Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 406: Dùng mạng đổi mạng (2)



Trong trận của Lương CHâu quân.

"Ách" Mã Dược đột nhiên trơn trừng hai mắt:

"Cái gì?" Trâu nước".

"Hóa ra là 1 đàn trâu, trời ạ".

Giả Hủ lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán nói:

"Công phu giữ bí mật của Tào A man đúng là gia truyền, thần không hay quỷ không biết lại đem được 1 đàn trâu lớn vào trong trận, thám mã của Câu Đột tướng quân không có phát hiện ra được".

Câu đột có chút bất an gãi gãi đầu, Tào quân ra trận từ khi trời còn tối đen, cho nên Thám báo không phát hiện ra được 1 đàn trâu lớn của Tào quân.

"Có chuyện gì sao?"

Lý Túc đối với phản ứng của 2 người cảm thấy rất hoang mang, thấp giọng nói:

"Trâu nước thì đáng sợ lắm sao?"

Mã Đồ phu và Cổ Độc sĩ mồ hôi lạnh đều bốc lên đến đỉnh đầu, nhưng tướng sĩ trước trận lại không cho là vậy

Nhìn thấy Tào quân dẫn ra 1 đàn trâu lớn, quân Lương CHâu lập tức cười ha hả, thậm chí kiêu tướng của quân Lương Châu là Lý Mông còn ôm bụng cười to:

"Chúa công, Tào quân không còn cách nào khác, tìm không được chiến mã lại đem trâu làm tọa kỵ, đúng là ngưu binh. Haha, mạt tướng đau bụng quá".

"Câm miệng!"

Mã Dược hung hăng quất 1 roi lên lưng của Lý Mông, mắng:

"Tiểu Tử ngươi có biết cái gì đâu, ai bảo là ngưu binh, đây là Hỏa Ngưu trận, Hỏa ngưu trận".

"A"

Lý Mông bị ăn một roi ngựa, lập tức im bặt không dám lên tiếng,

"Lý Mông".

Mã Dược đưa ánh mắt nhìn vào Lương Châu kiêu tướng, nghiêm nghị quát:

"Ngươi có sợ chết không?"

Lý Mông trợn trừng mắt, lạnh lùng nói:

"Sợ cái lông chim ấy".

"Được, bổn tướng quân cho ngươi 500 trọng giáp bộ binh".

Mã Dược nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng:

"Ngươi phải đi ngăn trở bầy Hỏa ngưu này, không có quân lệnh của bổn tướng quân, không được phép lùi về sau, cho dù 500 tướng sĩ chết chỉ còn có 1 mình ngươi, cũng không được phép lui về. Có nghe rõ không?".

"Rõ rồi".

Lý Mông lạnh lùng nói:

"Mạt tướng sẽ không làm nhục mệnh".

Mã Dược bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về hướng Cao Thuận đang vuốt cằm, Cao Thuận giục ngựa chạy về phía trước, nghiêm nghị thét lớn:

"Bộ Binh trọng giáp hàng thứ nhất bước ra khỏi hàng".

….

Trước trận của Tào quân.

Lý Điển xoay người đứng trên lưng trâu, cầm trường đao trong tay, nghiêm nghị quát lớn:

"Các huynh đệ, xung phong".

"Sát sát sát!"

500 quân tinh nhuệ mặc trọng giáp của Tào quân hưởng ứng hô lớn,.

Tất cả xoay người trèo lên lưng trâu, thúc nhanh 1 tiếng, chỉ thoáng cái, 500 con đâu, 2000 cái chân đồng loạt chạy trên cánh đồng hoang vu, bụi bốc lên mù mịt, bởi vì thể hình của bọn trâu này rất lớn, có cái sừng sắc nhọn. Thanh thế so với quân Thiết Kỵ Lương Châu chỉ có hơn không kém.



Trước trận tiền của Lương Châu quân.

Cao thuận giục ngựa chậm rãi đi ra trước trận của 500 tướng sĩ, giơ cao cánh tay bị chút lên, quát:

"Theo quân quy của Lương Châu, có công tất được thưởng, sai lầm tất bị phát. Lâm trận bỏ chạy, trảm lập quyết, tru di tam tộc. Anh dũng tiến về phía trước, cho dù có chết trận, phúc sẽ đến với con cháu. Ba quân tướng sĩ nghe lệnh, biến thành Ngư Lệ Trận, lập tức xung phong".

