Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 192: Hỏa Ngưu trận (2)



Tầng này cỏ khô bởi vì không đủ để ngăn cản kỵ binh đột kích cho nên không khiến cho người Hung Nô phải chú ý đến.

Đang phi nhanh trong trận Hung Nô, Tả Anh Vương Tri Nha Sư không nén nổi vẻ kích động nói với Vu Phu La bên cạnh: " Đại Thiền Vu, quân ta đã đột phá quân Hán, chiến thuật xuyên thấu đã thành công, ha ha ha ~~ "

Hữu Anh Vương Nô Nhi Khất cũng hưng phấn không dứt mà nói: " Tiếp theo là có thể chia cắt, bao vây, sau đó tiêu diệt quân Hán. Đại Hung Nô sẽ nhanh chóng giành được thắng lợi cuối cùng, ha ha ha ~~ "

Tri Nha Sư nói: " Bất quá, có thể dễ dàng xuyên thấu trận hình quân Hán như thế thì có chút nằm ngoài dự đoán."

Vu Phu La nói: " Trương Hoán tuy là đại tướng lão luyện của Đại Hán, nhưng hắn lại phạm vào sai lầm trí mạng! Nếu như hắn không chia đội thứ hai làm hai đạo quân rút lui ra sau hai cánh kỵ binh để nhóm trận phòng ngự thì trận chiến này thắng bại ~~ còn không biết chừng. Coi như quân ta cuối cùng nếu có chiến thắng thì cũng chỉ sợ là thắng thảm. Nhưng hiện tại hắn lại mê muội chia đôi đội hai tinh nhuệ lại được dưỡng sức, sau khi rút lui tới sau hai cánh nhóm trận tạo cơ hội cho quân ta dễ dàng chọc thủng thế trận ~~ "

Tri Nha Sư nói: " Trương Hoán tại sao làm như vậy?"

Vu Phu La nói: "Cái này không đơn giản, trong đại doanh quân Hán nhất định còn có một đạo phục binh. Gã Trương Hoán này, tham vọng thật đúng là không phải tầm thường. Hắn muốn lợi dụng tâm lí quân ta nóng lòng chọc thủng phòng tuyến để tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy chết người. Hắn sẽ dùng phục binh trong đại doanh ngăn cả kỵ binh quân ta đột kích. Sau đó dùng hai cánh quân tả hữu tinh nhuệ lại còn đang sung sức của thê đội hai từ hai phía trái phải của quân ta đột kích chặn đường tiến. Sau đó dùng năm ngàn kỵ binh vẫn chưa dùng đến để cắt đứt đường lui của quân ta. Trương Hoán ~~ muốn một miếng nuốt sạch đại quân bốn vạn người của Đại Hung Nô ta a!"

Tri Nha Sư thất thanh nói: " Cái gì, chỗ này hiển nhiên là một cái bẫy sao?"

" Không cần lo lắng!" Vu Phu La lãnh đạm nói: " Trương Hoán muốn một miếng nuốt trọn bốn vạn thiết kỵ của Đại Hung Nô, để xem răng quân Hán cứng tới đâu! Mưu đồ hoàn hảo này được dựa vào cơ sở là ~~ trong doanh trại quân Hán nhất định phải có phục binh đủ để ngăn cản cuộc đột phá của bốn vạn thiết kỵ Đại Hung Nô ta!"

Tri Nha Sư nói: " Đại Đan Vu, mạt tướng hiểu ra là thiết kỵ Đại Hung Nô chỉ cần đột phá phục binh trong doanh trại quân Hán thì quân Hán tất bại không còn nghi ngờ gì nữa, đúng không?"

...

Cánh phải quân Hán.

Tả Tư Mã trầm giọng nói: " Người Hung Nô dễ dàng chọc thủng phòng tuyến quân ta như thế, Vu Phu La hiện tại nhất định rất đắc ý!"

Tả Tư Mã cười dữ tợn nói: " Chẳng còn bao lâu nữa thì người Hung Nô phải khóc cha khóc mẹ rồi!"

" Tướng quân, đã đến lúc phát động phục binh!"

Tả, hữu Tư Mã đồng thời đưa mắt chăm chú nhìn Trương Hoán.

