính: "Hiếu Trực, ngươi dẫn các huynh đệ lui về ải khẩu trước, bản tướng quân đi một lát rồi quay lại!"

"Thiếu tướng quân, không được đâu!" Pháp Chính lao lên trước nắm giây ngựa của Mã Siêu, vội vàng nói: "Thiếu tướng quân không được mạo hiểm!"

"Thiếu tướng quân!" Hàn Đức đột nhiên giục ngựa xông lên trước, vội vàng nói: "Pháp Chính tiên sinh, ngoài cửa ải đột nhiên có quân Ngô giết ra, phải tới mấy ngàn người!"

"Hả?" Pháp Chính nghe vậy thì giật nảy mình, thất thanh nói: "Hỏng rồi! Thế này trước bị chặn đường, sau có truy binh, chúng ta bị kẹp ở cửa ải này rồi. Thiếu tướng quân, xin lập tức lệnh cho toàn quân lui về thủ cửa ải, lợi dụng quân doanh bỏ đi để ngăn quân Ngô, không thể dây dưa được nữa, nếu không sẽ không kịp!"

"Đáng ghét! Tiện nghi cho thằng nhóc Chu Du rồi." Mã Siêu hậm hực vung vẩy thiết thai cung trong tay, quát: "Các huynh đệ rút thôi, lui về cửa ải để thủ!"

Dưới một tiếng hạ lệnh của Mã Siêu, Lương Châu thiết kỵ lập tức giống như gió lốc quay về cửa ải.

Phan Chương cũng không truy kích, khi vội vàng bước lên cứu Tôn Sách, Chu Du thì Tôn Sách đã tuyệt khí thân vong. Chu Du thì ngực phải bị đâm xuyên, mất máu cực nhiều, lúc này sắc mặt trắng bệch, chỉ còn thở thoi thóp! Phan Chương lòng nóng như lửa đốt, vội vàng ngẩng đầu quát: "Lang trung, lang trung ở đâu?"