"Xung phong"

Lý Mông thét dài một tiếng, cầm trường đao trong tay chém vài phát trong không trung, hung hăng lao thẳng ra phía trước.



Trước trận Tào quân.

Mấy trăm con trâu đang lao nhanh, mấy ngàn cái vó đang điên cuồng nện xuống đất.

Đôi mắt sáng ngời của Lý Điển đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, cuối cùng ngoái lại liếc nhìn Tào Tháo, nặng nề gật đầu một cái.

Ánh mắt của Tào Tháo thoáng chốc trở nên lạnh lùng, phất tay với Vu Cấm, thần sắc ảm đạm, Vu cấm buồn bã, tuy không dám nhìn nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng quát lớn:

"Hỏa tiễn, bắn tên".

"Hưu hưu hưu "

Mấy trăm cung tiễn thủ đã sớm chuẩn bị, trên dây cung đã có sẵn hỏa tiễn, mấy trăm mũi Hỏa Tiễn phóng lên không trung, nhanh chóng đuổi theo Ngưu Kỵ Binh của Lý Điển, rít lên rồi rơi xuống, lửa cháy bùng lên trên lưng 500 con trâu, chỉ trong một thoáng, tiến gầm rú vọng lên chín tầng mây, đàn trâu đột nhiên tăng tốc.



Trước trận hai quân.

Mã Đồ Phu và Tào A Man đều ngừng hẳn hô hấp.

Hảo ngưu trận có thể đảo loạn trận hình của quân Lương Châu hay không?

500 tử sĩ của Lý Mông có thể ngăn cản đàn đâu điên cuồng này không?

Nếu như Hỏa Ngưu trận không làm rối loạn trận hình của quân Lương Châu, thì trận chiến này Tào Tháo chỉ còn 1 cách duy nhất, đó là hạ lệnh lui binh.

Nếu như 500 tử sĩ của Lý Mông không ngăn cản được Hỏa Ngưu trận, thì 500 con Hỏa Ngưu này sẽ xông vào, trận thế của quân Lương Châu thất loạn.

Lúc đó Tào quân sẽ thừa thế đánh lén, hậu quả không cần tưởng tượng cũng biết.

"Lý Điển tướng quân, ta trông chờ vào ngươi đó".

"Lý Mông, ngàn vạn lần đừng làm cho bổn tướng quân thất vọng".



Hai quân.

500 Lương Châu tử sĩ xếp thành Ngư Lệ Trận, đang mãnh liệt va chạm cùng với đàn Hỏa ngưu, trong cháy mắt liền nghiền nát hàng thứ nhất của Lương Châu quân thành thịt vụn, 50 Lương Châu tử sĩ thậm chí chưa kịp vung đao đã ngã xuống thành vật hi sinh.

Sự chắc chắn của áp giáp cũng không mang tới vận may cho họ. Sự cứng rắn của móng sắt nghiền nát tấm thân của những người tử sĩ.

Tiếp theo, 50 tử sĩ của hàng thứ 2 bên Lương Châu quân ngã xuống, rồi hàng thứ 3, hàng thứ 4, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, 200 tử sĩ của Lương Châu quân đã ngã xuống dưới chân của bầy Hỏa ngưu.

Nhưng mà sự hi sinh của 200 Lương châu tử sĩ cũng đã đạt được kết quả, tốc độ của bầy Hỏa Ngưu đã chậm lại, sau đó hàng sau của bầy hỏa ngưu lao mạnh vào hàng đầu, trong nháy mắt đàn trâu trở nên hoảng loạn.

Ngư Lệ Trận, đây chính là chỗ lợi hại của Ngư Lệ Trận.

Tầng tầng ngăn chặn, liên tiếp chống cự.

Tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng lại có thể vô hình tạo thành thế chống cự, làm cho đối phương không thể đột phá phòng ngự, làm cho quân địch cảm thấy mệt mọi hoặc có cảm giác bất đắc dĩ, bầy hỏa ngưu tuy lao nhanh, nhưng không thể đột phá tầng tầng ngăn chặn của Ngư Lệ Trận.

"Sát"

Vừa mới đến tầng thứ 5, 50 Lương Châu tử sĩ đã gầm lên xông tới.

Tầng thứ 6, 7. 8. 9. tầng thứ 10, Lương Châu tử sĩ dưới sự chỉ huy của Lý Mông không nhanh không chậm xông lên, trong nội tâm của bọn họ tràn đầy sự sợ hãi, nhưng không có ai lùi bước.

Sự uy nghiêm của quân quy Lương Châu tựa như 1 thanh bảo kiếm sắc bén, treo trên đỉnh đầu của tướng sĩ Lương Châu.

Ngoại trừ anh dũng lao về phía trước, thì bọn họ không còn con đường nào khác, cho dù biết rõ là chết, nhưng cũng không lùi nửa bước.

Bởi vì đi tới thì mới có con đường sống, cho dù có chết trận, cũng để lại phúc cho vợ con, nhưng nếu lùi lại vẫn chết, mà còn bị tru di tam tộc.



"Phù".

Mã Dược thở dài một hơi.

Hàng rào bằng thịt người cuối cùng cũng trụ vững trước móng sắt của bầy Hỏa ngưu.

Ý chí của con người còn hơn sự điên cuồng của dã thú.

"Phù".

Giả Hủ cũng đồng dạng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương. Bây giờ đến phiên quân Lương Châu tiến hành phản kích.



Tào Tháo ngưng trọng thở dài một hơi.

Lương Châu binh cường hãn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Quân đội của Mã đồ phu đến tột cùng có bí quyết gì đây?

Quách Gia thần sắc nghiêm nghị, thở dài buồn bã:

"Lương Châu binh dũng mãnh như vậy, có thể dùng tấm thân máu thịt đối chọi với móng sắt của bầy Hỏa ngưu, chỉ cần như vậy là đủ rồi, xem thấy vậy là đủ rồi".



Trước trận hai quân.

Hàng cuối cùng của Lương Châu tử sĩ tức giận tru lên, xông tới, bi tráng ngã xuống dưới móng sát của Hỏa ngưu.

Giờ đây, chỉ còn duy nhất kiêu tướng Lý Mông của Lương Châu quân, binh sĩ không còn ai sống sót.

Âm thanh thê lương của Mã Dược cứ quanh quẩn bên tai Lý Mông:

"Cho dù 500 tướng sĩ chết đi còn lại có 1 mình ngươi, ngươi cũng không được lui về phía sau, Nghe rõ chưa?".

Ngẩng đầu lên nhìn, thì bầy Hỏa ngưu của Tào quân cũng đã loạn thành một đống, càng ngày càng có nhiều hỏa ngưu xông tới, đè nhau xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tướng sĩ ở trên lưng châu không kịp đào thoát, không phải bị trâu dẫm chết, mà là bị thân thể to lớn của chúng ép cho đứt từng khúc.

Đàn trâu húc loạn, hỏa quang chói mắt.

Lý Mông ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, trường đao trong tay vung lên, một đầu Hỏa ngưu rơi xuống. Máu tươi nóng hổi phun lên mặt Lý Mông, sau đó chảy xuống dưới.

Lý Mông nhếch miệng cười, lạnh lẽo như quỷ, cái lưỡi thò ra liếm máu, hút luôn những giọt máu trâu vào trong miệng.

"Thùng thùng!"

Tiếng bước chân trầm trọng vang lên, một thân ảnh khôi vĩ từ trong ngọn lửa bước ra, đứng trước mặt Lý Mông, Lý Điển, đúng là Lý Điển. Đây là 2 người cuối cùng còn sống.

Bây giờ không còn thứ gì khác, mà là vì tôn nghiêm của nam nhân, đây là số mệnh của quân nhân.

"Đi chết đi!"

Lý Điển hét lớn 1 tiếng, tung người lên trên không nhảy tới. Tuy người đang ở trên không, trường đao của Lý Điển đã như thái sơn áp đỉnh hạ xuống.