Trong lòng Trương Hoán thở dài nhè nhẹ, kỵ binh Hung Nô đột nhiên vượt qua vòng chiến trước sau không thể biết trước yếu tố nguy hiểm. Chính bây giờ là lúc quyết định thắng bại của cuộc chiến giữa hai bên. Không thể chờ thêm đám kỵ binh Hung Nô vừa bất ngờ ra khỏi cuộc chiến nữa (Toán quân của Mã Dược.) Phải tiêu diệt chủ lực quân Hung Nô của Vu Phu La trong thời gian ngắn nhất! Để đến khi đạo quân Hung Nô đi tập kích quay về thì không cách nào thay đổi kết cục chiến tranh nữa.

Trương Hoán rốt cục cũng nén lòng ra quyết định, lãnh đạm nói: " Phóng tín hiệu lên ~~ phục binh xuất kích!"

" Tuân mệnh!"

Tả Tư Mã trả lời rồi giương cung lắp tên, sớm đã có tên thân binh tiến lên đốt nắm vải tẩm dầu quấn quanh đầu mũi tên. Tả Tư Mã buông tay phải, dây cung vang lên, một mũi hỏa tiễn đã xé gió bay lên không trung vẽ ra đường cong chói mắt bay thẳng vào đại doanh sau hậu trận quân Hán.

Trong giây lát cổng doanh trại quân Hán ầm ầm mở ra. Cùng với lúc cổng trước của doanh trại đổ sầm sập xuống, hàng dào dày đặc cũng ngả xuống từng mảng. Đám kỵ binh Hung Nô đi đầu đang định xông vào chợt giật mình phát hiện. Đằng sau hàng rào đổ xuống lại tụ tập một đám đen sì sì toàn bò hoang!

Phóng mắt nhìn tiếp thì trong trại đều là bò hoang, ít nhất cũng có mấy ngàn con!

Càng làm cho người ta giật mình chính là trên lưng đám bò hoang này đều được buộc vào một búi cỏ khô, trong không khí vẫn tràn ngập mùi vị dầu hỏa ~~

" Phóng hỏa!"

Tiểu giáo ra lệnh một tiếng, đám phục binh trong trại bắn cầu vồng loạn xạ hàng loạt mũi hỏa tiễn. Mấy trăm mũi hỏa tiển lập tức bắn vòng cung vào cỏ khô tẩm dầu. Trong phút chốt tàn lửa bay lên không trung đầy trời. Cùng với việc phóng hỏa và binh lính reo hò đuổi đi, đám bò hoang bị hoảng sợ bắt đầu nhằm phía trước mà chạy như điên. Hơn nữa càng chạy càng nhanh ~~

...

Trong trận Hung Nô.

Tri Nha Sư cũng lạnh buốt sống lưng, nhìn chằm chằm một cách khó tin vào vào lớp lớp bò hoang bị đốt lửa mà lắp bắp nói: " Kia ~~ là cái gì?"

Sắc mặt Vu Phu La giây lát trở nên trắng bệch, cũng lắp bắp theo: " Bò ~~ lửa ~~ trận bò lửa!?"

Nô Nhi Khất cẩn thận giật cương ngựa của Vu Phu La nhắc nhở: " Đại Đan Vu, hay chúng ta nhanh chóng lui về hậu trận đi thôi. Ngài nhìn xem nơi này trên mặt đất nơi nơi đều là cỏ khô, nếu lát nữa dám bò lửa kia chạy lại đây thì nhất định sẽ cháy lớn~~ thật đáng sợ!"

Nô Nhi Khất chỉ mới nói một nửa thì đã không thể tiếp được nữa, sắc mặt thì xám ngoét. Bởi vì hắn hoảng sợ khi thấy hầu như cả chiến trường đều đã bị cỏ khô bao trùm. Bốn vạn thiết kỵ Đại Hung Nô rõ ràng đang bước một chân vào cái bẫy mà người Hán đã bố trí sẵn! Đám người Hán chết tiệt ~~ thực đúng là một lũ giảo hoạt, thâm độc ~~

" Đại Thiền Vu ~~" Tri Nha Sư dưới tình thế cấp bách hỏi lớn: " Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

...

" Oanh!"

Cuối cùng thì thiết kỵ Hung Nô và trận bò lửa cũng xô vào nhau mãnh liệt. Tiếng ngựa hí người kêu thảm thiết cùng với tiếng bò rống thoáng chốc trộn lẫn vào nhau. Các tàn lửa văng tung tóe khắp nơi bắt vào đám cỏ khô phủ kín thảo nguyên. Nhưng chỗ cỏ khô này cũng không phải là cỏ khô thông thường, mà là "Bạch thảo!"

Trên chiến trường lập tức khói mù cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời.

Ngọn lửa từ Bạch thảo mặc dù không đủ để đốt chết kỵ binh Hung Nô, nhưng chính đám khói mù cuồn cuộn tỏa ra thì đủ để làm cho kỵ binh Hung Nô lâm vào kinh hoàng. Trong bóng tối và hỗn loạn lại thêm đang bị lửa thiêu nên đám bò hoang càng chạy cuồng loạn. Không ai có đủ khả năng để ngăn cản chúng, kể cả những tráng sĩ anh dũng nhất không biết sợ nhưng lúc này đều không rét mà run ~~

Theo đàn bò lửa đang nổi cơn điên cuồng loạn xông vào khe hở giữa kỵ binh Hung Nô mà lửa cháy không ngừng mà lửa chuyển về phía sau. Lửa cháy, khói mù đang không ngừng lan rộng trong trận của đại quân Hung Nô mà lan ra khắp nơi ~~ Hơn nữa, trận cuồng phong trên thảo nguyên càng làm tăng thêm thế lửa. Ngọn lửa nhanh chóng lan tỏa đi khắp nơi ~~

Chỉ chốc lát thời gian, cả trận Hung Nô đã mịt mù cuồn cuộn khói. Vô số kỵ binh Hung Nô kỵ binh đều bị màn khói dày đặc làm hai mắt sưng đỏ, ho khan liên tục. Lại không rõ phương hướng nên chỉ biết phóng ngựa chạy trốn khắp nơi. Không ngừng có những kỵ binh không may bị ngã xuống đất liền bị đám vó ngựa ào ạt xông qua dẫm thành bùn ~~

...

Thấy người Hung Nô lâm vào cảnh hỗn loạn không ngờ, trên mặt Trương Hoán không hề thấy vẻ đắc ý chút nào. Trong mắt vẫn là sát khí lạnh lùng. Mệnh lệnh ban bố so ra càng lúc càng đáng sợ. Càng nhìn lại càng làm cho người Hung Nô đang lâm vào cuộc chiến cảm thấy tuyệt vọng ~~

" Truyền lệnh ~~, cánh phải quân bộ lập trận vòng cung!"

" Truyền lệnh ~~ kỵ binh hai cánh vu hồi hậu trận Hung Nô cắt đường rút lui!"

" Truyền lệnh ~~ đội cung nỏ lên phía trước. Cung tiễn thủ bắn cầu vồng không hạn chế ~~ "

Trương Hoán ban ra từng đạo mệnh lệnh. Quân Hán được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng hành động từ từ tạo thành một vòng vây khổng lồ quây lấy đại quân Hung Nô đang lâm vào hỗn loạn! Hơn một vạn bộ binh chia làm hai đội lập thành trận vòng cung khác nhau. Một đội có đầy đủ thuẫn dầy nặng, thương chống ngựa hung dữ để làm người Hung Nô đang đại loạn mất đi dũng khí công kích vào. Do đó bọn họ chỉ có thể tìm đường lui khác ~~

Phía trước là hỏa hoạn rực trời, đường này không thông.

Đường sống duy nhất ~~ là chỗ kỵ binh quân Hán còn chưa hoàn toàn bịt kín đường lui!