Đôi mắt đỏ rực của Lý Mông đột nhiên trở nên điên cuồng, quỷ dị, vui vẻ, chỉ nhìn tốc độ xuất đao của Lý Điển đã rõ độ mạnh yếu, Lý Mông biết mình không phải đối thủ.

Nhưng Lý Mông có lòng tin giết chết Lý Điển, đó là lòng tin của 1 Lão binh.

Lý Mông không tránh nhé, đột nhiên vứt đao giơ cánh tay cản thế bổ của Lý Điển.

Khóe miệng của Lý Điển cười lạnh, chỉ bằng tấm thân huyết nhục muốn ngăn cản đao phong sắc bén ư?

"Quả thực đúng là muốn chết".

"Phốc!"

Trường đao của Lý Điển cắt đứt cánh tay phải của Lý Mông, thế còn chưa hết đâm luôn vào ngực phải, cơ hồ đã chém Lý Mông thành 2 đoan.

Người bị trọng thương như vậy, cho dù là Đại la Kim Tiên cũng không cứu được, Lý Điển cười lạnh, đang muốn giơ chân lên gạt thi thể của Lý Mông, đột nhiên dị biến phát sinh. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Lý Mông đã dùng tính mạng của mình để đánh cược, đúng vào giờ khắc Lý Điển chủ quan.

Đây là một cơ hội duy nhất của Lý Mông, cơ hội cuối cùng. Một thanh chủy thủy sắc bén quỷ mị đi từ cánh tay trái của Lý Mông lao ra, Lý Điển không ngờ Lý Mông bị trọng thương như vậy, mà vẫn còn có thể hung dữ xuất thủ, không kịp ứng phó, bị Lý Mông nhất kiếm phong hầu.

Cho đến khi cổ họng bị chủy thủ sắc bén đâm vào, Lý Điển mới đột nhiên nhớ tới, người này là binh sĩ của Mã Đồ phu, nhưng đã quá muộn, sức lực như một tia sáng biến mất, một đi không trở lại, cái đầu của Lý Điển nghẹo sang 1 bên, khó khăn lắm mới quay đầu nhìn về phía Tào Tháo, cái nhìn đầy tiếc nuối.

Thừa tướng, Lý Điển không thể đi theo người chinh chiến sa trường được nữa rồi, ai…

Lấy mạng đổi mạng, lại lấy mạng đổi mạng.

Mặc dù quân quy của Lương Châu quân đã theo đổi, nhưng Mã Đồ phu chính là hồn của quân đội.

Đến lúc này, 500 tử sĩ toàn quân bị diệt, 500 Hỏa ngưu trận cũng tan thành mây khói.

Đây là một kết cục lưỡng bại câu thương, nhưng trên thực thế quân Lương Châu đã thắng.

Mã Đồ phu đã phải trả một cái giá lớn để hóa giải đòn sát thủ cuối cùng của Tào Tháo.

Từ giờ phút này, Tòa quân đã hoàn toàn đánh mất thế chủ động trên chiến trương, hoàn toàn chìm đắm trong bị động, hoàn toàn chìm đắm trong khốn cảnh, bắt đầu từ giờ phút này, Tào Tháo không phải lo tới chuyện đánh bại Lương Châu quân, mà là làm thế nào an toàn rút lui về đại doanh, an toàn rút lui về uyển thành.?



Trước trận Lương Châu quân.

Sát

Sát

Sát

Được 500 tử sĩ khích lệ, sĩ khí Lương châu quân tăng vọt, sát khí ngút trời. Tướng sĩ Lương châu quân dùng thân thể bằng máu thít đối chiến với bầy Hỏa ngưu, làm cho tim bọn họ rét lạnh, địch nhân không phải là người, mà là 1 đám dã thú. Trong khi đó, sĩ khí quân Tào đại giảm.

Sĩ khí đã như thế này, lúc này còn không tấn công thì đợi đến lúc nào?

"keng"

Âm thanh chói tai của kin loại vang lên.

Mã Đồ phu rút Thất tinh bảo kiếm, giơ lên đỉnh đầu, hung hăng chém mạnh ra phía trước.