Trương Hoán dụng binh có thể nói là tàn nhẫn, năm ngàn kỵ binh chia làm hai đội, khó khăn lắm mới chặn được đường lui của kỵ binh Hung Nô. Nhưng không hoàn toàn bịt kín đường rút. Ở chỗ tiếp giáp giữa kỵ binh với bộ binh và giữa hai đội kỵ binh đều để lại lổ hổng. Đúng là có ba lỗ hổng để gây ra cho người Hung Nô đang gặp tai ương diệt vong có được tâm lí cố tìm đường sống ~~ truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Toa toa toa ~~ "

Trong tiếng xé gió liên tục không thôi, từng loạt mũi tên sắc bén trút xuống như mưa. Kỵ binh Hung Nô đang hoảng loạn hết cỡ ngã xuống từng mảng. Tiếng binh lính rên la cùng với tiếng ngựa hí cực kì hỗn độn. Trong đám loạn quân dày đặc như thế, nếu bị ngã ngựa thì cũng đồng nghĩa với tử vong ~~

...

Hữu trận quân Hán, Hữu Tư Mã không giải thích nổi đành hỏi: " Tướng quân, tại sao không để cho kỵ binh bịt kín nốt lổ hổng?"

Trương Hoán không đáp, nhưng Tả Tư Mã trả lời: " Nếu như bịt kín hoàn toàn lổ hổng thì người Hung Nô khi thấy không thể chạy trốn sẽ như chó cùng dứt dậu. Cứ như vậy thì quân ta mặc dù cuối cùng sẽ chiến thắng, nhưng chịu thương vong nặng nề! Nếu như để lại mấy lổ hổng thì người Hung Nô sẽ có tâm lí cầu may, một lòng chỉ nghĩ đến cố vượt qua lổ hổng chạy trối chết nên sẽ không liều mạng với quân ta. Hơn nữa ~~ khi tranh nhau đến lổ hổng thì còn có thể làm tăng sự hỗn loạn trong đại quân Hung Nô và tự giẫm đạp lên nhau nên quân ta có thể tránh được rất nhiều thương vong vô nghĩa!"

" Nguyên lai là như vậy." Hữu Tư Mã liên tục gật đầu nói: " Xem ra lúc này ~~ thì người Hung Nô đã hoàn toàn đi tong."

" Chưa chắc!" Trương Hoán lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm rời khỏi chiến trường mà lướt nhìn qua thảo nguyên trống trải dừng ở đường chân trời xa xa rồi bình tĩnh nói: " Nếu chưa đến lúc cuối cùng thì mãi mãi không nên có kết luận dễ dàng. Rất nhiều lúc, thắng bại thường thường chỉ xảy ra trong chớp mắt ~~ "

" Tướng quân nói tới năm ngàn kỵ binh Hung Nô bỏ chạy trước khi lâm trận sao?" Tả Tư Mã trầm giọng hỏi: " Có thể là năm ngàn kỵ binh Hung Nô trở về thì e là cũng không thay đổi được kết cục của cuộc chiến Hà Sáo, tướng quân không phải dự trữ một ngàn kỵ binh sao? Đó chính là một ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân ta, đủ sức chống đỡ năm ngàn kỵ binh Hung Nô."

Ánh mắt Trương Hoán thực kín đáo, lão vẫn im lặng không nói chỉ mong ~~ chuyện có thể giống như Tả Tư Mã nói. Trực giác của viên tướng lão luyện mơ hồ nhắc nhở Trương Hoán, mọi chuyện ~~ còn lâu mới đơn giản như vậy.

" Báo ~~" Hậu như Tả Tư Mã nói vừa dứt lời thì một tiếng gào lớn từ bình nguyên phía bắc vang lên. Trương Hoán cùng tả, hữu Tư Mã đột nhiên qyay người lại, chỉ thấy một kỵ binh đang phi như gió từ thảo nguyên đến. Người chưa tới thì tiếng đã đi trước: " Tướng quân, hai mươi dặm về phía bắc phát hiện thấy một đám lớn kỵ binh Hung Nô ~~ "

" Một đạo kỵ binh Hung Nô đông đảo sao?" Tả Tư Mã đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói: " Thám mã phát hiện tung tích quân địch lúc ở ngoài hai mươi dặm. Nhưng phải mất thời gian về để báo. Nói cách khác hiện tại kỵ binh Hung Nô rất có thể đã chỉ còn cách có mười dặm!"

" Mười dặm? Chỉ sợ là không đến!" Trương Hoán lớn tiếng hỏi: " Có bao nhiêu ngựa?"

" Ước chừng một vạn kỵ binh!"